Người đăng: tuanvodich
Cảm nhận được cỗ lực lượng mạnh mẽ đang cuồn cuồn bên trong cơ thể, hắn tin
rằng bây giờ dù có một con hổ ở đây hắn cũng có thể đánh chết.
Không chỉ lực lượng, các giác quan dường như cũng mẫn cảm hơn, thế giới như
biến đổi hoàn toàn trong mắt hắn.
Đưa mắt nhìn ra ngoài cửa điện, trong làn tử khí lạnh lẽo chết chóc hắn nhìn
thấy gì? Vô số hạt sương. Chỉ một tấc vuông, cũng chứa vô tận hạt sương.
Chỉ là, nói là hạt sương cũng không chính xác, là hạt bụi, mà cũng không phải
là hạt bụi. Nghe thật là khó hiểu, nhưng trong mắt hắn, mỗi hạt bụi lại như là
một thế giới mênh mông.
Đến tận lúc này hắn mới hiểu được phần nào chân nghĩa của nhân thể. Mỗi nhân
thể là một đại thế giới, bên trong là vô tận tiểu thế giới. Tu luyện là gì?
Chính là mở ra một cánh cửa tiến vào mỗi thế giới chưa được khai phá, kích
phát tiềm lực của nhân thể. Vô tận giới môn, vô tận bí cảnh, tiềm lực của nhân
thể cũng là vô tận.
Gã thanh niên như nhớ ra điều gì, lập tức quay đầu lại. Hắn vẫn chưa quên mất
luồng lực lượng ập vào cơ thể khi khai hải.
Phía sau lưng hắn không hề có gì khác lạ, chỉ một bức tượng uy nghiêm mà cổ
kính phủi bụi tháng năm đứng đó. Hoàn toàn không có gì đặc biệt, ngoài việc có
vẻ so với hồi này thì đã nhiều vết nứt hơn.
Hắn chậm rãi đi tới sát bức tượng, muốn tỉ mỉ quan sát một phen.
Bức tượng cao hơn 2m, làm bằng đá, vẫn lẳng lặng đứng đó, một trung niên nam
tử tràn ngập uy nghiêm cổ xưa, nhưng gương mặt lại vô cùng mơ hồ, không phải
do bức tượng đường nét không rõ ràng. Ngược lại, đường nét cực kỳ rõ ràng dứt
khoát, dù bị phủi bụi nhưng vẫn sống động như người thật, chỉ là hắn cảm thấy
vẫn không tài nào nhìn rõ gương mặt của trung niên nhân này.
Hai tay khẽ kết ấn, gã thanh niên khẽ vận chuyển huyền pháp của Lạc Long kinh,
ngưng tụ tinh hoa vào song nhãn, muốn nhìn thật rõ huyền cơ của bức tượng. Có
điều hắn đã đánh giá bản thân quá cao, hai tròng mắt sắp nứt ra nhưng vẫn chưa
thấy được gì.
Thế nhưng cũng không phải là không phát hiện được gì, ngay sau khi hắn vận
chuyển Lạc Long kinh, bức tượng đá cổ xưa dường như sáng lên, tản mác một ít
lưu quang rất nhỏ theo khe nứt trên bức tượng lan ra ngoài.
Gã thanh niên vui mừng, càng tích cực vận chuyển huyền pháp, hắn có thể cảm
nhận được sự cộng hưởng giữa huyền pháp và nhưng quang điểm.
Quang mang tản mác quanh bức tượng, dần dần ngưng tụ thành những đường vân,
chúng tổ hợp với nhau thành một đồ hình vô cùng mơ hồ, nhìn như những chiếc
vảy rồng ghép lại, khiến người ta có cảm giác nghẹt thở, như có vô tận uy thế
đang hiển hiện.
Hoàn toàn giống y hệt long văn trên bầu trời khi hắn khai mở Linh Hải.
Quang hình mơ hồ dần dần rời khỏi bức cổ tượng, chậm rãi di chuyển về phía gã
thanh niên, sau đó qua lỗ chân lông tiến vào trong cơ thể, khiến bên trong
huyết mạch như cuộn trào, tiếp nhận lực lượng vô tận.
Chỉ là quá trình này rất nhanh chóng chấm dứt, không phải do gã thanh niên
dừng lại, mà có lẽ do tinh hoa ẩn chứa trong bức tượng đã hết.
Lạc Long quân chính là thần trong lòng người Việt! Những gì đã trải qua khiến
gã thanh niên bắt đầu có xu hướng tin vào sự tồn tại của vị Bách Việt chi Tổ
này. Đương nhiên điều đó không đồng nghĩa hắn tin vào sự tồn tại của những
sinh linh được gọi là ‘Thần’, mà hoàn toàn ngược lại, e rằng Lạc Long Quân
cũng chỉ là một vị phách giả đã đi rất xa trên Phách lộ.
Một tiếng động đột ngột vang lên cắt đứt suy nghĩ của gã thanh niên. Mặt đất
xuất hiện chấn động, cả tòa cổ điện theo đó mà rung chuyển.
Lại là động đất, điều này không khiến hắn lo lắng mà thậm chí có phần vui
mừng. Đây là dấu hiệu khởi động ngũ sắc tế đàn sao? Nếu vậy thì hắn sắp sửa
được trở lại Tổ Sơn rồi!
Vừa muốn lao vào căn phòng đằng sau tòa cổ điện xem xét tòa tế đàn, thì tâm
thần đột ngột run lên, không phải vì rung động, mà đây là dấu hiệu báo trước
nguy hiểm chết người, được hắn trui rèn sau quãng thời gian lăn lộn thế giới
ngầm. Gã thanh niên lập tức đổi hướng vọt thẳng ra bên ngoài.
Ở khoảnh khắc mà mắt vừa ra khỏi đại môn, hắn quay đầu nhìn lại thấy bức tượng
phật, tâm thần lập tức run lên, bởi hắn nhìn thấy bức tượng cổ bằng đá toàn
thân ngập tràn vết nứt, vô cùng thê thảm, trên gương mặt như được phủ sương
mù, hai mắt thậm chí như có hai hàng lệ rơi xuống.
Một tiếng "Rầm" vang lên, trong khoảnh khắc Phật tượng nát bấy, hắn rõ ràng
nhìn thấy ánh mắt bức tượng nhìn hắn, một cách đầy khó hiểu.
Ngay sau đó, một làn gió lạnh thổi qua, cả tòa cổ miếu cũng đột ngột hóa thành
bột mịn.
Gã thanh niên hoàn toàn ngây dại, không biết vì sao lại phát sinh chuyện như
vậy, chẳng lẽ là do việc hắn hấp thu lực lượng tồn tại trong cổ tượng hay sao?
Đúng lúc đang thẫn thờ, thì tâm thần đột ngột run lên, cảnh báo sinh tử lại
xuất hiện trong đầu, hắn cảm giác được vô cùng rõ ràng, tử thần dường như đang
nhìn chằm chằm vào hắn.
Gã thanh niên chậm rãi lui lại, việc cổ miếu và bức cổ tượng hóa thành tro bụi
có lẽ báo hiệu cái gì đó. Bây giờ cần lập tức rời khỏi phế tích cổ điện này.
Còn cái gì mà ngũ sắc tế đàn, e là cũng phải bỏ qua.
Chạy cách cổ điện một đoạn xa, gã thanh niên mới dám dừng lại, quay đầu nhìn
về phía tòa cổ điện nay đã thành tro bụi, nhưng không hề có gì cả.
Hắn đập tay vào một khối bia đá lớn ở bên cạnh, miệng không khỏi chửi một câu.
Hắn thực sự giận dữ, không phải vì hiểm nguy ập đến, mà vì không biết rốt cục
là thứ gì đang đe dọa sinh mạng của mình.
Ngay cả lúc này đã ra khỏi phạm vi tòa cổ điện, hắn vẫn như cũ cảm giác được
nguy hiểm.
Hắn nhìn khối thạch bia vừa đập vào, trên đó có dòng chữ rất lớn, nhìn nét chữ
đã biết được khí khái thôn thiên. Chữ không quá cổ, rất nhanh hắn dịch được
luôn.
“Cổ điện trấn áp yêu vật, không được động!”
Hắn cảm thấy có chút nhức răng, lúc tiến vào là hắn đi từ phía bên kia, nếu
khối đá khổng lồ này đặt ở đó thì có phải đã không xảy ra cơ sự này.
Mặc dù nguy hiểm chưa tan, nhưng hắn vẫn chưa lập tức rời đi, bởi vì loại cổ
tự này.
Hắn quan sát một hồi, đây là Hán tự, nhưng không phải loại Hán tự nguyên bản
của Trung Hoa, mà cũng không cổ xưa như Đông Sơn minh văn.
Lịch sử Việt Nam từng có một nghìn năm Bắc thuộc, vì thế suốt quãng thời gian
rất dài sau khi Ngô Vương mở ra một kỷ nguyên mới, Đại Việt vẫn chịu ảnh hưởng
nặng nề của văn hóa Trung Hoa, rõ rệt nhất chính là Hán tự.
Phải đến triều đại của Quang Trung Hoàng đế, Việt Nam mới chính thức có chữ
viết riêng, chữ tượng thanh – chữ Nôm.
Vì thế mà rất nhiều người đều không biết rằng, thực tế Hán tự của Đại Việt và
Hán tự nguyên bản cũng có sự khác biệt tương đối, không chỉ trong cách đọc mà
còn cả cách viết.
Loại chữ viết được khắc lên khối hắc thạch này, rõ ràng là Hán tự thời đại rực
rỡ nhất Lý – Trần – Lê.
Hắn thực sự chấn động, Bách Việt cổ thời đại Hồng Bàng có người đặt chân lên
sao Diêm Vương, Đại Việt sau này cũng có người đặt chân lên đây, rốt cuộc có
bao nhiêu người đến nơi này? Hành tinh chết này là đích đến, hay chỉ là một
điểm dừng chân? Dòng chữ này là ai viết?
Gã thanh niên hai mắt sáng lên, bởi ở phía dưới vẫn còn một dòng đề, chỉ vì
những chữ bên trên quá lớn, quá khí thế, khiến hắn bị hút mất sự chú ý. Dòng
đề nhỏ bên dưới, hình như vẫn cùng một người viết ra, nhìn thế nào cũng thấy
là người đó ký tên.
Quả nhiên là Đại Việt! Quả nhiên là ký tên!
Hắn mừng thầm, không vì cái gì cả, chỉ là biết được một phần lịch sử, rốt cuộc
là ai đã đến nơi này. Trong lòng hắn đã có một cái tên, rất có thể là một vài
nhân vật thần thoại, như Tứ Bất Tử chẳng hạn. Liễu Hạnh, Từ Đạo Hạnh, Nguyễn
Minh Không, rất có thể là bọn họ.
Gã thanh niên há hốc miệng, cơ thể như bị điện giật.
Không phải là Liễu Hạnh, Từ Đạo Hạnh hay Nguyễn Minh Không, không phải những
nhân vật được thần thánh hóa trong dân gian.
Một vị danh nhân mà người Việt không ai không biết, không ai không nghe.
Một vị vương giả với những chiến tích phi thường.
Một người có thật với những chiến tích có thật, không hề mơ hồ như Sơn Tinh,
Thánh Gióng đầy sắc màu truyền thuyết.
Ký tên trên khối đá đen khổng lồ:
“ĐẠI VIỆT. ..
. . .HƯNG ĐẠO!”