Người đăng: arian
Ở một căn phòng bí mật với nhiều thiết bị khoa học kỹ thuậthiện đại dành cho
nghiên cứu các nghành nghề. Trong đó nghành y dược Đông- Tây y được chú trọng
Một bóng dáng xinh đẹp đang chú tâm nghiên cứu gì đó, một giọng nói vang lên:
- Tử Yên, về thôi! Có gì mai lại nghiên cứu tiếp!
- Cậu về trước đi! Tớ nghiên cứu xong sẽ về sau, sắp có kết quả rồi!
- Vậy cậu cẩn thận đấy, tớ về trước nhé!
- Ừ!
Cánh cửa khép lại, còn mình nàng trong phòng, tay với chiếc bình thuỷ tinh bên
cạnh ( vì không nhìn nên lấy nhầm bình của đồng nghiệp bên cạnh) đổ vào chiếc
bình trước mặt, một tiếng " roẹt, roẹt, bụp" vang lên, bình nổ, dẫn đến sóng
từ trường truyền khắp phòng, nàng không kịp chạy thoát ra ngoài liền bị nổ
chết bên trong. Trước khi chết, nàng mới tiếc hận vì suốt ngày chỉ có nghiên
cứu cùng luyện tập, không có dành thời gian hưởng thụ cuộc sống của riêng
mình.
Một cơn đau nhói, khiến nàng tỉnh giấc, mở mắt nhìn cảnh xung quanh xa lạ "
đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?" Định đứng dậy thì chợt, một dòng ký ức xuất
hiện đan xen nhau, sau nửa canh giờ, những dòng ký ức lộn xộn đó mới bình tĩnh
trở lại.
Thì ra nàng chết rồi, nhưng may mắn, linh hồn xuyên không, nhập vào tam tiểu
thư phủ tướng quân tên Âu Dương Tử Y cùng họ nhưng khác tên.
Theo trí nhớ thì, phụ thân tướng quân rất yêu thương nàng ta,nàng ta còn có
một vị ca ca ruột thịt hiện giờ đang ở biên cương cùng phụ thân. Phụ thân mỗi
khi trở về, có gì đẹp hay trong cung ban thưởng gì cũng đều đem về cho nàng.
Nhưng ông lại không biết vì con gái của mình quá yếu đuối lại sợ phiền phức,
cho nên khi không có ông trong phủ là sẽ bị ức hiếp cùng đánh đập, cô không
hiểu vì sao: nàng ta là dòng chính nữ mà lại luôn sợ hãi bà ta, bà ta cũng chỉ
là một di nương được lên làm bình thê, vì trong phủ mọi người gọi bà ta là
tướng quân phu nhân cho nên cứ như vậy, bà ta nghiễm nhiên trở thành tướng
quân phu nhân ( chỉ có hữu danh vô thực)
Phụ thân trở về phủ xong lại vội vàng trở vào trong cung để nhận lệnh của
hoàng thượng cho nên ông không biết, đứa con mà ông nâng niu lại bị đối xử
còn không bằng người hầu trong phủ. Nhếch mép, nàng nói :
- Thân thể của cô giờ là của ta, cô đã không quan tâm thân thể này thì ta sẽ
quan tâm nó, yên tâm, vì báo đáp cô nhường thân thể này cho ta, ta sẽ giúp cô
trả thù những kẻ hại cô
Nói xong nàng bước ra khỏi phòng, kiếp này sống lại nàng sẽ không bỏ qua màu
sắc cuộc sống này. Kiếp trước nàng đã bỏ lỡ quá nhiều nên kiếp này nàng phải
bù lại.
Nhưng trước tiên nàng phải nói cho phụ thân biết, suy nghĩ xong nàng bước ra
khỏi phòng đi dạo cũng là muốn nói cho hai mẹ con bà ta biết, nàng vẫn còn
sống. Trên đường đi ngắm nhì cảnh vật xung quanh khiến nàng rất thoải mái, nơi
đây không khí rất trong lành, không như ở thế giới hiện đại trước kia, không
khí bị ô nhiễm trầm trọng.
Mỉm cười nàng bước đi tiếp, nhìn thấy có một đình nghỉ mát, nàng bước lại đó
ngồi thì nghe thấy mọit giọng nói vang lên:
- Hàn ca ca, lâu rồi ca không tới phủ tướng quân chơi.
- Hàn ca ca, tháng sau là có hội đấu giá ở Kim Ngân Đường huynh có đi không?
Chỉ nghe nữ nhân nói, không nghe tiếng trả lời của nam tử trả lời, nhưng nàng
lại nhớ ra, giọng của nữ nhân kia. Nàng bước lại gần, may nàng ta ở đây, như
vậy nàng khỏi phải nhọc công đi xa.
Nữ tử đang nói chuyện là một người mi thanh mục tú, cũng xinh đẹp, đôi mắt lúc
nào cũng ướt át, môi đỏ mọng đầy mê hoặc, đúng thật là cũng có thể được xưng
là mỹ nhân nhưng lại đáng tiếc, một người như vậy mà lại độc ác.
Nữ tử đang nói chuyện là Âu Dương Bạch Yên nhị tỷ của thân xác này, à không,
phải là nhị tỷ của nàng chứ nhỉ?
Nữ tử đang nói chuyện chợt nhìn thấy bóng dánh ở xa đang lại gần, nàng ta muốn
phát tác thì chợt khựng lại, đôi mắt mở thật to sau đó là hốt hoảng, khuôn mặt
xinh đẹp bỗng chốc thành tái mét, miệng lẩm bẩm:
- Tại sao vẫn còn sống chứ? Đáng ra nó phải chết rồi chứ? Aaaaaa! Ma
....ma...ma....Hàn ca ca...cứu ...cứu...muội
Nam tử đứng đối diện với Âu Dương Bạch Yên nhíu mày ( vì đứng quay lưng với
nữ9 nên nam9 của chúng ta không biết nhé!) . Y xoay người lại nhìn thì thấy,
một nữ tử áo trắng, tuy chất vải chỉ là bình thường, nhưng khi mặc trên người
nàng lại không làm nàng mờ nhạt mà càng tôn nên sự cao quý của nàng.
Nhìn nàng lại ngày một gần, Âu Dương Bạch Yên liền nắm chặt tay y miệng nói:
-Ma...ma...ma...Hàn ca ca...cứu...cứu...muội!
Nghe nàng ta nói, y nhíu mày khó chịu, còn nàng khi tới gần y thì thi lễ:
- Y nhi gặp qua công tử!
Sau đó nàng lướt qua y, tới trước mặt Âu Dương Bạch Yên nói:
- Nhị tỷ, sao lại kêu muội muội của mình là ma a? Như vậy không hay đâu nha!
Lại còn trước mặt người ngoài nữa.
Còn nữa nha! Nam nữ thọ thọ bất thân, tỷ gặp riêng người ta thì cũng thôi đi,
nấp đằng sau nam nhân muội cũng không nói gì, chậc, đằng này còn cầm tay nam
nhân. Tỷ không sợ bị đồn ra ngoài sẽ huỷ thanh danh của tướng quân phủ cùng
phụ thân sao?
Tỷ không cần thì cũng không nên làm vậy a! Mọi người trong tướng quân phủ rất
cần a! Còn mấy vị muội muội đang trong đổ tuổi cần tuyển chồng đâu a!
Nhìn thấy nàng ta như vậy đầy sợ hãi, cảm thấy đủ rồi nên nàng quay sang y thi
lễ nói:
- Y nhi xin cáo lui trước!
Nhìn nàng rời đi, y cũng phất tay áo rời đi, không ai để ý tới nàng ta miệng
vẫn còn nói : " ma, ma" không ngừng.
Ra khỏi phủ tướng quân, y nói:
- Đi ! Điều tra mọi chuyện về nàng ấy cho ta!
Trong không trung nghe giọng đáp:
- Dạ! Vương gia