Act (1)


Người đăng: hanamthien1@

Makellos có thể quả quyết rằng nơi đây chắc chắn không phải trái đất, không có
một nơi nào trên trái đất lại có thể tồn tại loài sinh vật kỳ dị kia.

Chưa tính đến hiện tượng thủy triều bất thường như vậy.

Thủy triều vào lúc mặt trời đứng bóng, thật là một điều điên khùng nhất mà
Makellos có thể chứng kiến.

Trên đài chỉ huy, Makellos tiến sát lại ô cửa kính; cầm ống nhòm quan sát tình
hình trên bãi biển. Số lượng quái vật càng ngày càng nhiều, lên tới hàng ngàn
con; chiếm cứ lấy một dải bãi biển rộng lớn phía trước mặt.

Chúng đen nhung nhúc như bầy dòi đen khổng lồ.

Giường như mới thoát ra khỏi kỳ ngủ động dài đằng đẵng, lũ quái vật không di
chuyển gì nhiều, chúng chỉ loanh quanh cái hố vừa chui lên tận hưởng ánh mặt
trời.

Trên đầu chúng, Makellos có thể chứng kiến dải màu tím báo hiệu cho điềm xấu
dày đặc theo thời gian.

Ống nhòm anh lia tiếp tới chỗ đằng xa bãi biển, nơi vừa mới bắn pháo tin hiệu
cầu cứu.

Phần lớn nhóm người trinh sát đi trước đang cố thủ trên mỏng đá, một số ít còn
lại vẫn mặc kẹt phía dưới bãi biển; tình trạng của họ rất nguy cấp.

Họ đang sử dụng hết mọi vũ khí mình có từ lựu đạn tới súng máy để cầm chân lũ
quái vật, còn bọn quái vật thì như muốn chồm lên hòng ăn tươi nuốt sống con
mồi, nhưng thật sự điều khiến họ tái mặt chùn bước, là khi chúng cắn xé xác
của đồng loại bị giết hại.

Một kẻ thù không có nhân tính, hoàn toàn sống theo bản năng.

Makellos bỏ ống nhóm xuống trầm tư, kìm nén nôn nóng mà bình tĩnh tìm cách đối
phó với tình huống trước mắt.

‘’ Cậu tính bỏ mặc đám lính trên bãi biển đúng không ? ‘’

Tiến sĩ Ramboit bước tới sát hỏi điều như thể đã đoán được từ trước. Vài năm
làm việc chung đủ để ông hiểu những quyết định sắt đá của Makellos, nhiều lần
cậu ta đã không ngần ngại hy sinh binh lính cấp dưới để giành được kết quả tốt
nhất trong hiểm cảnh.

‘’ Tiến sĩ ! ‘’

‘’Không cần chối, tôi hiểu cậu quá mà. Makellos à, có thể cậu không muốn nghe
lão già này nói nhiều, nhưng thực sự là không nên. Ở một nơi không xác định
như thế này, chúng ta cần lẫn nhau. Đừng để đánh mất quân tâm. Mỗi một sinh
mạng binh lính trong trung đoàn đều đáng quý cả ‘’

‘’ Nhưng ngài cũng biết rồi, phương án đó là khả thi nhất. Chúng ta không biết
bọn quái vật kia là gì, vì sao chúng xuất hiện. Mọi thứ đều mơ hồ, tôi không
thể liều lĩnh điều quân đi cứu bọn họ được. Thành công hay thất bại, chắc chắn
chúng ta đều phải trả giá đắt.”

Makellos thở dài nói, anh muốn cứu họ chứ, nhưng rủi ro là quá cao. Với số
lượng quái vật kia, anh không nghĩ ra có cách nào xuyên thủng để mở một con
đường máu. Bỏ rơi họ cho đàn quái vật là bất đắc dĩ, tập trung nguồn lực phòng
thủ trên tàu là thượng sách.

‘’ Vì vậy nhiều lúc ta mới bảo rằng sẽ có ngày Markel vượt qua cậu, chí ít nó
còn sống có tình người. Còn cậu quả thật quá máu lạnh ‘’

Tiến sĩ Ramboit tức giận khiển trách, Makellos cũng cảm thấy hơi đau nhói
trong tim.

‘’ … ‘’

‘’ Thôi bỏ đi, việc cần nhất là tìm hướng giải quyết ổn thỏa nhất ‘’

Giọng tiến sĩ chùng xuống, ông cũng không tiếp tục cơn phẫn nộ của mình. Có lẽ
sâu trong thâm ông cũng hiểu hành động đó của Makellos đến từ mục đích chung
vì tập thể. Giống như ông khi hy sinh nhiều tính mạng người vì thành quả
nghiên cứu. Chỉ là ông không muốn Makellos cuối cùng hằng đêm sẽ bị ám ảnh bởi
những hậu quả gây ra; ám ảnh tội lỗi cả đời.

‘’ Vậy tiến sĩ, ngài nghĩ gì về đám quái vật kia ? ‘’

Hai người nhanh chóng lấy lại được tâm trạng bình thường bàn bạc về đám quái
vật. Makellos mong muốn biết nhận xét từ một người có kinh nghiệm nghiên cứu
như tiến sĩ.

‘’ Hm.... Theo quan sát ban đầu của ta, đó là loài lưỡng cư. Hình dạng và cấu
trúc cơ thể chúng như mấy con cá trê Nhật Bản vậy. Súng đạn bình thường chắc
vẫn đơn giản gây tổn thương lên da của chúng. Chỉ cần miễn chúng ta giữ khoảng
cách đối đầu an toàn là được. Nhưng ta nghĩ …. Chúng còn có con đầu đàn đấy ‘’

‘’ Con đầu đàn ? ‘’

Tiến sĩ Ramboit gật đầu, để nghiên cứu ra huyết thanh siêu chiến binh ông đã
nghiên cứu không biết bao nhiều loài sinh vật và thực vật bởi vậy lượng kiến
thức mà ông có cực kỳ nhiều nên dễ dàng phân tích sơ bộ tổng quan loài sinh
vật mới này.

Tâm trạng ông cũng đang rất phấn khích hứng thú với đám quái vật.

‘’ Cậu nhìn xem, số lượng chúng đông như vậy mà vẫn giữ được trật tự không hỗn
loạn. Chứng tỏ chúng giống động vật bầy đàn. Kiểu gì cũng sẽ có một con đầu
hay nhiều con lãnh đạo. Và nó mới là thứ cậu cần để ý ‘’

Makellos nheo mắt lại cố gắng nhìn trong dải màu tím xem có điều gì khác lạ.
Vài giây sau anh tìm được nhiều dải màu tím đơn lẻ to bởi nó hơi mờ nhạt nên
bị lẫn vào trong khó phân biệt. Năng lực của Makellos khá kỳ lạ, dải màu tím
chỉ xuất hiện khi mối nguy hiểm ảnh hưởng lên bản thân; còn người khác thì nó
không hiện. Mối nguy hiểm càng lớn thì dải màu càng to, còn độ đậm nhạt thể
hiện cho thời gian ứng nghiệm lên, càng đậm thì thời điểm mối nguy hiểm càng
sớm bắt đầu.

Lũ quái vật bên dưới đã đủ đáng sợ, vậy con đầu đàn còn kinh khủng đến mức
nào. Makellos cau mày, lo sợ nó đang ẩn náu sâu trong bãi cát, thậm chí có thể
nó đang chờ đợi cơ hội tấn công con tàu.

‘’ Ngài có đề nghị gì không, thưa tiến sĩ? ‘’

‘’ Tiên phát chế nhân, tấn công chúng trước ‘’

Ánh mắt tiến sĩ Ramboit nổi lên tia sát ý, nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của
Makellos ông nói tiếp.

‘’ Ta đoán cậu sẽ có ý định dùng con tàu phòng thủ trước bọn quái vật đúng
không?. Nhưng cậu nghĩ thử xem một khi bọn chúng dọn dẹp xong nhóm lính xấu số
trên bãi biển thì chúng sẽ chọn ai làm điểm tấn công tiếp theo ngoài chúng ta
ra ? ‘’

Tiến sĩ Ramboit ngập ngừng nói tiếp, ông tiện thể liếc nhìn cấu tạo con tàu.

Yuri được thiết với nhiệm vụ vận tải nên vỏ tàu rất mỏng so với tàu chiến,
nhìn mấy chiếc móng sắc nhọn bọn quái vật ông đảm bảo vỏ tàu sẽ chẳng chịu
được quá vài nhát cào. Chưa kể hình dạng của nó cũng không thuận lợi trong
việc phòng thủ khi chỗ cao nhất là khoang thượng tầng thì đặt ở tít đuôi tàu,
cả thân tàu và phần đầu chỉ là một mặt phẳng rộng thuận tiện cho việc chất
hàng hóa.

Bởi vậy nên con tàu có điểm yếu cực kỳ lớn, binh sĩ chỉ có thể dựng súng máy ở
mạn tàu, một khi lũ quái vật bước qua được cơn mưa đạn thì súng máy coi như
vứt đi vì không thể bắn xuống góc chết. Chưa tính trường hợp xấu nhất nếu
phòng thủ thất bại thì nhóm lính trên tàu coi như cầm chắc cái chết, biến nơi
này thành tử địa vì bị bao vây tứ phía.

‘’ Thế nên chúng ta cần tấn công trước, cố gắng tiêu diệt thật nhiều sinh lực
càng tốt. Giải tỏa áp lực cho nhóm lính trên bãi biển để họ có cơ hội sống sót
và chờ chúng ta đến cứu. Ít nhất cho dù không thành công chúng ta vẫn có thể
an toàn rút lui về tàu phòng thủ ‘’

Nơ ron thần kinh Makellos không ngừng hoạt động, dựa theo những trận chiến
trước đây đầu anh dần dần mường tượng ra một kế hoạch tấn công.

‘’ Vậy còn con đầu đàn? Hơn nữa ai sẽ là người thực thi nhiệm vụ giải cứu? ‘’

‘’ Markel, chứ còn ai. Ở đây ngoài các tiểu đoàn trưởng thì còn ai có năng lực
chiến đấu mạnh mẽ như nó. Ta không có ý định đề nghị cậu cử một tiểu đoàn
trưởng nào đi trong lúc thiếu nhân lực như lúc này. Họ cần có mặt để ổn định
quân sĩ. ‘’

Tiến sĩ Ramboit nhếch miệng cười nói, ông thấy phục mình quá. Ngay từ dưới
khoang tàu ông đã bảo sẵn Markel chuẩn bị cùng em trai mình là Nyx đi cứu hộ.
Lo sợ nhóm người trên bãi biển bị thương nên ông cho luôn học trò mình Laji đi
theo.

Laji xuất thân từ trường đại học y và từng phục vụ khoản một năm với nhiệm vụ
bác sĩ trên chiến trường. Mà xuýt nữa tiến sĩ còn quên nhóm cứu hộ có bốn
người khi thành viên cuối cùng tự nguyện xin vào. Một người mạnh không kém gì
Markel.

‘’ Ta nghĩ cậu không cần quan tâm nhóm đó đâu ‘’

Makellos tò mò trước câu nói tiến sĩ, nhưng mà có Markel thì anh rất yên tâm.
Nó chưa làm anh thất vọng.

‘’ Còn con đầu đàn ư? Đơn giản thôi thổi bay chúng ‘’

Tiến sĩ Ramboit nhún vai tâm trạng ông cực kỳ phấn kích. Đã đến lúc ông có thể
ứng dụng thiết bị vừa thử nghiệm.

‘’ Thổi bay chúng ? ‘’

‘’ Cậu còn nhớ tới số thạch anh đen còn lại trong kho không. Ta sẽ cố gắng
hoàn thiện thiết bị kiểm soát năng lượng biến chúng thành một quả bom ‘’

Tiến sĩ Ramboit không ngừng ba hoa, Makallos bỗng sực nhớ đến cuộc vận chuyển
thạch anh đen vội vã lúc di tản.

Đặc tính của thạch anh đen là năng lượng bên trong không ổn định, nếu không
cẩn thận chiết xuất sử dụng sẽ gây phát nổ. Ngoài trừ việc dùng bộ não con
người làm thiết bị kiểm soát thì chưa có cách nào cả. Nhiều năm nay tiến sĩ
Ramboit vẫn mải mê nghiên cứu một thiết bị khác chế ngự được nguồn năng lượng
bên trong thạch anh đen, tiếc là ông chưa thành công.

‘’ Ông đã chế tạo ra được thiết bị ? ‘’

‘’ Không hẳn nhưng kiểm soát vài chục phút chắc là được. Mà cậu phải gọi nó là
kiệt tác vĩ đại mới đúng. Để xem thứ súc sinh đó chịu đựng kiểu gì,
hahahahaha!”

“..............” Makellos.

“Khụ, ừm, được rồi nhé, chúng ta cứ thống nhất như vậy, cậu cứ chuẩn bị kế
hoạch tấn công, để phần cứu hộ và con đầu đàn cho ta. Cố gắng mà thể hiện danh
tiếng thiện chiến của trung đoàn Riga đi ‘’

Giọng cười tiến sĩ Ramboit làm mọi người quanh đó rợn người. Makellos chỉ biết
cười khổ chào tiến sĩ đi ra, sau đó tất cả tiểu đoàn trưởng có mặt và anh mở
cuộc họp ngắn ngọn.

Thứ đáng tự hào nhất của tàu Yuri chính là khoang vận tải gồm hai tầng; mỗi
tầng đều có diện tích ngang một sân bóng đá. Khác với tầng một được chia nhỏ
thanh các khoang bé với nhiệm vụ khác nhau, tầng hai Yuri là một khoảng không
gian hình chữ nhật rộng lớn nơi thường dùng để chứa phương tiện cơ giới như xe
tank, máy bay, xe vận tải. Hiện giờ ở đây, những người lính thuộc bộ phận hậu
cần đang cực kỳ bận rộn tháo giỡ các hòm vũ khí xuống để trang bị cho binh
lính, thỉnh thoảng có vài tiếng hét cảnh báo mọi người tránh khi những chiếc
xe tank được tháo xích khỏi bệ đỡ.

Bên cạnh một chiếc tank Tiger II đang nằm chờ đến lượt, Markel tựa lưng rít
điếu thuốc. Anh đang đợi Ailna tới, người sẽ cung cấp phương tiện cho anh đi
tới bãi biển theo sự sắp đặt của tiến sĩ Ramboit.

Ngồi bên cạnh anh, Nyx đã thay đồ, mặc lên bộ quân phục SS đen giống anh. Dao
găm màu bạc dắt hai bên thắt lưng; hình dạng như đao của người phương đông thu
nhỏ. Thứ vũ khí này của Nyx khá đặc biệt khi phần lưỡi có thể tách khỏi chuôi
nhờ vào sợ xích gắn hai phía.

‘’Này, tí đi gì vào bãi vậy anh? ‘’

Nyx buồn chán hỏi, trong đầu cậu vẫn thắc mắc Ailna sẽ nghĩ ra cách gì đưa họ
đi xuyên qua bầy quái vật.

‘’ Anh cũng chưa rõ, có lẽ sẽ phải sử dụng năng lực của em. Còn tuỳ bà già kia
nghĩ gì.”

Markel vứt điếu thuốc xuống chân dậm lên dập tắt tỏ vẻ bình thản, nhưng lòng
anh đang rất nôn nóng. Nếu Ailna không đến sớm thì nhóm lính sẽ bãi biển khó
có thể bảo toàn tính mạng.

‘’ Cậu bảo ai bà già cơ!”

Do miệng Markel hay miệng Nyx linh thiêng mà vừa nhắc, Ailna đã cất giọng oán
trách nói; Markel quay đầu thấy Ailna đang đi tới mặt hằm hừ lườm mình, bên
cạnh cô là Farika, Laji và một người nào đó anh không quen.

Laji là học trò tiến sĩ Ramboit nên anh có gặp vài lần. Ấn tượng đầu tiên của
Markel đanh cho cô không nhiều, chỉ nhớ đó là một cô gái có vóc dáng khá nhỏ
nhắn mảnh khảnh. Cơ mà vẫn cao hơn sếp anh, Ailna một cái đầu.

Cô mặc bộ quân phục màu xanh và đi đôi bốt quá cỡ. Khuôn mặt khá xinh xắn,
toát lên vẻ nhanh nhẹn, phù hợp với mái tóc cắt ngắn. Người còn lại cũng là
một cô gái. Cô cao ngang người Farika, với mái tóc đuôi ngựa buộc cao, dài óng
mượt đen nhánh. Khuôn mặt hiện rõ nét khó gần lạnh lùng, một bên tay cầm thanh
kanata màu đen. Markel cảm thấy anh đã gặp cô ở đâu rồi.

‘’Xin lỗi chị đến muộn, cuộc họp khẩn kéo dài quá. Đại tá Makellos mắng Wilco
tơi tả.”

Nói đến đây Ailna liếc nhìn Farika, lúc nãy trên phòng chỉ huy Makellos cực kỳ
bực mình cảnh cáo Wilco vì dám làm trái mệnh lệnh khi không tự chỉ huy nhóm
lính trên bãi biển mà để người khác. May thay Farika đứng ra nói đỡ cho Wilco
vài câu, đó cũng là lỗi của cô.

‘’ Mà chưa kể chị phải đi kiếm cho cậu trợ thủ đắc lực đấy. Laji thì cậu cũng
gặp rồi nên không cần giới thiệu, bên đây là Thiếu úy Komi-san, chỉ huy lực
lực đặc nhiệm bảo vệ viện nghiên cứu Riga, một người tài sắc viện toàn…....
Chỉ với mái tóc đó thôi cũng đủ để kẻ địch tình nguyện thắt cổ bằng nó
rồi........”

Ailna hào hứng nhìn Komi, nói bằng thứ giọng hổn hển của mấy ông chú già biến
thái gặp thần tượng.

Markel khó xử nhìn cô, cảm giác không biết nên cười hay nên báo cảnh sát? Cơ
mà cũng đâu liên lạc được cảnh sát nữa.

Komi mặt không biểu tình nhẹ nhàng tránh sang một bên.

“Khụ, tóm lại là, chị đi xử lý nốt công việc, mấy đứa làm quen với nhau trước
đi. Nhanh nhanh còn đi đón mọi người về kịp ăn tối.”

Ailna dứt khỏi cơn “mê gái”, ngại ngùng ho khan, sau đó nói bằng giọng vui vẻ,
nhưng ánh mắt toát lên sự nghiêm túc chín chắn khác hẳn vẻ bề ngoài con nít
của mình.

Nhìn dáng vẻ tự tin của cô, giường như đám quái vật kia chỉ là chướng ngại vật
nhỏ, chắc chắn họ sẽ giải cứu đồng đội thành công và an toàn.

Luôn là vậy, Ailna là trụ cột tinh thần chống đỡ khiến mọi trận chiến trở nên
sáng sủa và lạc quan hơn. Cô có thứ khí chất khiến người khác tin tưởng vào
cô, tin tưởng vào bản thân và tin tưởng vào một tương lai tốt đẹp hơn.

Markel nhìn bóng dáng quay đi dứt khoát của cô, quay sang nhìn hai cô gái còn
lại, mỉm cười.

‘’ Xin chào, tôi tên là Markel. Cảm ơn cô đã tham gia nhóm ‘’

Markel đưa tay tỏ vẻ thiện chí chào hỏi, nhưng đáp lại, Komi vẫn đứng im như
chưa từng có gì xảy ra; phải mất một lúc sau, cô mới từ từ mở miệng, nói một
số từ ngữ vô thanh mà Markel không nghe rõ.

Tình huống lần đầu xảy ra làm Markel cực kỳ khó xử, im lặng lúc lâu cuối cùng
Markel chỉ còn nước rút tay về.

‘’Ừm...... Anh đừng ngại..... Chị Komi có mắc chứng ngại giao tiếp xã giao
loại nhẹ nên là...... ‘’

Laji cố gắng phát tan bầu không khi đang chuẩn bị biến thành nhà tắm xông hơi,
cô gãi đầu ngại ngùng giải thích.

Markel hơi ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu thông cảm.

Laji cười khổ, cô không biết đã phải lặp lại lời giải thích này tới bao người.
Ngày bé khi Komi mới di dân từ Nhật sang Đức, do bất đồng ngôn ngữ và văn hoá
khiến cô có tuổi thơ không mấy vui vẻ, thiếu thốn bạn bè, chắc cũng vì vậy mà
tạo nên chứng ngại giao tiếp này.

Tính từ lúc tham gia sự gia án siêu chiến binh, Komi chỉ có Laji là người bạn
duy nhất và chỉ Laji mới có thể dịch được thứ ngôn ngữ vô thanh kỳ dị của
Komi.

Ngay khi Markel định quay đi, bỗng anh nghe âm thanh nho nhỏ. ‘’ Xi-xin
chào.....”

Komi nói một cách nặng nề, trên khuôn mặt không biểu tình đó, chẳng hiểu sao
Markel lại nhìn thấy vẻ khó xử. Markel bỗng muốn trêu chọc cô.

“Cô biết đấy, để có thể giao lưu tốt trong đội, bình thường khi làm quen còn
phải kể hết các sở thích sở ghét thói quen của bản thân ra ~”

Markel nói rất nghiêm túc, làm như thật vậy. Ánh mắt Komi lúc này có thể dịch
dễ hiểu ra là “giết tôi đi làm ơn.”

Nyx vội vàng cho Markel một cùi chỏ vào bụng. Cậu như nhìn thấy sừng với đuôi
quỷ của Markel lộ ra vậy.

Cậu cười chào hỏi Komi, giới thiệu bản thân rồi quay sang xì xào trò chuyện
với Laji. Hai người quen nhau qua tiến sĩ, chơi với nhau rất hợp gu.

Cuối cùng nhóm của Markel đã đầy đủ bốn người.

‘’ Xong rồi, mấy đứa kia, tập hợp!” Ailna gọi.

Từ xa một cỗ máy kinh loại lo lớn đi tới, bước chân của nó làm rung chuyển mặt
sàn. Hình dạng nó giống như một con tinh tinh; to ngang chiếc xe tank Tiger
II.

Ở chính dưới ngực cỗ máy là buồng lái chưa đóng, nơi Ailna đang ngồi điều
khiển; thiết bị Explorer phía sau cổ Ailna đang được nối với rất nhiều sợi dây
bắt nguồn từ cỗ máy.

Thứ vũ khí được làm ra dựa theo năng lực điều khiển cơ khí của Ailna, mang tên
Gorilla. Bình thường vai của nó sẽ có một khẩu pháo 150mm nhưng hiện giờ đã
được tháo dời.

‘’ Tất cả cầm cái này rồi theo chị ”

Ailna điều khiển bàn tay khổng lồ thả xuống bốn chiếc dù cho Markel.

‘’ Chị đừng nói lại dùng cách đó nhé ‘’

Markel đưa dù cho từng người, vẻ mặt như chết lâm sàng. Biết ngay, biết ngay
mà, đã vào tay Ailna thì kiều gì cũng vậy. Nghĩ lại cái ngày đầu tiên dưới
trướng của bả, bị ném cho chiếc dù rồi quăng mình để chạy qua phòng tuyết
địch.....

‘’Đừng khinh thường kế sách thiên tài của chị ”

Ailna cười vang, tiện thể điều khiển cỗ máy đi tới thang hàng dẫn lên boong
tàu, đằng sau là nhóm người Markel đi theo.

Trên thang hàng đã để sẵn một thùng kim loại lớn.

‘’ Nyx, tí nữa nghe anh. Nhớ bám chặt vào cái thành thùng đừng thả ra đấy ‘’

‘’ Hả ? ‘’

Nyx đang mân mê chiếc dù, nghe vậy nghiêng đầu sang một bên, nghi hoặc nhìn
anh. Markel nhìn ánh mắt ngây thơ của em, quay sang một bên che mặt, không
đành lòng nhìn thẳng.

“Rồi, ngồi vào thùng đi các em~”

Ailna khởi động thang máy, tiếng bánh răng kêu lên rùng mình; từ từ chuyển
động lên phía trên. Ngoại trừ Markel đang nuốt nước bọt chần trừ thì ba người
còn lại vẫn vô tư ngơ ngác ngồi vào trong thùng chưa biết chuyện gì sẽ diễn
ra.

‘’ Markel ”

Farika yên tĩnh từ đầu buổi, bỗng lên tiếng. “Làm ơn, cố gắng cứu Klaus ” Nó
mà có mệnh hệ gì, cô sẽ ân hận cả đời.

“ Em sẽ không bỏ lại một người đồng đội nào”

Markel cười đáp. Nụ cười tự tin khiến Farika bỗng thấy nhẹ lòng.

Markel lúc này mới quay lại nhìn chiếc thùng, hơi tái mặt, tìm một góc để ngồi
vào. Rất nhanh thang máy tiến lên boong tàu, Ailna điều khiển Gorilla dùng tay
bê chiếc thùng lên nâng lên quá khuỷa tay.

Cô nhìn về hướng bãi biển, bận rộn căn chỉnh hướng từ bản điều khiển.

‘’ Xin chào mừng quý vị đã đến hãng không Ailna, một chiều không trở về. Xin
quý khách lưu ý giữ chặt dù để tiếp đất. Cảm ơn đã sử dụng dịch vụ của tôi và
hẹn gặp lại nếu quý vị còn sống sót ‘’

Giọng kim loại của Ailna vang lên từ loa Gorilla. Cô đang tấm tắc nghĩ thầm
mình hài hước quá. Mọi người ngồi trên thùng ớn lạnh, bỗng nhận ra vận mệnh
sắp đến.

‘’ Không không, cho em ra!”

‘’ Chị Ailna bỏ em xuống! Em không đi! Chết cũng không đi!”

Nyx cùng Laji không ngừng thảm thiết gào lên đập tay vào thùng định trèo ra.

Bên cạnh Komi vẫn không cảm xúc biểu tình, nhưng tay cô siết chặt thanh
katana, còn Markel mỉm cười, nụ cười của bậc tiền bối đầy trải nghiệm và hạnh
phúc khi thấy mình không phải là người xui xẻo duy nhất. Còn non và xanh lắm
các em à.

‘’ Auf Wiedersehen !”

Con Gorilla lấy đà, quăng thật mạnh chiếc thùng bay lên trời theo hướng bãi
biển. Chiếc thùng phóng lao vút đi kèm theo tiếng gió rít lẫn âm thanh kêu la
bé dần.

Nhìn thành quả mình Ailna cười đắc ý.

Một vài binh lính trên tàu nhìn cảnh âm thầm chúc phúc cho nhóm người Markel
có chuyến đi bình an.


Đội 7 - Chương #5