16 : A


Cả hai cùng A lên một tiếng. Lưu Phàm ngồi bật dậy, nhảy vào góc giường. Coi
bộ hắn gặp quỷ cũng không kinh khủng bằng gương mặt thiếu nữ thon nhỏ kia.

- Ngươi định làm gì ta…Lưu Phàm lắp bắp nói.

- Đồ điên, nhìn lại bộ dạng ngươi đi. Dương Phương Tuyết trở lại dáng điệu
của một bà cô nhà vợ, chống nạnh quát.

Trong đầu Lưu Phàm hồi tưởng lại từng màn phía trước, kể từ lúc xông qua phía
contenner chiến đấu với lũ rằn ri đến khi giết Thái thổ phỉ. Cả nửa ngày Lưu
Phàm nhìn sâu Dương Phương Tuyết, có một chút ngoài ý muốn. Vậy ra Dương
Phương Tuyết đã cứu hắn. Nhưng mà, đây là đâu. Lưu Phàm đưa mắt nhìn quanh.
Căn nhà mái lá hoang phế, đơn sơ, nền đất, ngoài chiếc giường Lưu Phàm đang
nằm cũng chỉ có thêm bộ bàn ghế tre ngồi uống nước mà thôi.

Ở phía đầu giường, còn có một làn nhỏ và một tô cháo đã sắp hết. Cảm thấy trên
môi còn vương lại chút vị mặn. Trong lòng Lưu Phàm dâng lên một cỗ ấm áp. Tuy
nhiên, nhìn thấy Dương Phương Tuyết đang trừng trừng nhìn mình, như nhìn một
tên điên không hơn, Lưu Phàm lại nảy lên tính khí trẻ con :

- Ta, không cần ngươi làm bảo mẫu đâu. Hắn rũ rũ áo đứng dậy nói.

Gương mặt Phương Tuyết tức thì tức giận đỏ lựng lên. Cái tên điên này, nhà
ngươi đã nói vậy, ta cũng không cần ở lại đây nữa. Tự ngươi lo liệu đi. Thực
ra, nhìn thấy Lưu Phàm bị thương yếu ớt, Dương Phương Tuyết mới dấy lên một
chút lòng thương. Bây giờ hắn đã tỉnh lại, trông cũng mạnh mẽ bình thường nên
nàng cảm thấy mình chẳng còn chút gì thông cảm nữa.

- Ngươi cứu ta, vừa rồi ta cũng cứu ngươi. Chúng ta không ai nợ ai. Dương
Phương Tuyết thoáng chốc trở lại vẻ băng sương, không thèm nhìn Lưu Phàm một
cái, đẩy cửa, bước chân đi khỏi căn nhà.

Thấy Dương Phương Tuyết đi ra, Lưu Phàm cũng không có ý giữ lại. Hắn ngồi
xuống bàn uống nước, vớ cái ấm tu một hơi. Hắn xem xét quần áo trên người,
nhìn những chỗ bị đạn xé rách than nhẹ một tiếng. Chuyện vừa rồi quả thật hung
hiểm, thiếu chút nữa đã lấy đi mạng nhỏ của hắn rồi.

Nghĩ đến đây, Lưu Phàm cảm thấy tu vi của mình quá thấp, mà hắn quá nhiều
chuyện đi, đành nén lòng từ giờ phải cân nhắc tình huống, không thể ỷ vào bất
diệt tiên thể mà lao bừa bãi. Nếu lúc trước, lũ rằn ri không chỉ dùng súng
bắn, mà ném ra một quả bom, không phải hắn xong đời rồi sao.

Nhưng mà để nâng cao tu vi cũng là vấn đề vô cùng khó khăn. Không phải lúc nào
cũng xuất hiện tài nguyên, năng lượng cho hắn tu luyện. Bởi vậy, dù muốn Lưu
Phàm cũng đành đè ép suy nghĩ này xuống.

Hắn tranh thủ suy nghĩ lại từ lúc tỉnh lại 100 kiếp. Những gì hắn làm có đáng
không, đã đáng chưa? Hắn quả thật đang làm những điều mình thích sao?

….

Đột nhiên một tiếng kêu chói tai vang lên. Là Dương Phương Tuyết. Lưu Phàm
không kịp nghĩ nhiều, nhảy vội ra ngoài. Vừa lúc Dương Phương Tuyết chạy ngược
về. Hai người đâm sầm vào nhau. Nhưng Dương Phương Tuyết lúc này đã không còn
vẻ tức giận lúc trước. Nàng một bộ cuống quýt ôm lấy Lưu Phàm, trên mặt đầy
kinh hãi.

- Rắn…rắn..Nàng lắp bắp nói.

Lưu Phàm lúc này mới để ý ngoài sân nhỏ không ngờ có thêm mười mấy đầu rắn độc
đang thở phì phì. Tất cả đều đang bò về phía này. Tuy nhiên, khi cách Lưu Phàm
và Dương Phương Tuyết vài mét đều dừng cả lại.

Mà trong sân xuất hiện thêm một thanh niên trạc 20 tuổi, mặc bộ quần áo màu
xanh, gương mặt tuấn tú nhưng làn da trắng nhợt như thiếu nắng.

- Thôn nhỏ này mà cũng có người xinh đẹp như vậy ư. Thanh niên cười cười nói.

Lưu Phàm để ý người này khí tức ma mị, trên tay còn cầm theo một cây sáo trúc.
Bầy rắn vờn quanh hắn như quần tinh ủng nguyệt, coi bộ chỉ cần hắn ra lệnh một
cái sẽ đồng thời xông lên.

- Mày muốn gì ? Lưu Phàm mặc kệ Dương Phương Tuyết lúc này còn đang bám dính
trên người tùy ý nói.

- Tiểu hổ, ngươi muốn gì ? Thay vì nói với Lưu Phàm, thanh niên chỉ một con
trong số bầy rắn. Con rắn như nhận được tiếng chủ, cái đầu trong chốc lát bành
trướng lên gần gấp đôi, ngóc lên thở phì phì. Rồi cứ thế bò về phía Lưu Phàm.

Dương Phương Tuyết cuống quýt trốn ra đằng sau, tay không quên bắt lấy chéo áo
Lưu Phàm. Xưa nay nàng sợ nhất là rắn đấy. Mà hổ mang bành thế kia cũng là lần
đầu nàng tận mắt chứng kiến.

Tiểu hổ tới cách Lưu Phàm một bước thì đột ngột tăng tốc. Cả thân chừng hai
mét linh động hẳn lên, thẳng ra như một mũi tên, bắn tới cổ Lưu Phàm. Lưu Phàm
có thể thấy, tại cái đầu tam giác, lộ ra hai cái răng cong, đầy độc khí. Nếu
để nó cắn một cái, trong vòng ba giây, cũng sẽ tử vong.

- Thật là độc. Lưu Phàm than nhẹ một tiếng. Hắn hờ hững đưa tay lên. Động tác
Lưu Phàm có vẻ chậm nhưng con rắn cũng không nhanh hơn. Chỉ nghe Phập một
tiếng, đầu rắn đã cắn trúng ngón tay trỏ Lưu Phàm, dính chặt tại đấy.

- Tiểu Hổ đã sắp thành độc vương. Dù cắn vào móng tay thì cũng chết thôi.

Thanh niên áo xanh rít lên. Nhưng con mắt của hắn tức thời trợn trừng. Lưu
Phàm sau lúc bị cắn liền lật tay một cái, đã bắt được cổ Tiểu Hổ. Đồng thời,
cái thân rắn dài hai mét cũng bị hắn xoay xoay trên không trung thành một cánh
quạt. Đến khi ngưng lại, cả con rắn đã biến thành một sợi dây xuôi xuống cánh
tay Lưu Phàm.

- Tuyết ! Ngươi không cần phải sợ. Đợi ta ngâm rượu xong sẽ cho ngươi một
chén.

Lưu Phàm lần đầu tiên cười cợt nhìn Phương Tuyết đang xanh mặt vì sợ.

Nãy giờ, Phương Tuyết vẫn đứng sau lưng Lưu Phàm, tay nắm lấy chéo áo của hắn.
Con rắn phi lên, nàng đã nhắm mắt lại, thấy Lưu Phàm nói vậy mới từ từ mở mắt
ra.

- Ngươi bắt được nó.

Phương Tuyết hé mắt ngó con rắn, hơi bình tĩnh lại. Mặc dù, xưa nay, nàng sợ
nhất là rắn. Nhưng trông thấy rắn lại cũng rất hiếu kỳ. Nhất là khi rắn đã bị
bắt rồi thì lại càng muốn xem kỹ.

Cũng như người ta thích nghe truyện ma đấy thôi. Càng nghe càng sợ, nhưng có
sợ mới lại thích nghe.

Thanh niên áo xanh trông thấy vậy thì mặt xám lại như tro. Tiểu hổ là một con
rắn đắc ý nhất trong bầy rắn của hắn, bị Lưu Phàm bắt lấy đùa giỡn như vậy,
hắn làm sao chịu nổi. Chỉ thấy hắn đưa cây sáo lên miệng thổi vài hơi. Một
chuỗi âm thanh ríu rít chẳng ra hình thù gì vang lên. Cả bầy rắn, xôn xao ngóc
đầu phun nọc độc phì phì nhằm hướng Lưu Phàm và Phương Tuyết bò tới.

Đối với bọn rắn này, Lưu Phàm cũng không để ý chút nào. Chỉ mười mấy con rắn,
cũng không đủ để hắn ngâm một bình rượu thuốc. Thế nhưng, Lưu Phàm đột nhiên
biến sắc. Theo tiếng sáo, xung quanh cũng xuất hiện những tiếng rào rạt, từ
dưới nước, trong bụi rậm, kẽ đá không ngờ từng đàn, từng đàn rắn xuất hiện,
chen chúc đến.

Mà bọn chúng tụ lại ở thanh niên kia, sau đó nối đuôi theo mười mấy con rắn
lúc đầu cùng bổ nhào về phía Lưu Phàm và Dương Phương Tuyết.

- Ta kiếp trước cũng là một thợ bắt rắn đấy. Lưu Phàm vừa đẩy đẩy Phương
Tuyết lui lại vừa lắp bắp nói.

Hắn muốn trấn an Phương Tuyết bởi vì trông thấy nhiều rắn như vậy nàng đã sợ
cứng hết cả người rồi. Nhưng mà, trong một trăm cái kiếp trước, đúng là có một
kiếp Lưu Phàm là thợ bắt rắn. Có điều số lượng rắn nhiều như thế này, hắn chưa
bao giờ thấy. Mà cái chết của hắn ở kiếp đó cũng là do bị rắn cắn đấy thôi.

Tuy nhiên, nghe hắn giọng điệu chắc ăn, bình tĩnh như vậy Dương Phương Tuyết
cũng hơi an tâm lại.

- Vậy, bây giờ phải làm sao? Nàng vội nói.

- Chạy.

Dương Phương Tuyết còn chưa kịp suy nghĩ gì hơn, một bàn tay đã nắm lấy tay
nàng, kéo sang con đường nhỏ bên cạnh.


Đời Này Phải Thật Đáng Sống - Chương #16