Khi chiến tranh tiên ma giới kéo dài, đã có rất nhiều ma quỷ bị tiêu diệt. Lẽ
ra, khi chết đi, thần hồn sẽ biến mất, sa vào luân hồi. Tuy nhiên cũng có
nhiều cái ma quỷ không hẳn tiêu tán mà tàn dư hồn phách vẫn còn tồn tại. Tuy
nhiên cũng như thần tiên không thể sử dụng ma khí, ma quỷ cũng không thể sử
dụng tiên khí để tu luyện.
Hồn phách ma quỷ mặc dù không tiêu tan song vẫn còn ở lại tiên giới không thể
trở về, lực lượng rất yếu ớt. Trong số đó có một số ma tu dần dần tìm ra cách
phá giải hạn chế quy tắc. Những ma tu này sáng tạo cách cô đọng ma khí, vốn
chỉ xuất hiện khi tiên ma mới tử vong. Mà ở đây, Lưu Phàm cũng bắt gặp phương
pháp tương tự, tuy rất thô sơ , chỉ dùng thu thập âm khí, nhưng cũng cùng một
mục đích rút ra năng lượng phù hợp. Cũng bởi phương pháp này rất ác độc, phải
lập một cái trận pháp, tìm những xác mới chết đưa vào đó mới có thể thực hiện
nên bị người người nguyền rủa.
Trầm tư một hồi, Lưu Phàm đưa tay bóp tắt cây hương. Dù là ở đâu, hắn cũng
không muốn phương pháp này tồn tại.
Một tiếng gào thét vang lên. Mặt quỷ đang yên lặng bỗng rung động. Ba con mắt
màu đỏ lóe lên hung ác. Mặt đất nơi Lưu Phàm đang đứng cũng xuất hiện những
chấn động nhè nhẹ. Tại mặt quỷ, tràn ra hư ảnh một lão già trên mặt đầy nộ
khí. Lão đưa ngón tay chỉ hướng Lưu Phàm :
- Là ngươi đã phá ta.
Lưu Phàm hơi chút đánh giá lão già. Thực chất, đây chỉ là một cái hư ảnh,
không phải người thật, nhưng trên người tràn ra một cỗ khí tức nguy hiểm. Tại
thế giới này, đây là lần đầu tiên, Lưu Phàm bắt gặp một người có thể uy hiếp
chính mình.
Mặc dù Bất diệt tiên thể là thân bất tử, chỉ có điểm yếu nơi trái tim. Nhưng
cũng chỉ khi tu luyện đến đại thành mới có được khả năng hoàn hảo. Còn đang
trong quá trình tiến hóa, thăng cấp, có rất nhiều tồn tại có thể đánh vỡ, hủy
diệt thân thể này. Mà lão già trước mặt là một trong những tồn tại như vậy.
Từ ngón tay lão già bắn ra một tia sáng, tuy chỉ giống như ánh sáng bình
thường phát ra từ máy laze đồ chơi song không khí xung quanh như bị đốt cháy.
Nơi tia sáng đi qua phát ra tiếng kêu xè xè, tỏa ra khói trắng lờ mờ. Trong
đầu Lưu Phàm nhanh chóng xuất hiện một cái suy nghĩ : Trốn.
Nhưng hắn chỉ nhúc nhích một chút, tia sáng đã đến nơi, tựa như một mũi khoan
đâm sâu vào lồng ngực Lưu Phàm, xuyên thủng lá phổi bên phải, thấu ra tận sau
lưng rồi tiếp tục đâm sâu xuống nền đất.
Lưu Phàm đau đớn nhìn cái lỗ trước ngực mình đang tỏa khói đen, bốc mùi khét
lẹt. Miệng hắn không ngừng hấp khí. Tia sáng lão già bắn ra vừa rồi ít nhất có
thể sánh ngang với một đòn của tu sỹ luyện khí kỳ đại viên mãn.
Vốn đã từng ở cảnh giới này, Lưu Phàm hiểu rõ đây là sức mạnh như thế nào. Nếu
như so sánh, ở địa cầu, tia sáng chính là hoàn toàn có thể xuyên thủng một
chiếc xe tăng.
Mà không chỉ có vậy, sau khi trên ngực bị đâm thủng, Lưu Phàm phát hiện vết
thương không hồi phục mà tiếp tục khuếch đại, ăn mòn. Thoáng cái lỗ thủng đã
to bằng ngón chân cái. Hắn ẩn ẩn có cảm giác đây là do tốc độ khôi phục của
Bất diệt tiên thể quá chậm, trong khi lực ăn mòn của tia sáng vô cùng nhanh
chóng.
Lưu Phàm nhìn lão già trước mặt. Trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ là
làm sao thoát khỏi đây. Thế nhưng, sau khi đánh ra một đòn cái hư ảnh không
còn tấn công hắn nữa mà từ từ tiêu tán. Trên bàn thờ, ba con mắt mặt quỷ cũng
ảm đạm xuống, không còn đỏ tươi như trước, sau đó nhắm lại.
Xung quanh không gian xuất hiện những chấn động ngày càng mạnh. Trên nóc am,
những mảnh ngói rào rào rơi xuống. Có thể thấy, nơi này chỉ trong phút chốc sẽ
sụp đổ. Lưu Phàm một tay ôm ngực, một tay vớ lấy cái chậu chứa chất lỏng màu
đen chạy vội ra bên ngoài.
....
Lớp ôn thi đại học hôm nay vẫn như mọi hôm chật kín người. Bên trên thày giáo
đang giảng một bài đại số. Phía dưới, lũ học sinh yên lặng lắng nghe, thi
thoảng lại cắm cúi ghi chép. Ở một bàn học, Dương Phương Tuyết cũng như mọi
người, cố gắng tiếp thu những kiến thức chuẩn bị cho kỳ thi. Nhưng thi thoảng,
nàng lại liếc sang chỗ ngồi trống không bên cạnh. Ở tại chỗ ngồi đó, Lưu Phàm
đã biến mất hơn một tuần rồi.
Buổi sáng sau hôm Lưu Phàm cùng bọn Trương Húc xảy ra tranh chấp, Dương Phương
Tuyết trở lại lớp học ôn. Nàng chỉ thấy Trương Húc cùng một số thanh niên tầm
tuổi hắn trở lại đi học. Khác với hôm trước, mấy tên này hôm nay đến lớp rất
sớm. Tên nào tên nấy hiền lành chọn chỗ ngồi ngay bàn đầu tiên, yên tĩnh ngồi
đợi thầy giáo lên lớp.
Mà cũng bởi Trương Húc có mặt ở đó nên mặc dù lớp học chật cứng cũng không có
học sinh nào dám ngồi vào chỗ ở cạnh Phương Tuyết. Nàng mặc nhiên ngồi một
mình một bàn lại càng khiến nhiều người chú ý tới dáng vẻ thiên hương mỹ lệ.
Cũng đã có mấy học sinh nam âm mưu tán tỉnh nhưng đều bị Trương Húc lườm một
cái cúp đuôi chạy mất.
Mới đầu, Phương Tuyết mấy lần hỏi thăm tin tức Lưu Phàm. Bởi vì nàng e ngại
bọn Trương Húc thủ tiêu hắn. Nhưng mỗi lần như thế đều bị những câu trả lời
giống như trêu đùa của bọn Trương Húc bẻ gãy.
- Anh Phàm ư ! Anh ấy đang đi tìm lá diêu bông cho chị đấy.
- Ồ, chắc chắn anh Phàm sẽ trở về chứ. Bọn tôi ở đây là để trông chị cho anh
Phàm đấy. Chỗ ngồi kia, khi nào anh ấy trở về sẽ ngồi đó.
- Chúng tôi đã là đàn em của anh Phàm, cũng là đàn em của chị. Có chuyện gì,
chị cứ sai bảo.
Đối với những câu trả lời này, Dương Phương Tuyết cảm thấy đau cái đầu. Nhưng
mà, nếu như bọn Trương Húc đã gọi Lưu Phàm như vậy, chắc hẳn sẽ không xảy ra
chuyện gì nghiêm trọng.
Nghĩ vậy, Phương Tuyết cũng bỏ qua không hỏi thăm nữa, trở lại là một thiếu nữ
băng sương tuyết lạnh. Ngoài việc hàng ngày tới lớp đi học, nàng cũng không để
ý chuyện này nữa.
Nhưng chuyện này không phải cứ thế đi vào quên lãng. Ghế ngồi bên cạnh Phương
Tuyết vẫn còn một cái khoảng trống, khiến cô mỗi khi nhìn qua đều như thấy một
thân ảnh thanh niên bình thường, vừa ngẩng đầu đã dọa sợ một đại ca học đường.
Cái thân ảnh ấy, mỗi ngày như vẫn tồn tại nơi chỗ ngồi trống không. Mặc dù,
hắn đã không còn ở đó nữa. Nhưng lại gợi cho Phương Tuyết lúc lúc nhìn qua đều
thấy hắn. Đến nỗi, có một lần Phương Tuyết còn thấy gương mặt thanh niên ấy
cười cợt trêu đùa nàng, để nàng phải thốt lên một tiếng : Đồ điên, khiến cho
thầy giáo cũng phải ngừng giảng bài để giáo huấn nàng.
Mọi việc cứ như thế đã qua hơn một tuần.
……
Lúc này Lưu Phàm đang ở trong căn nhà cấp 4 nơi Trương Húc và Lý Thông dẫn tới
lúc trước. Hắn ngồi xếp bằng trên giường, một tay giữ ngực, một tay đặt hờ
trên chậu chất lỏng màu đen. Ở nơi mặt chậu, những sợi đen đậm chầm chậm bay
lên, hình thành dòng xoáy, tụ lại nơi bàn tay Lưu Phàm, trông như hắn đang cầm
cơn lốc nhỏ.
Mà cơn lốc này đang luồn qua một viên ngọc màu đỏ máu. Từng sợi khí đen được
thanh lọc từ đen đậm, nhạt dần, đến khi chui qua viên ngọc đã biến thành những
sợi trắng sữa, từ từ theo cánh tay Lưu Phàm chạy tới vết thương nơi ngực. Ở
chỗ đó, lỗ thủng đã không còn vết cháy xém mà co lại chỉ bằng đầu ngón tay.
Vết thương vẫn đang tiếp tục khôi phục nhưng với tốc độ này, Lưu Phàm dự kiến
cũng phải mấy tuần nữa mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Lúc trước, Lưu Phàm chạy ra khỏi chiếc am đang sụp đổ, hắn đang ở trong hoàn
cảnh cửu tử nhất sinh. Vết thương nơi ngực đã gần phạm tới trái tim, cảm giác
chỉ trong vài phút nữa, Bất diệt tiên thể sẽ hoàn toàn tan vỡ. Khi Lưu Phàm
chạy tới căn nhà, hắn đã ngất đi.
Lưu Phàm mơ màng chìm vào một giấc mộng mị. Trong đó, thân ảnh bố mẹ Lưu Phàm
kiếp này lại hiện ra. Cặp vợ chồng nông dân nhìn hắn trìu mến. Ngày trước, dù
cho hàng xóm gọi Lưu Phàm là phế vật, rác thải, đồ bỏ đi…ông bà Lưu vẫn không
vì thế mà ghét bỏ Lưu Phàm, trái lại, họ còn chiều chuộng hắn hơn. Một lần ông
Lưu nói với bà Lưu :
“Lưu Phàm nhà ta yếu đuối quá, chúng ta phải cố làm thêm đồng ruộng để cho hắn
một cái chỗ dựa vững chắc hơn”
Lưu Phàm ứa nước mắt. Xe khách chuyển bánh. Hình ảnh ông bà Lưu khuất dần sau
đám bụi vàng nhạt.
Tiếp đến, trong đầu Lưu Phàm lại hiện ra một trăm cái kiếp trước, đủ mùi nhân
sinh. Kiếp nào cũng đầy bất lực, đau buồn.
- Kiếp này ta cũng chỉ mới 18 tuổi thôi. Lưu Phàm thì thầm. Hắn cảm thấy xót
xa. Từ khi nhớ lại, phát hiện ra mình mang Bất diệt tiên thể, hắn đã tâm
nguyện : Đời này phải sống một đời đáng sống, làm những gì mình thích, thích
những gì mình làm. Thế nhưng những chuyện hắn làm đã có gì đâu? Ngoài việc
tiện tay cứu người, việc hắn đang muốn cải hóa bọn Trương Húc, Lý Thông, đưa
chúng vào con đường chính còn chưa thực hiện được đây. Vậy mà, bây giờ hắn
phải chết sao?
Nhớ tới bọn Trương Húc, trong lòng Lưu Phàm đầy mùi vị cảm thông, mặt hắn nóng
lên. Một ý nghĩ cầu sinh phảng phất trong đầu, tụ lại thành một đoàn. Lưu Phàm
hét lên : Không.
Nơi bàn tay hắn, vết son nóng bỏng xoay tròn. Giữa vòng xoáy, một viên ngọc đỏ
máu từ từ xuất hiện.
Mọi người thấy hay động viên mình nhé.