Người đăng: hoangtung32qh@
Đôi mắt sáng như sao của Nguyễn Minh Tuấn hiện đầy vẻ hưng phấn. Sau bao nhiêu
khổ sở, nó cuối cùng cũng tìm được thứ mà bản thân vẫn luôn hằng ao ước. Lý
Thường Nhân từ đằng sau tiến đến bên cạnh, ánh mắt vẫn luôn cảnh giác nhìn về
cái ao ở phía trước, trong miệng đồng thời không quên dò hỏi thằng bạn thân:
- Tuấn, mày làm gì ở đây thế?
- Mày nhìn thử cái này thì biết.
Lý Thường Nhân nhận thấy phản ứng khác lạ trong lời nói của Nguyễn Minh Tuấn.
Hắn hơi hiếu kỳ đưa ánh mắt nhìn xuống. Lúc trông thấy rõ những cây cỏ chất
đống trên đất, khuôn mặt của hắn nhất thời hiện lên vẻ sửng sốt.
- Đây là… Bích Huyễn Thảo?
Lúc ban đầu Lý Thường Nhân hoàn toàn không có chú ý, hiện tại càng nhìn càng
nhận thức rõ ràng. Nguyên lai đống cây cỏ màu xanh lục này đều là Bích Huyễn
Thảo, số lượng chắc phải vài chục cây là ít.
Bích Huyễn Thảo vốn là một loại thảo dược rất hiếm thấy. Tuy trong thân cây ẩn
chứa một lượng độc tố nhất định nhưng công dụng của nó lại rất đa dạng. Thường
là một trong mấy vị chủ dược quan trọng của vài loại đan dược đắt đỏ. Vì vậy,
giá trị của Bích Huyễn Thảo tự nhiên vô cùng lớn, người ở làng Thượng Bồng
hiện tại căn bản không ai có thể mua được.
Loại thảo dược quý hiếm như thế bây giờ lại xuất hiện một đống, bảo sao Lý
Thường Nhân không kinh ngạc đến ngoác cả mồm được chứ?
Nguyễn Minh Tuấn dạt dào đắc ý nhìn thằng bạn, khuôn mặt kích động không ngừng
mở miệng:
- Có Bích Huyễn Thảo rồi thì bệnh của mẹ tao rất nhanh sẽ khỏi hẳn. Mày cũng
không cần phải ủ rũ vì cái Huyễn Linh Phổ Quy vô dụng kia nữa. Mà số thảo dược
còn lại chúng ta sẽ đem đi bán, mày với tao mỗi người một nửa. Đến lúc đó, cả
thiên hạ rộng lớn này liền mặc cho hai huynh đệ chúng ta thoải mái tung hoành.
Ha ha…
Lý Thường Nhân cảm thấy rất đỗi vui mừng, đặc biệt là khi nghe Nguyễn Minh
Tuấn nói tới dì Lan. Bao năm qua hắn mới lần đầu thấy được vẻ mặt hạnh phúc
thực sự của thằng bạn khi nhắc đến mẹ.
Khoảng thời gian trước, mẹ của Nguyễn Minh Tuấn vì đứa con trai của bà mà xảy
ra chuyện, từ đó mất đi khả năng đi lại. Điều này đã tạo thành một bóng ma
trong lòng Nguyễn Minh Tuấn, khiến nó khó có thể hòa đồng với người khác trong
suốt nhiều năm sau đó. Mãi đến khi gặp được Lý Thường Nhân, nó mới phần nào
thoát ra được ám ảnh của chuyện ngày xưa. Nhưng dù sao mẹ của nó vẫn ở đó, vẫn
không thể đi lại, nó như thế nào dám quên đi tất cả mọi việc được chứ?
Sau khi trải qua một thời gian dài cất công tìm hiểu, Nguyễn Minh Tuấn và cha
rốt cuộc tìm được một loại đan dược gọi là Phục Cốt Đan, có thể chữa trị hoàn
toàn căn bệnh của mẹ nó. Mà Bích Huyễn Thảo chính là một trong mấy chủ dược
tối quan trọng của Phục Cốt Đan. Suốt hai năm qua, không chỉ cha Nguyễn Minh
Tuấn mà cả bản thân nó cũng đang tìm kiếm tung tích của Bích Huyễn Thảo.
Lúc này, cơ hội bù đắp những áy náy trong nhiều năm qua đang ở trước mặt
Nguyễn Minh Tuấn. Nó làm sao có thể bình tĩnh thêm được nữa, tay phải liền đưa
ra nắm lấy mấy gốc Bích Huyễn Thảo ở gần nhất. Khuôn mặt Lý Thường Nhân hơi do
dự, hắn cảm thấy có điểm gì đó bất thường nhưng trong lòng lại không nỡ ngăn
cản thằng bạn.
Giống như xúc động phải vật gì đó bên trong hang động, mặt đất dưới chân hai
người bỗng nhiên run lên mấy cái. Nước trong ao lớn bị chia rẽ sang hai bên,
một vật khổng lồ từ phía dưới lao thẳng ra bên ngoài. Đó là một con quái vật
có mõm dài và rộng tương tự như mõm cá sấu. Thân thể của nó tuy to bè, nặng nề
nhưng lại có lực bạo phát rất đáng sợ. Cái miệng đang há của nó chỉ mất vài
giây đã cắn tới hai người Nguyễn Minh Tuấn.
Lý Thường Nhân sợ hãi đứng chôn chân tại chỗ, quái vật trong giấc mơ đếm số
vậy mà có tồn tại. Tuy mọi thứ so với lúc trong giấc mơ đếm số không đáng sợ
bằng một phần mười. Nhưng từng đó vẫn đủ để khiến một thường nhân như hắn mất
hết ý chí phản kháng, chưa có tiểu ra quần đã là may mắn lắm rồi.
Mọi chuyện tưởng như đã được định đoạt thì dị biến đột nhiên phát sinh. Nguyễn
Minh Tuấn bỗng vỗ một chưởng lên người Lý Thường Nhân, khiến cơ thể của thằng
bạn của nó bay ra sau một đoạn dài. Nơi ngực Lý Thường Nhân truyền đến cảm
giác đau đớn nhưng toàn bộ trong mắt hắn chỉ có sự kinh ngạc. Nguyễn Minh Tuấn
hơi ngoảnh đầu lại, mỉm cười nhìn Lý Thường Nhân, khuôn mặt tràn ngập vẻ thân
thiết lẫn tiếc nuối.
Phập!
Không hề có một chút chần chờ, cái miệng của quái vật khổng lồ đã cắn qua một
nửa thân thể của Nguyễn Minh Tuấn, đoạn chậm rãi nhấc nó lên cao. Hai chân của
Nguyễn Minh Tuấn còn ở bên ngoài liên tục đạp loạn, dường như đang giãy dụa
trong đau đớn.
Lý Thường Nhân nằm trên mặt đất, bất lực nhìn mọi chuyện xảy ra. Trong miệng
hắn rên rỉ những lời đầy thống khổ:
- Không... Không... Đừng mà...
Thằng bạn chí cốt vì hắn mà chấp nhận hi sinh nhưng hắn chỉ biết trơ mắt nhìn
mọi thứ diễn ra. Hắn rất sợ, rất muốn nhân cơ hội chạy trốn. Một thường nhân
như hắn đi lên chỉ có tìm chết. Mà làm người ai không muốn được sống cơ chứ?
Đúng vào lúc Lý Thường Nhân cảm thấy sợ hãi nhất, hình ảnh của một cậu nhóc
mới sáu tuổi bỗng nhiên hiện ra. Câu nói đầy kiêu ngạo của nó lại lần nữa vang
lên trong tâm trí của hắn: "Có tao ở đây. Mày muốn đi, không ai ngăn được."
Dáng vẻ sáng ngời, mười phần khí khái của nó khiến người ta vừa nhìn đã thấy
tin tưởng cùng kính trọng.
Lý Thường Nhân chợt nhận ra, hắn vậy mà lại có một người huynh đệ tuyệt vời
đến như thế. Ánh mắt của hắn nhìn tới một phần thân thể của trẻ con vẫn đang
giãy dụa trong miệng quái vật, ở sâu tận bên trong đã nhiều thêm mấy phần
quyết đoán.
Lý Thường Nhân vội vàng bò dậy. Cả người giống như có thêm một nguồn sức mạnh
to lớn khiến hắn rất nhanh đã chộp tới một gốc Bích Huyễn Thảo gần đó. Con
quái vật khổng lồ dường như bị hành động của Lý Thường Nhân chọc giận. Nó lắc
đầu thật mạnh, miệng há ra xốc lên muốn một lần nuốt gọn con vật nhỏ vướng víu
trong miệng.
Nhưng Nguyễn Minh Tuấn lại là một kẻ rất kiên cường. Dù đã lọt vào đến bên
trong miệng quái vật, nó vẫn ra sức chống đỡ không để bị nuốt. Con quái vật
triệt để tức giận, toàn bộ lực chú ý đều bị Nguyễn Minh Tuấn thu hút, căn bản
quên mất sự tồn tại của một người còn lại đang ở dưới mặt đất.
Lý Thường Nhân cầm Bích Huyễn Thảo trong tay, liền một chút do dự đều không
có, trực tiếp đưa vào miệng bắt đầu nhai nát. Tiếng rộp rộp, rắc rắc như nhai
đá truyền ra. Môi của Lý Thường Nhân đã bị lá cây sắc bén cắt qua nhiều đường,
máu tươi đang không ngừng chảy. Đau đớn khiến hắn phải nhăn mặt nhưng động tác
thủy chung chưa từng dừng lại.
Lý Thường Nhân khó khăn nuốt xuống một phần Bích Huyễn Thảo đã nhai nát. Dược
lực mạnh mẽ ẩn chứa cả độc tố điên cuồng tràn vào khắp tứ chi bách hải. Lý
Thường Nhân mặc kệ nguồn năng lượng bá đạo đang tàn phá trong thân thể, ngón
trỏ bàn tay phải đưa lên ngang mặt. Một dòng khí màu vàng rực rỡ thoát ra
khiến đầu ngón tay nứt toác, máu chảy đầm đìa. Nỗi đau xé ruột xe gan khiến
hắn choáng váng muốn ngất đi. May nhờ có đau đớn do lá Bích Huyễn Thảo tạo ra
trong miệng và dược lực mạnh mẽ đang liên tục bạo phát trong thân thể, hắn mới
tạm thời lấy lại chút tỉnh táo.