Người cao gầy bị Lưu Phàm túm chặt không thể cựa quậy. Trên gương mặt hắn hơi
lộ vẻ ngạc nhiên song cũng không nói gì cả. Ở bên ngoài gần trăm cái bóng đen
đã bao vây lại gần. Một cái người béo mập đi lên phía trước nói :
- Chúng ta đã bao vây biệt thự, mau thả Chu Hách ra.
Lưu Phàm lúc này mới để ý tên béo mập. Trên người hắn thế mà lại ba động một
cỗ khí tức chỉ có ở các cao thủ nội gia. Bên cạnh hắn, gần trăm cái bóng
người, cái nào cũng có vẻ nhanh nhẹn, hoạt bát, rõ ràng cũng đều từ luyện võ
mà thành. Lưu Phàm hơi chút nhíu mày, không biết từ bao giờ biệt thự đã bị đám
người này bao vây như vậy. Riêng chỉ tên béo kia, nói về võ công cũng đã siêu
việt người bình thường, đặt ở bên ngoài thế giới không chắc có mấy người địch
nổi hắn.
Lưu Phàm nhìn tên cao gầy trong tay. Bàn tay hơi siết lại một cái :
- Nói.
Tên cao gầy khẽ rên một tiếng. Hắn không nói tiếng nào, nhưng thân thể bỗng co
rút lại, khớp xương như đổi chỗ. Vai hắn cứ thế mà vuột khỏi tay Lưu Phàm. Vừa
mới thoát ra, lập tức cùi chỏ hắn chếch lên đánh thẳng vào mặt Lưu Phàm. Lưu
Phàm thoáng giật mình muốn đưa tay đỡ lấy cùi chỏ đã thấy tên cao gầy vụt lùi
lại chạy thẳng về phía tên béo kia.
- Ngươi cũng lại là một cái cao thủ nội công.
Lưu Phàm trong lòng hơi động. Hai cao thủ nội công cùng gần trăm người luyện
võ tập kích biệt thự, không biết có chuyện gì.
Lúc này tên cao gầy đã chạy được một đoạn, tưởng thoát đến nơi, nào ngờ Lưu
Phàm đưa tay hô một chữ : Hấp. Người hắn cứ thế như gặp phải vòi rồng, bị hút
ngược lại rơi vào tay Lưu Phàm.
Cả bọn bên này xôn xao như gặp phải ma quỷ. Duy chỉ tên béo vẫn còn giữ được
bình tĩnh. Một chiêu Lưu Phàm vừa sử dụng, hắn cũng đã từng chứng kiến. Đây
không phải là truyền thuyết mà là võ công đỉnh cao hàng thật giá thật. Hắn
không biết, Lưu Phàm mới sử dụng chỉ là một công phu rất bình thường của tu sỹ
luyện khí mà thôi.
Trông thấy Lưu Phàm biểu diễn một đòn như vậy, tên béo nhận thức mình không
phải là đối thủ của Lưu Phàm. Nếu hắn muốn cứu tên cao gầy, tất nhiên phải tìm
một biện pháp khác thay vì trực diện đối kháng. Tên béo hơi suy nghĩ một chút
lập tức đưa ra quyết định. Hắn chỉ biệt thự ra lệnh cho đám tay chân :
- Đánh vào biệt thự, trong vòng 2 phút, khống chế tất cả những người bên
trong.
Thấy hắn quả quyết như vậy, Lưu Phàm cũng cảm thấy tên này không đơn giản. Nếu
chỉ nói bản thân Lưu Phàm, tất nhiên không sợ hãi, tuy nhiên cũng sẽ mất khá
nhiều thời gian thu thập. Bởi vì dù gì Lưu Phàm dù sao cũng không thể một đòn
đánh ngã toàn bộ bọn chúng.
Tên béo quyết định như vậy, có thể nói đã là một quyết định đúng đắn nhất vào
thời điểm này. Trong biệt thự, ngoài Trương Húc có học qua chút võ nghệ, tất
cả đều là người bình thường. Nếu như bắt lấy, mang ra uy hiếp Lưu Phàm cũng
xuất hiện khó khăn ném chuột sợ vỡ bình đi.
Hiểu được ý định của tên béo, Lưu Phàm cũng không nhiều lời đánh ngất tên cao
gầy trong tay. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất vọt thẳng về phía tên béo. Tốc độ
của Lưu Phàm hiện giờ đã có thể sánh ngang một chiếc xe phân khối lớn, đã gia
tốc lại càng khủng bố. Chỉ hai giây, hắn đã đến nơi, bàn tay đánh tới đầu vai
tên béo.
Tên béo trông vậy nhưng tốc độ phản ứng cực kỳ nhanh. Hắn quát khẽ một tiếng,
đầu vai hứng lấy cú đánh của Lưu Phàm. Đồng thời, thân hình lựa thế xoay tròn
như con quay, bàn chân điểm ngược lại một cú.
- Hơi giống Thái Cực Quyền.
Lưu Phàm tùy ý để chân tên béo đá trúng người mình. Hắn ỷ vào Bất diệt tiên
thể chịu một đá. Cùng lúc, bàn tay xòe ra đổi hướng túm lấy cổ tên béo.
Bàn chân tên béo đánh trúng Lưu Phàm. Hắn cảm thấy như đá vào một tấm nệm mới
thầm hô không ổn. Thoáng cái đã thấy cổ mình bị Lưu Phàm túm chặt. Lưu Phàm
xách tên béo như diều hâu cắp gà con nhảy ra bên ngoài.Tuy nhiên, tay hắn bỗng
nhẹ hẫng, không biết tên béo dùng cách gì đã thoát khỏi tay hắn, đồng thời bên
cạnh phát ra tiếng vèo vèo như xé gió, mấy chục cái bóng người tay mang hung
khí đã đánh tới.
Lưu Phàm đành tạm thời bỏ qua tên béo, trú tâm bảo vệ nơi trái tim một đường
đi lại trong đám đông tay đấm chân đá. Tiếng kêu gào vang lên khắp nơi. Những
kẻ tấn công hắn mỗi người không chịu nổi một đòn rào rào ngã xuống. Nhưng khi
Lưu Phàm đánh đến người cuối cùng, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy tên béo đứng
trước cửa nhà, trong tay là một khẩu súng nhằm thẳng thái dương Thu Hương,
miệng hắn hô to gọi nhỏ bảo Lưu Phàm dừng lại.
Đồng thời bên cạnh tên béo, một đám người cũng đã khống chế Ngô Văn Quế cùng
bọn Trương Húc. Lưu Phàm nheo mắt nhìn qua. Đám người kia vậy mà mỗi tên lại
đều mang theo súng.
Cứ cho là thân thể Lưu Phàm mạnh mẽ, cộng với tu vi luyện khí 5 tầng nhưng
nhiều súng thế này, dù hắn có tránh được cũng sẽ ảnh hưởng tới bọn Ngô Văn
Quế, Thu Hương mấy người. Bởi vậy Lưu Phàm dừng lại, thong thả bước qua. Tiếp
cận khoảng 10 mét, đồng bọn tên béo lập tức chĩa súng bắt hắn đứng lại.
- Hôm nay, nếu ngươi không chịu thả người, nhất định tất cả những người ở đây
đều phải chết. Tên béo quát lớn.
Thả người ? Lưu Phàm hơi chút không hiểu. Không phải bọn kia đang giữ người
của hắn sao. Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của tên béo đã giải thích cho Lưu
Phàm.
- Buổi sáng, Dương Phương Tuyết ở lớp học khúc mắc với ngươi, đến chiều đã
mất tích. Ngươi có điều gì giải thích. Tên béo sốt ruột nói.
Nghe tới cái tên Dương Phương Tuyết, không chỉ bọn Lưu Phàm, Trương Húc.. học
cùng lớp ồ lên một tiếng. Mà ngay cả Ngô Văn Quế cùng Nguyễn Thu Hương cũng
đồng dạng ngạc nhiên.
- Vậy các ngươi là người của gia đình họ Dương sao? Ngô Văn Quế xen vào.
Ngay từ lúc đầu, Ngô Văn Quế đã tự hỏi đám người tấn công biệt thự là ai. Nếu
như dám trang bị súng ống, Ở thủ đô tổng cộng cũng chỉ có mấy thế lực làm
được. Bởi vì, Việt Nam kiểm soát vũ khí quân dụng rất chặt chẽ, không phải ai
cũng có thể mang súng đâu. Cái tên Dương Phương Tuyết, gợi lại cho hắn một
chút đầu mối nên lập tức nói ra.
Tên béo liếc nhìn Ngô Văn Quế một chút, không trả lời mà hướng phía Lưu Phàm
tiếp tục nói :
- Nếu như ngươi không chịu thả người…
- Nói cho ta, chuyện gì đã xảy ra ? Lưu Phàm lập tức ngắt lời hắn.
Nghe Lưu Phàm nói vậy, tên béo hơi chần chờ. Thực ra, bọn hắn cũng không có
chứng cứ gì khẳng định Lưu Phàm có liên quan đến việc mất tích của Phương
Tuyết. Chỉ là theo điều tra của Chu Hách, Lưu Phàm đúng là người Phương Tuyết
tiếp xúc cuối cùng. Bây giờ, Lưu Phàm nói vậy, hình như hắn cũng không biết
Phương Tuyết đã mất tích.
Mà theo báo cáo từ phía dưới, trong biệt thự chỉ có mấy người này thôi.
Bởi vậy hắn nhất thời cũng không trả lời được. Lúc này bỗng có một thanh niên
tóc đỏ chạy vào, nói thầm vào tai tên béo mấy câu khiến hắn ngẩn người, ra
lệnh cho cấp dưới thả bọn Ngô Văn Quế, chuẩn bị rút lui.
Lưu Phàm phủi phủi tay áo. Mấy câu nói ở khoảng cách gần thế này cho dù là nói
thầm hắn cũng đã nghe được. Đại khái, tên tóc đỏ vừa nói hắn dựa vào máy định
vị đã tìm thấy tung tích của Phương Tuyết, có điều không phải tại biệt thự mà
ở một chỗ cách đây khoảng 10 km về phía Bắc.
Chờ tên béo thả bọn Ngô Văn Quế, Trương Húc…, để cả bọn đi về sau lưng hắn,
Lưu Phàm mới bước ra, buông một câu :
- Các ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi sao ?
Tên béo đang muốn đi cứu Phương Tuyết, nghe thấy câu này lập tức quay người
lại. Vốn hắn chỉ cho Lưu Phàm cùng lắm chỉ là một người võ nghệ cao cường
thôi, bắt được thì bắt, không bắt được thì bỏ qua cũng không ảnh hưởng gì lắm.
Thế nhưng bây giờ, Lưu Phàm lại đứng ra cản trở hắn. Đang lúc nóng nảy vội
vàng, tên béo rút ra một khẩu súng, chỉ hướng Lưu Phàm, siết cò.