Markel


Người đăng: hanamthien1@

‘’M.....l........Mar...........Markel! Markel …. Tỉnh dậy mau.........‘’

Giọng nói quen thuộc, vang vọng tới từ nơi xa, các âm tiết ngắt quãng rõ dần,
át đi tiếng ong ong quanh quẩn trong đầu Markel.

Ai đó lấy tay vỗ nhẹ mặt, anh bừng tỉnh.

Đôi mắt đen láy anh nặng trĩu mở hé nhìn. Từ mơ màng chợt trở nên sắc bén lạnh
lẽo đầy cảnh giác, cho đến khi nhận ra người trước mặt là ai.

‘’…..........Em cảm thấy thế nào? Có khó chịu lắm không?”

Makellos, anh họ của Markel hỏi.

Khuôn mặt góc cạnh sắt đá của anh lộ vẻ hoang mang hiếm thấy. Nếu như bình
thường, dáng vẻ mướt mát mồ hôi lạnh này của Makellos sẽ khiến Markel cười
nhạo hết ngày, giây phút này anh chẳng có chút tâm trạng nào để nói đùa cả.

Markel cố dấu vẻ mệt mỏi, lắc đầu mỉm cười. Anh chống tay nhổm dậy, cảm giác
như có cả tấn đá đập xuống đầu mình. Anh ôm trán rên nhẹ, trả lời bằng giọng
khàn khàn.

‘’ Không, em không sao. Chuyện đã xảy ra vậy? Chúng ta thoát chưa? Con số
thương vong thế nào?Điều cuối cùng em nhớ được là thứ sương mù chết tiệt đó
tràn vào cabin..............Nyx, còn Nyx, nó sao rồi?”

Markel lo lắng vội hỏi, mất đi sự bình tĩnh thường lệ. Anh nhìn quanh thấy
mình vẫn đang ở trong nhà ăn của con tàu vận tải tên là Yuri, anh bắt đầu hồi
tưởng lại.

Còi báo động trên tàu vang lên khắp mọi nơi trong đêm tối.

Markel và em trai, Nyx vừa mới bước xuống nhà ăn vội tìm đường chạy ngược lên
trên boong tàu tìm chỗ thoát.

Bởi tàu Yuri không có vũ khí nào phòng thủ trên không nếu bị máy bay tấn công
khả năng nó bị nhấn chìm là vô cùng cao. Với hơn ba nghìn binh lính bên trong,
một khi nước tràn vào, tình cảnh thảm thiết rùng mình đó sẽ xuất hiện, mọi
người chìm nghỉm trong làn nước lạnh lẽo chết chóc cùng thân xác tàu dưới đáy
biển.

Tuy nhiên, trước khi Markel kịp chạy lên, thủy thủ trên khoang đóng sầm cánh
cửa, nhốt tất cả ở dưới theo lệnh. Trên loa, thuyền trường thông báo con tàu
sẽ tăng hết tốc lực đâm thẳng vào đám sương mù phía trước, ông nói bằng thứ
giọng run rẩy của con người đang kề cận với lưỡi hái tử thần.

‘’Xin chúa trời tha thứ cho tội lỗi của chúng con’’

Sương mù bên ngoài đột nhiên tràn vào mọi khoang tàu, như thể chúng đi xuyên
vật chất, tồn tại khắp mọi ngõ ngách. Ánh sáng đèn điện chập chờn rồi tắt
ngúm, bóng tối đen kịt bao trùm mọi thứ.

Mọi hình ảnh xung quanh Markel mờ dần đi, đầu anh quay cuồng và ngất đi.

Makellos ngồi cạnh anh, trả lời: ‘’ Nyx ư, nó tỉnh trước em một lúc rồi. Anh
bảo nó đi đánh thức những người khác, đang loanh quanh đâu đây thôi”

Markel thở phào, Makellos ngừng một chút, nói tiếp về tình trạng hiện tại.

‘’ Khi vào trong đám sương mù, anh đang ở đài chi huy. Anh và thuyền trưởng
cùngthủy thủ đoàn đều chợt ngất đi. Không rõ bao lâu, anh là một trong những
người đầu tiên tỉnh dậy. Mà anh có một tin xấu, và một tin xấu hơn. Em muốn
nghe tin nào trước?”

“............”

“Tin xấu là chưa có thiệt hại đáng kể nào, nhưng động cơ tàu chắc chắn đã
hỏng, giờ chúng ta đang di chuyển vô định theo dòng biển. Tin xấu hơn là định
vị tàu đã hỏng, cũng không liên lạc được với tổng bộ hay bất cứu một con tàu
nào khác. Kể cả phi đội Liên Xô cũng không thấy xuất hiện trên rada . Không
hiểu chúng ta hiện giờ đang ở nơi nào trên biển Baltic nữa. ’’

‘’ Anh có nghĩ đám sương mù quỷ dị đó là vũ khí bí mật của Liên Xô không?”

’’ Vũ khí bí mật?, Em nghĩ bọn chúng đủ trình độ thiết kế lên? ‘’

Makellos ngẩng đầu giả vờ kiêu ngạo, vỗ vai Markel. Nghiêm túc nhìn nhau vài
giây, cả hai phì cười. Trước giờ luôn là vậy, dù trong tình cảnh nguy hiểm tới
đâu, miễn còn anh em bên nhau, họ luôn giải quyết mọi chuyện trong tâm trạng
lạc quan nhất.

Nửa đùa, cũng là nửa thật, họ có cơ sở để kiêu ngạo và nói ra điều đó. Cả
Markel, Makellos và Nyx đều là thành quả của dự án vũ khí sinh học Đức Quốc
Xã. Năm 1939, ngay sau khi Đức Quốc Xã nắm chắc vị thế trên chính trường, một
ban khoa học bí mật đã âm thầm thành lập tập trung nhiều nhà khoa học tài giỏi
phục vụ mục đích chế tạo thứ vũ khí tối thượng. Với nguồn lực tài chính dồi
dào, rất nhiều công trình nghiên cứu ra đời, khả thi nhất trong số đó là dự án
Siêu Chiến Binh.

Năm 1941, cơ sở nghiên cứu bí mật trong lòng đất đã được nhà khoa Ramboit
thành lập tại thủ đô Riga thuộc Latvia nhằm nghiên cứu huyết thanh siêu chiến
binh, khi được tiêm vào cơ thể người có thể khiến sức mạnh người đó tăng lên
gấp năm lần một người đàn ông trưởng thành khoẻ mạnh.

Nhưng tỉ lệ thành công của siêu huyết thanh rất thấp khoảng 0.3333%, hơn 10000
binh lính tham gia chương trình chỉ có vài chục người thành công khai phá hết
tiềm năng huyết thanh. Số tiền bỏ ra và kết quả đem lại không tương xứng, dự
án nhanh chóng bị ngừng nghiên cứu vô thời hạn.

Tuy nhiên, Ramboit lại là một nhà khoa học cố chấp, ông ta vẫn không từ bỏ
chương trình mà tiếp tục nghiên cứu việc tăng cường thêm sức mạnh cho các siêu
chiến binh bằng một thiết bị được cấy vào sau xương cột sống ở phần cổ.

Ramboit hy vọng thứ vật chất bị ẩn trong thiết bị mang tên Explorer sẽ giúp
những siêu chiến binh kích phát hết toàn bộ sức mạnh che dấu và ông đã thành
công, tuy vậy số lượng người sống sót sau dự án chỉ 23 người. Như thế vẫn
không đủ để khiến Hitler để ý đến công trình của ông, thứ Hitler cần là thứ vũ
khí thay đổi cả mặt trận chứ không phải chỉ là đơn lẻ 1-2 trận đụng độ nhỏ.

Không thể phủ nhận kết quả của dự án siêu chiến binh, khi được sử dụng lần đầu
trong trận chiến với Liên Xô trong chiến dịch xâm chiếm. Dự án đã gây rất
nhiều tổn hại cho quân đội Liên Xô, một trận chiến khiến ban lãnh đạo cấp cao
Liên Xô bất ngờ trở tay không kịp.

Để đáp lại, Liên Xô cũng cố gắng xây dựng được một dự án siêu chiến binh dựa
trên thông tin mua chuộc được từ một kẻ phản bội, tiếc thay nó lại không mấy
hoàn thiện mấy.

‘’ Bí mật đâu mà ai cũng biết vậy, em đoán kiểu gì cũng có ngày anh mất việc ”

Makellos cười, dìu Markel đứng lên.

‘’ Thế anh mới yêu quý đứa em trai thông minh này nhất, để còn giúp đỡ anh nữa
đúng không? ”

Markel lười đáp lại. Anh bận phủi bụi trên người thì một Hạ sĩ quan tiến tới.

‘’ Hail Đại tá! ‘’

Người lính chào đúng chuẩn tư thế Đức Quốc Xã, tay phải giơ cao ngang đầu,
chân giậm dứt khoát. Makellos quay người lại đáp.

‘’ Heil Hitler!, có việc gì ? ‘’

‘’ Báo cáo đại tá, thuyền trưởng tàu và trung tá Wilco cho mời ngài lên đài
chỉ huy có việc gấp ‘’

‘’ Được rồi, cậu báo lại là tôi sẽ lên ngay ‘’

‘’ Vâng! Sieg Heil! ‘’

Người lính chào Makellos và rời đi. Markel đứng bên cạnh chép miệng.

‘’ Đãi ngộ tốt thật a, mình cũng có chức vụ mà người ta bỏ quên mình luôn ‘’

‘’ Haha, muốn làm chức vụ cao đâu phải chỉ cần chỉ số thông minh cao là được.
Nếu thích anh cho trải nghiệm một ngày luôn, như kiểu Ngày Lễ Đưa Con Tới Nơi
Làm ấy ‘’

Markel bĩu môi, cũng không tránh né cái vò đầu của ông anh họ. Cứ cậy cao hơn
lớn tuổi hơn là coi người khác như trẻ con.

‘’ Thôi cảm ơn, việc bàn giấy nhường anh, em đây vẫn thích ra chiến trường. Đó
mới là cuộc sống ‘’

Makellos cười trừ, tính cách đứa em họ này anh là người hiểu rõ hơn cả. So với
vẻ trầm tính, hiền lành của Nyx, Markel đối nghịch hoàn toàn, cực kỳ ương
bướng. Ngay từ lúc 7 tuổi khi được bố mang tới Đức từ Việt Nam, chẳng có ngày
nào mà nó không sinh sự với lũ trẻ trong vùng cả. Điều này khiến người bố của
hai đứa nhóc phải đau đầu, vì ông quá bận rộn với công việc kinh doanh mà
không có thời gian quản lý nghịch tử nhà mình.

“Aizzzzz, anh chả hiểu em học cái kiểu bạo lực này ở đâu, anh vẫn nhớ ngày bé
em đáng yêu vậy cơ mà, lúc nào anh đọc sách cũng chui vào lòng anh ngồi, dù có
hiểu hay không ”

Cả hai đã luôn thân thiết với nhau từ bé. Rồi khi lớn lên anh tham gia quân
đội, nó cũng đòi tham gia theo. Cứ như thể anh làm gì nó cũng bắt chước làm
theo vậy. Mối liên kết giữa họ từ đó càng ngày càng sâu sắc. Những chiến công
trên chiến trường của anh luôn có một phần công sức giúp đỡ của Markel.

‘’ Thằng nhóc này.......... à mà đi theo anh. Có một số chuyện cần em làm đấy
‘’

Markel khó hiểu khi Makellos ngỏ ý nhờ giúp, anh gật đầu.

‘’ Được thôi, lát nữa em tìm Nyx sau vậy ‘’

Hai người đi lên, bỏ lại nhà ăn đằng sau. Những binh lính khác cũng dần tỉnh
dậy.

Lên tới gần boong tàu, da mặt Markel tức khắc chạm vào gió biển đang thổi, đôi
môi anh khẽ động đậy, nếm vị mặn của biển trong làn gió mát.

Bên ngoài, bầu trời chạng vạng sáng.

‘’ Đã bao lâu rồi chúng ta không còn được cảm nhận hương vị của biển ‘’

Makellos đi trước dẫn lối cho Markel nói.

“ Một khi chiến tranh kết thúc, cả nhà mình sẽ cùng đi picnic biển như ngày
trước vậy ”

Markel gật đầu đồng ý, nhớ lại quá khứ, lại nghĩ tới tương lai mù mịt, anh thở
dài. Từ lúc vào quân đội tới giờ đây là lần thứ hai anh có cảm giác hoàn toàn
bất lực, không thể làm gì để cứu thoát bản thân khỏi tình thế hiểm nghèo chỉ
chờ đợi cái chết đến như vậy.

‘’ Giá như…. ‘’

Giọng Markel bị tiếng sóng đánh vào thành tàu áp lại, Makellos không thể nghe
rõ.

‘’ Hm?”

Markel vội dừng lại, ngăn cái tên đó trượt khỏi đầu lưỡi, hình ảnh nụ cười ấy,
mái tóc ấy, khuôn mặt ấy xuất hiện thoáng qua tâm trí. Ký ức mà anh đã chôn
dấu thật sâu trong lòng. Anh vội đánh trống lảng hỏi về chuyến đi.

‘’ Không, không có gì…. ‘’

Markel chưa kịp nói thì có một âm thanh khác chen vào, một bóng người lao
nhanh từ cánh cửa khoang khác, chuẩn bị đâm vào anh.

‘’ Tránh ra, tránh ra….. ‘’

Người nói là một thanh niên trẻ, anh ta vừa nói vừa chạy, lảo đảo tay ôm bụng,
tay bịt miệng, mặt mũi xanh lét. Markel vội nhảy lui sang một bên để thanh
niên trẻ kia bám hai tay lên thành tàu, cúi mặt xuống.

‘’ Ọe… Ọe…. ‘’

Anh và Makellos nhìn nhau cười khổ, cái cảnh này có gặp bao lần vẫn không quen
nổi. Anh tính bước đi tiếp, chợt nhận ra khuôn mặt đó rất quen thuộc. Cậu trai
trẻ với mái tóc vàng bạch kim lóng lánh và đôi mắt hai màu . Anh ta có khuôn
mặt như tượng khắc, tuấn tú lạnh lùng, trông không khác gì hoàng tử trong cổ
tích......nếu không phải đang nôn thốc nôn tháo xuống biển, ôm thanh chắn như
hy vọng sống cuối cùng của mình, không hề có chút hình tượng nào đáng nói.

‘’ Hạ sĩ Klaus. Có phải cậu không ? ‘’

Klaus ngẩng đầu lên nhìn Markel, trong lòng đang nguyền rủa kẻ nào gọi tên
mình trong lúc đang bận việc. Vừa định gắt lên, đập vào mắt anh là khuôn mặt
Markel đang mỉm cười một cách đầy nguy hiểm, trí não anh ngưng đọng trong giây
lát và như cuộn phim xoay tròn, rất nhiều cảnh khác từ quá khứ nối tiếp nhau
xuất hiện. Khoảng thời gian khổ sở nhất cuộc đời anh khi ở dưới trướng một tên
ác quỷ, không, phải là hiện thân của Satan, hậu duệ của Sparta, yêu nghiệt hại
người.......

“Hạ sĩ Klaus?”

Klaus giật nảy, sợ hãi, rồi nhắc nhở mình tĩnh tâm, không sao không sao, nãy
giờ mình chỉ nghĩ trong đầu,không có nói ra.

‘’ Markel thiếu uý ”

Markel càng cười quỷ dị, khoác lấy vai Klaus xoay người đối mặt với Makellos,
mặc cho bờ vai cứng đờ của cậu thanh niên.

‘’ Hai năm rồi, ta cứ tưởng cậu quên ta rồi đấy. E hèm, anh còn nhớ em trai
của Trung tá Farika mà em từng kể không. Đây là cậu ấy đấy, vừa đẹp trai vừa
tốt bụng lại còn anh dũng trên sa trường nữa. Chậc chậc, không còn lời gì diễn
tả nổi ‘’

Makellos cười trừ, tại sao rõ ràng là khen mà mặt của Klaus lại ngày càng tái
đi thế kia.

‘’ Guten Morgen, cậu là em trai của trung tá Farika? ‘’

‘’ Da, thưa đại tá ‘’

‘’ Thế chị gái cậu có trên tàu không? ‘’

‘’ Dạ, có. Trung tá Farika vừa được gọi lên thuyền chỉ huy ‘’

Makellos hỏi thăm, Farika làm bên hậu cần quân đội nên anh cũng ít khi gặp
mặt. Anh và Farika có mối quan hệ.....khá thân thiết, từng là bạn học trường
quân sự, rồi con cùng tham dự án siêu chiến binh.

‘’ Nào, Markel thả cậu ấy ra chúng ta còn có việc ‘’

‘’ Tuân lệnh cấp trên ‘’

Markel thả Klaus ra, quay sang cười rực rỡ.

‘’ Ta nhớ cậu lắm đó Klaus, dám dùng quan hệ cấp trên để chạy trốn khỏi tiểu
đội, giỏi ‘’

Klaus khóc không ra nước mắt, nào còn gì bất hạnh hơn, đã phải lên con tàu
chết tiệt lao vào chỗ sương mù chết tiệt thêm nữa lại còn gặp phải cái tên
hung thần này nữa. Biết vậy anh nôn hết ở trong đỡ khỏi ra. Dù gì cũng có
người dọn. Đúng là ông trời không muốn anh sống làm mà.

Markel và Makellos bỏ lại Klaus đang oán niệm đằng sau đi tiếp, khi hai người
vừa đi khuất bóng.

Ở cửa một đám lính nhao nhao ra ôm vai Klaus chia buồn sâu sắc.

‘’ Ối ôi Klaus đại thiếu gia, tôi không biết cậu trước nằm trong tiểu đổi đặc
biệt của Thiếu tá Markel ấy? ‘’

‘’Kể đi, Klaus đại thiếu gia, hoạt động dưới trướng ngài ấy thế nào? Sung
sướng chứ?”

“Hở, tôi tưởng anh ta nổi danh đáng sợ kia mà.”

Một anh chàng ngơ ngác hỏi, Chúa phù hộ cho anh ấy.

Vô vàn câu hỏi xuất hiện, Klaus bốc hỏa hét lên đẩy hết đám bạn tồi xung quanh
ra, tiên sư chứ biết rồi còn cứ thích chọc vào nỗi đau của người khác.

‘’ Sướng con khỉ ấy? Tụi bây thích thì đi mà làm việc cho lão ấy, xem cái cảm
giác bị trói lại ở gốc cây để dụ đám địch trong khi chỉ mặc một cái quần đùi
dưới cái âm 10 độ xem có đứa nào trong các cậu chịu ko? Hắn còn dám bảo đấy là
mỹ nam kế, tận dụng vốn sẵn có !!!!!!!!!”

‘’ Me kiếp nếu không phải đứng thứ 4 trong 23 siêu chiến binh thì ông đây còn
lâu mới can chịu đấy? Hừ, tưởng tôi đây sợ chắc, hắn cũng chẳng thiên tài như
mấy người nghe đồn đâu”

Thấy có lính mới tụm lại, Klaus hứng trí khoanh tay, kiêu ngạo kể.

“Hai năm trước, hắn từng chỉ huy cả đội rồi sai lầm trong chiến thuật khiến cả
đoàn bị diệt, không một ai sống sót. Còn hắn thì mang dư chấn tâm lý không dám
cầm kiếm của mình lên chiến đấu nữa cơ. Cái danh hiệu ‘’ Kỵ Sĩ Chim Ưng ‘’ của
hắn nên bị vứt đi cho chó gặm mới đúng‘’

‘’ Hahaha… ‘’

Đám bạn Klaus không ngừng cười trêu chọc, trong khi những người khác vẻ mặt tò
mò muốn nghe kĩ câu chuyện hơn.

‘’ Mà người đi bên cạnh thiếu úy Markel là ai vậy, tao trông quen lắm‘’

‘’ Đại tá Mkellos ấy, còn chả quen quá đi à. Người đứng sau các chiến dịch của
quân đội tại mặt trận biên giới Liên Xô, bài danh số 1 trong 23 siêu chiến
binh. Một trong những chỉ huy tàn bạo nhất ‘’

‘’ Ủa, tôi thấy ông ý trông cũng hiền lành vui vẻ mà”

Klaus cười lạnh. ‘’ Ừ, cười thế thôi, miệng lưỡi toàn lời thánh ca nhưng bên
trong thì đinh ba quỷ dữ, cứ xem số phận của kẻ địch trong những kế sách của
hắn là biết. Tóm lại là, Markel là tên yêu nghiệt chết tiệt, nguyền rủa hắn
uống nước bẩn, ăn quân lương bị mốc.!!!!!!!!!!” Trong cơn giận, Klaus quên
rằng làm một siêu chiến binh, thính giác của Markel hơn hẳn người thường.

Đằng xa, Makellos che miệng, vai run rẩy nhịn cười. Còn Markel, trán anh hiện
rõ chữ thập màu đen, xác định cho số phận sau bi thảm của Klaus sau này.


Đội 7 - Chương #2