1 : Ký Ức Từ Kiếp Trước


- Lưu Phàm ! Ôn thi tốt nhé. Hơn nữa phải ăn ngủ đúng giờ, đừng ham chơi mà
quên chuyện học hành.

- Lưu Phàm ! Mấy đứa bạn gái kệ chúng đi. Chuyện quan trọng nhất của con bây
giờ là phải thi đỗ vào đại học, mai sau mới có công ăn việc làm ổn định.

Lưu Phàm ngoan ngoãn nghe bố mẹ dặn dò trước khi lên Hà Nội ôn thi đại học. Bố
hắn : Lưu Hiểu Lân; Mẹ hắn : Lưu Chính Lan vốn là hai người làm ruộng ở một xã
thuần nông.

Lưu Phàm là con trai duy nhất của họ. Bởi vậy, bao nhiêu hi vọng, mong muốn,
bố mẹ đều ký thác cả cho hắn.

Nhưng Lưu Phàm sinh ra đã rất bình thường, thậm chí có thể nói là phế vật. Hắn
học hành làng nhàng ở mức trung bình. Ngoài ra thường ngày cũng chẳng thiết
đụng vào bất cứ việc gì. Đôi lúc thấy hắn ngồi thừ người bên bụi tre, hoặc
trước hiên nhà, hàng xóm nhà hắn thường bảo : Nuôi thằng này tốn cơm, khổ thân
gia đình ông Lân.

Đối với những lời nói này, Lưu Phàm chẳng để ý chút nào. Trong đầu hắn dường
như cuộc sống không phải hoàn toàn đặt ở làng quê nhỏ bé này. Giống như, cuộc
sống không có điều gì ý nghĩa đối với hắn.

Lưu Phàm khoác túi xách lên vai, nhoẻn miệng cười chào bố mẹ hắn rồi leo lên
xe. Chiếc xe khách mang theo những người ở quê lên thành phố chạy rầm rầm trên
con đường đầy bụi. Nhìn về phía sau, bố mẹ Lưu Phàm đứng một lúc lâu mới rời
đi.

Lưu Phàm hơi chút thở dài. Hắn chọn một chỗ ngả lưng ngủ một giấc.

Uỳnh…

Tiếng va chạm làm Lưu Phàm tỉnh dậy. Nhưng cũng đồng thời hắn thấy mình bị bắn
từ đằng sau ra đằng trước, đâm vào cửa kính ngất đi. Chiếc xe khách chở Lưu
Phàm bị một chiếc containe đâm trực diện.

Vụ tai nạn xảy ra khi xe khách chỉ còn cách thủ đô một đoạn ngắn. Lúc Lưu Phàm
tỉnh lại lần nữa hắn đang nằm trong bệnh viện cùng hơn hai chục người trên xe.
Rất may, không một ai tử vong. Lưu Phàm thầm hô may mắn. Song hắn hốt nhiên
giật nảy mình bởi trong đầu đang xuất hiện những luồng thông tin mới.

“ Jonh – 21 tuổi – sinh viên y khoa – bảo vệ người yêu trước bọn cướp, bị giết
chết”

“ Liêu Hóa – 30 tuổi – quân nhân – chiến tranh bảo vệ tổ quốc, trúng đạn chết”

“ Nhất Nam – 25 tuổi – sát thủ – ám sát thất bại bị giết chết”



Cái cuối cùng lãng xẹt nhất :

“ Minh – 18 tuổi – không nghề nghiệp – chán quá chết”

Toàn bộ hơn một trăm cái kiếp người, thiên hình vạn trạng, từ Á đến Âu, từ
Châu Phi đến Châu Mỹ, đủ loại quốc tịch nhưng có chung một điểm là không cái
nào sống quá 30 tuổi. Lưu Phàm nhận ra đó đều là kiếp trước của mình.

- Chẳng lẽ ta chán thế sao ? Lưu Phàm lẩm bẩm.

Sau tai nạn ô tô hắn tự nhiên sở hữu trí nhớ hơn 100 cái tiền kiếp. Điều này
làm hắn hơi chút không tiếp thu ngay được. Song trong đầu ẩn ẩn đã có sự thay
đổi.

100 cái kiếp lãng xẹt khiến Lưu Phàm cảm thấy thực sự xấu hổ. Không lẽ hắn lại
là một phế vật nhu nhược như vậy. Hắn – Kiếp này phải sống một đời thật đáng
sống, làm những gì mình thích, thích những gì mình làm. Lưu Phàm tự nhủ.

Lưu Phàm kiểm tra lại thân thể một chút. Thân hình cao 1m70 vẫn còn nguyên
vẹn. Vụ tai nạn chỉ làm hắn hơi choáng váng phần đầu chứ hoàn toàn không việc
gì cả. Hắn thử vận động tay chân một chút rồi đứng dậy.

Căn phòng Lưu Phàm nằm điều trị thuộc khoa cấp cứu. Xung quanh toàn người bị
băng bó, thương tích đủ kiểu. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng máy thở chạy
tích tích.

- Tỉnh lại rồi. Một y tá từ ngoài hành lang đi vào. Phát hiện ra Lưu Phàm đã
tỉnh lại và đang gỡ thiết bị y tế theo dõi gắn trên người mình xuống, cô vội
vàng chạy tới đề nghị Lưu Phàm không được làm như vậy. Nhưng Lưu Phàm nào có
để ý. Hắn thấy trong người hoàn toàn khỏe khoắn nên giật mạnh các thứ vướng
víu xuống. Đoạn hắn còn nhảy nhảy mấy cái, rồi đưa ngón tay cái ra hiệu :
Khỏe.

Trong khi cô y tá còn há mồm trợn mắt thì Lưu Phàm đã tùy thời vớ lấy túi xách
của mình đi thẳng ra ngoài.

Lúc Lưu Phàm rời khỏi bệnh viện, trời đã xế chiều. Trên dòng xe cộ ngược xuôi,
Lưu Phàm nhằm hướng khu vực trung tâm thủ đô đi tới. Hắn mới lên Hà Nội lần
đầu nên có nhiều điều còn chưa biết. Khi đi, bố mẹ hắn chỉ cho một cái chỉ dẫn
: “ Lên tới nơi thì tìm mấy bạn sinh viên tình nguyện áo xanh, nhờ kiếm giúp
một chỗ ở trọ”. Tiền ăn, tiền học bố mẹ hắn đã chuẩn bị cho một tháng, thi
xong là về quê luôn.

Đây là lần đầu tiên Lưu Phàm xa nhà. Nhưng đấy là với Lưu Phàm trước đây. Còn
Lưu Phàm hiện tại là người mang ký ức của hàng trăm kiếp trước. Mặc dù, kiếp
nào cũng chết yểu song kinh nghiệp tích lũy hầu như đã đến tuổi trưởng thành.
Biết trời sắp tối không thể tìm một nơi nghỉ trọ. Lưu Phàm mua vài cái bánh
mì, chọn một công viên gần đó đi vào.

Bên trong công viên, Lưu Phàm chọn một cái ghế đá, ngồi suy tính lại mọi việc.

- Kiếp này phải sống một cái đời đáng sống, làm những gì mình thích, thích
những gì mình làm. Lưu Phàm thầm thì.

Để làm được như vậy, Lưu Phàm biết nhất định hắn phải có tinh thần, trí tuệ,
tri thức, sức mạnh, năng lực…hơn hẳn người bình thường. Hắn lục lọi trong ký
ức từ một trăm cái kiếp, lấy ra một thông tin.

“ Kiếp thứ 33 – Tiên giới - Dương Thiên – Tu sỹ luyện khí kỳ đại viên mãn, sắp
đột phá trúc cơ…Bị đập chết.”

Ở Tiên giới, một tu sỹ luyện khí kỳ có thể nói đông như ruồi, thuộc hạng bét
không còn gì bét hơn. Nhưng tu sỹ có thể tu luyện. Nếu như có tài nguyên, công
pháp phù hợp cũng có thể dần dần đạt được cảnh giới cao hơn như Kim Tiên, Đại
La Kim Tiên cũng có thể. Nhưng ở kiếp trước, Lưu Phàm vốn là một tu sỹ luyện
khí thân cô thế cô, không có chỗ dựa, không có tài nguyên. Bởi vậy, mấy chục
năm khó khăn, hắn mới tu luyện được đến cảnh giới luyện khí kỳ đại viên mãn.

Một ngày, hắn phát hiện ra một bảo tàng bí mật mới liều đi đến. Chẳng biết là
vận may hay xấu số, khiến hắn lấy được bảo tàng. Song ra ngoài lại bị một tu
sỹ trúc cơ trông thấy đập chết. Nghĩ đến đây, Lưu Phàm xoa xoa một cái dấu đỏ
son nơi lòng bàn tay. Kể từ kiếp bị tên trúc cơ đập chết ấy, cái dấu đỏ này
cũng liên tiếp xuất hiện trong những kiếp sau của hắn. Vuốt ve cái dấu son một
hồi, Lưu Phàm kinh hô một tiếng : Là nó.

Tại bảo tàng khi trước Lưu Phàm đoạt được, chính là tận nơi sâu ở trong có một
viên ngọc lớn, đỏ như máu, to cỡ đầu ngón tay. Lúc đó và kể cả bây giờ, hắn
cũng không biết đây là thứ gì. Nhưng khi bị tên tu sỹ trúc cơ kỳ đập chết. Máu
của Lưu Phàm đã phun ra dính vào viên ngọc, khiến nó nhận chủ, theo Lưu Phàm
suốt gần trăm kiếp tiếp sau.

Sờ sờ, nắn nắn cái dấu son đỏ, Lưu Phàm thiếu chút mừng rỡ nhảy nhót lên. Vậy
là, hắn có thể tiếp tục tu luyện trong kiếp này.

Ở thế giới này, thần tiên vốn là điều chỉ có trong truyền thuyết. Một khi bước
vào tu luyện, Lưu Phàm hẳn có thể siêu việt người bình thường, sống một đời
sống đáng sống, làm những gì mình thích, thích những gì mình làm.

Ở thế giới này, chỉ cần hắn có thể tu luyện. Hắn sẽ có sức mạnh bảo vệ những
người bên cạnh mình, tiêu diệt kẻ thù. Sống một đời sống tiêu diêu tự tại, tùy
tâm sở dục.

Ở thế giới này, hắn có thể tu luyện thành tiên, thoát khỏi luân hồi, bất tử
bất diệt.

Nghĩ đến đây, Lưu Phàm không còn kiềm chế nổi hét lên một tiếng sung sướng :
“Ta sẽ sống một đời sống đáng sống, làm những gì mình thích, thích những gì
mình làm.”

Vừa lúc này, một con bé chừng 17 tuổi đi xe đạp qua, giật mình ngã ruỳnh một
cái, lăn tới trước mặt Lưu Phàm.


Đời Này Phải Thật Đáng Sống - Chương #1