10 : 16 Tuổi Chưa Được Bốc Xôi Đâu


Vào lúc này, bọn học sinh trong lớp cũng đã há mồm ngoác miệng nhìn sang. Phía
đó, Lưu Phàm và Dương Phương Tuyết, một nam một nữ sững sờ bất động. Trông
dáng điệu thiếu nữ trước mặt, Lưu Phàm như cũng nhận ra điều gì không đúng.
Hắn thuận tay đẩy ra một cái.

Dương Phương Tuyết bị đẩy lùi về phía sau càng thẹn càng giận. Từ khi sinh ra,
nàng chưa từng bị khinh bạc như thế đâu đấy. Bởi vậy, tay nàng nhoáng lên, lại
muốn đánh tới Lưu Phàm. Nhưng lần này, Lưu Phàm nào để nàng đánh trúng, tay
hắn hơi động đã túm được tay Phương Tuyết, nhìn nàng lạnh lùng nói :

- Ngươi muốn làm gì ?

- Ngươi, ngươi…Phương Tuyết bị hắn túm lấy tay nhỏ, nhất thời giãy giụa kéo
ra nhưng hoàn toàn bất lực. Nàng cảm thấy mình từ khi gặp Lưu Phàm thì số phận
hết sức đen đủi. Ngay ở trong công viên, nàng bị ngã xe đạp. Đến lớp ôn thi
nàng gặp bọn học sinh cá biệt. Rồi việc Lưu Phàm biến mất, chỗ bên cạnh không
ai ngồi để cho nàng bị đả kích không nhỏ. Nay hắn xuất hiện, vốn là Dương
Phương Tuyết chỉ định nói cho hắn biết không nên ngồi cạnh nàng. Nhưng tên này
mới trở lại lớp đã một dạng không xem nàng để vào mắt, nhìn nàng như không
khí. Bởi vậy Phương Tuyết mới tức giận đánh hắn, nhưng không ngờ lại kéo tới
tình cảnh như thế này. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thực ra nàng muốn làm gì nhất
thời cũng không trả lời được.

Phương Tuyết cả người bất lực, miệng không nói được một câu, cổ tay lại bị Lưu
Phàm tóm chặt, cả người tức run rẩy, bất thình lình nấc lên một cái rồi khóc
tu tu.

Cả mấy trăm kiếp, Lưu Phàm nào có gặp cảnh như thế này bao giờ. Một thiếu nữ
vừa hùng hùng hổ hổ tát cho hắn giật nảy người giờ bỗng nhiên quay ra khóc như
mưa khiến hắn nhất thời ngây người. Đang chưa biết làm sao thì thầy giáo từ
cửa đi vào. Bọn học sinh lục tục đứng dậy chào thầy. Lưu Phàm cũng được giải
thoát khỏi tình huống nguy hiểm này vậy nên hắn cũng không truy cứu tại sao
Phương Tuyết lại đánh mình nữa.

Cả buổi học, Phương Tuyết cúi đầu vào cuốn sách. Lưu Phàm thì tiếp tục suy
nghĩ về việc bổ sung tư chất cho bọn đàn em. Đối với hắn, việc thi đại học bây
giờ chẳng ý nghĩa gì. Bao nhiêu kiếp sống của hắn, cộng thêm một cái kiếp ở
tiên giới, tất nhiên bài vở hắn nhìn qua thuộc còn nhanh hơn Thái Học. Hơn
nữa, kinh nghiệm sống, kiến thức của hắn cũng không phải là một giáo sư đại
học có thể bì được đấy.

Thực ra, lúc trước nhớ lại, Lưu Phàm vốn đã có ý định không đi học nữa, song
nghĩ tới bố mẹ hắn ở quê mong ngóng kết quả thi cử, còn có hàng xóm suốt ngày
dè bỉu nên hắn cũng muốn cho ông bà một cái công đạo, để mọi người không nói
con ông Lân là phế vật. Đồng thời, trong đầu hắn đã có một quyết định, đời này
của hắn sẽ vì người thân mà sống một cuộc đời thật đáng sống thì cũng để cuộc
sống của họ tốt và có ý nghĩa hơn.

Lưu Phàm nghĩ tới một vị thuốc đông y có thể cải thiện thể chất, bổ sung trí
lực. Vị thuốc này cũng dễ bào chế, bởi dược liệu hoàn toàn phổ thông, tuy
nhiên cũng chỉ hơi có tác dụng một chút, so với ở tiên giới thì hiệu quả đúng
là một trời một vực. Lưu Phàm thở dài ngó bọn Trương Húc. Thôi thì cũng tạm
thời sử dụng cho chúng vậy.

Thoáng cái, mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua. Ở trên bảng, thầy giáo thu xếp lại
đồ dạy học, đoạn đứng dậy nói với học sinh trong lớp :

- Vậy là chúng ta cũng đã tổ chức ôn tập được gần một tháng. Trong buổi học
cuối cùng này, thầy đã hệ thống lại cho các em toàn bộ kiến thức trong mấy năm
học. Tới đây, thi cử tiếp theo sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào nỗ lực của các em.

Mặc dù thầy giáo còn nói rất nhiều nhưng bọn học sinh đều chăm chú lắng nghe.
Kết thúc buổi học này, bọn chúng sẽ có gần 1 tuần tự ôn tập sau đó bước vào kỳ
thi đại học. Bên cạnh Lưu Phàm, Dương Phương Tuyết dường như cũng đã bỏ qua
chuyện lúc nãy mà trú tâm nghe thầy giáo dặn dò. Lưu Phàm lại càng không để ý
việc gì nữa. Hắn chỉ chờ buổi học kết thúc là lập tức đi đến hiệu thuốc đông
y, tìm mấy vị thuốc để chế thuốc giúp bọn Trương Húc tăng lên tư chất.

Cuối cùng, thầy giáo cũng chúc bọn học sinh thi tốt rồi ra khỏi lớp. Lưu Phàm
là người đầu tiên theo sau bước ra ngoài, để lại Phương Tuyết ngồi đó cũng
không hiểu là đang tức giận hay buồn bã. Nàng chần chờ một lúc mới cất tập
sách, rời khỏi.

Tại biệt thự của Ngô Văn Quế và Nguyễn Thu Hương, Lý Thông đầu đầy mồ hôi đang
chạy đi chạy lại chế biến thức ăn. Từ sáng, hắn đã nhận được tin Lưu Phàm trở
về nên ra chợ vác về hẳn nửa con lợn. Bếp núc sẵn có, hắn lại khéo tay nên lúc
này trên bàn đã bày biện mấy chục món. Kể ra, nói về nấu ăn, cũng phải nói Lý
Thông rất có năng khiếu. Nửa con lợn vào tay hắn không uổng phí, biến thành
giò heo bó thỏ, sườn chua ngọt, heo quay, heo sốt…đủ cả. Ngoài ra còn có rau
cỏ phụ trợ khiến các món ăn càng thêm bắt mắt.

Bọn Trương Húc lúc này cũng đã về tới, mỗi thằng một chân một tay, răm rắp
nghe Lý Thông sai phái nhặt hành, đuổi mèo. Ở khoản bếp núc này, bọn chúng
nghiễm nhiên coi Lý Thông là đại tướng bảo gì nghe nấy. Điều này cũng hợp lý,
bởi vì hôm nào bọn chúng cũng được ăn những món ăn ngon, dần dần đã coi Lý
Thông là vua bếp rồi.

Cả bọn 8 thằng Trương Húc, Lý Thông, Thái Học, Đường Chân, Hoàng Minh, Chu
Quý, Dương Tiễn, Trần Thường…mặc dù tích cực nấu nướng nhưng vẫn để mắt tới
căn phòng phía sau. Nơi đó, mùi thuốc ngào ngạt bốc ra, át cả mùi thơm của
thức ăn. Vốn là, lúc nãy Lưu Phàm vừa trở lại biệt thự đã lập tức vào trong
đó. Được một lúc thì mùi thuốc bốc ra khiến mỗi thằng chỉ hít một hơi đã trở
nên thần thanh khí sảng quên cả đói. Bọn chúng không dám hỏi Lưu Phàm đang làm
gì nên đành vừa nấu nướng vừa chờ đợi.

Được một thời gian, cơm nước đã xong xuôi, tám thằng bày biện tử tế mới ngồi
tại phòng khách tán gẫu. Chu Quý xoa xoa cằm, lên tiếng đầu tiên :

- Sáng nay, lão đại thật bá đạo. Tao từ khi nhặt được bí kíp tán gái cũng
chưa từng dám ra chiêu như vậy.

- Hẳn là Phương Tuyết đó sẽ nhớ lão đại lắm đây. Đường Chân thường tỏ ra am
hiểu tâm lý phụ nữ cảm thán nói.

- Đúng vậy, thường thì sau những chuyện như thế này sẽ bắt đầu một thiên tình
sử. Thái Học đế thêm vào.

Cả bọn xôn xao bàn tán khiến cho Lý Thông 16 tuổi cũng được mở rộng tầm mắt.
Hắn nghe say mê, nước bọt tràn ra cả mép. Giơ nắm tay :

- Bốc xôi, đúng là bốc xôi, ta bao giờ mới được bốc xôi đây.

Sau câu nói, tức thì ruỳnh một tiếng, cả người bay ra khỏi ghế phi vào tường.
Đến khi Lý Thông phủi quần áo đứng dậy, thấy Lưu Phàm đứng trước mặt nghiêm
nghị nhìn hắn mới hay mình vừa ăn một đá. Có điều cú đá này, Lưu Phàm đã điều
chỉnh lực nên Chu Quý mặc dù trông thì nặng nhưng người ngợm lại chẳng làm sao
cả.

Lưu Phàm xoa xoa mũi, nhìn Chu Quý một lúc mới thong thả lên tiếng :

- Lý Thông, 16 tuổi chưa được bốc xôi đâu. Đợi ngươi lớn thêm chút nữa, Chu
Quý sẽ dạy ngươi.

Cả bọn đang sợ hãi thấy Lưu Phàm đùa bỡn như vậy thì cũng ôm miệng cười sụ sụ.
Lúc này ở ngoài có tiếng gõ cửa. Là Ngô Văn Quế và Nguyễn Thu Hương mới trở
về.


Đời Này Phải Thật Đáng Sống - Chương #10