Diệt Thế?


Người đăng: tuanvodich

“Dù ai đi ngược về xuôi
Nhớ ngày giỗ tổ mùng 10 tháng 3.”

Nhắc đến Phú Thọ, mười người thì có tới chín người nghĩ đến ngày giỗ Tổ Hùng
vương, bởi đó là ngày hầu như tất cả đều được nghỉ lễ, trừ một số ngành nghề
đặc biệt.

Phú Thọ chính là nơi đặt kinh đô đầu tiên của người Việt cổ - Phong Châu, là
trung tâm trời đất thời đại Hồng Bàng, đặt nền móng cho sự phát triển rực rỡ
của văn minh Đông Sơn và văn hóa Đại Việt sau này.

Người ta nói, Phong Châu hội tụ đủ các tiểu chuẩn của một đế đô muôn đời. Các
nhà khảo cổ học cho rằng, dựa trên địa thế cổ, Phong Châu đã từng là một đầu
long mạch cực lớn, tập trung tinh hoa trời đất.

Nơi đặt đô là ngã ba Hạc – nơi giao của ba con sông lớn là sông Hồng, sông Đà,
sông Lô tạo thành một thế thủy bao ôm lấy thành Phong Châu.

Phía bắc là dãy Tam Đảo bao bọc che chắn như thanh long thủ, phía nam là các
dãy núi kế tiếp của Hoàng Liên Sơn vùng Yên Lập, Thanh Sơn – đây là bạch hổ
thủ. Trước mặt là vùng đồng bằng rộng lớn kéo dài của vùng tam giác châu thổ
sông Hồng, đây là chu tước. Sau lưng nổi lên ngọn núi cao 1281 mét, đó là núi
Tản Viên làm Huyền Vũ hộ thiên.

Phía tây bắc là những dãy đồi trùng điệp hình 99 con voi chầu về Nghĩa Lĩnh
sơn. ác dòng nước của sông Hồng, sông Đà, sông Lô dẫn mạch chảy vòng từ Tây
Bắc xuống Đông Nam rồi vòng lên hướng Đông hợp lưu với sông Lô ở ngã ba Bạch
Hạc tạo thế Thủy Viên Thành

Nghĩa Lĩnh Sơn, hay còn được gọi là núi Hùng, chính trung tâm hội tụ trời đất,
là nơi đầu Kỳ Lân nhô lên, tạo ra thế “Tứ Tượng quy chân, Hoàng Lân nhập chủ”.
Chính nhờ vậy mà Phong Châu trở thành kinh độ Việt cổ suốt hơn 2000 năm, đặt
nền móng cho văn hóa rực rỡ muôn đời.

Đương nhiên đó là những kiến thức của các phong thủy sư và các nhà khảo cổ
học, thực tế với chiều cao của Nghĩa Lĩnh sơn hiện này, rất khó để liên tưởng
đến hai chữ “long mạch” hay “Hoàng Lân”.

Trong khu rừng bao quanh Hùng sơn, làn sương sớm mờ ảo còn chưa kịp tan sau
một đêm dài, một chiếc dù lớn mang theo một gã thanh niên chậm rãi hạ xuống,
lập tức bị mắc vào tầng tầng ngọn cây.

Gã thanh niên tháo chiếc balo dù, từ trên cây nhảy xuống. Mặc dù độ cao hơn 3
mét nhưng không thể làm khó được một sát thủ chuyên nghiệp.

Hạ thân xuống nền đất ẩm ướt còn nguyên những hạt sương đọng lại trên từng
ngọn cỏ, gã thanh niên đưa mắt nhìn rừng cây bạt ngàn.


  • Nơi này chính là Tổ Sơn?

Mặc dù sống ở thủ đô, thế nhưng hắn chưa một lần đến đến thăm Tổ Đền một lần.

Cái này cũng không có gì khó hiểu, nhớ ngày xưa lăn lộn kiếm sống qua ngày,
làm gì dám nghĩ đến việc đi thăm thú. Sau này bắt đầu có chút cơ ngơi, thì bắt
đầu thích tìm hiểu các bí tân thời cổ xưa, khu di tích đền Hùng này mới được
dựng lên vài thập kỷ, căn bản là không khơi gợi được hứng thú của hắn.

Hơn nữa, con người ta thường hướng đến những thứ xa vời mà đôi khi bỏ quên
những giá trị quan trọng ở cạnh bên. Giá trị của Tổ Đền, nằm ở mặt tinh thần,
có điều giá trị tinh thần là một cái gì đó rất mơ hồ, đối với những kẻ sinh ra
nơi đầu đường xó chợ, bới rác móc túi để tồn tại, thì cái gọi là giá trị tinh
thần, e rằng hoàn toàn là vô giá trị.

Thế nhưng nói gì thì nói, là con rồng cháu tiên, nếu có cơ hội cũng nên đến
thăm Tổ Sơn.

Rẽ cây rừng rậm rạp mà đi, chẳng mấy chốc gã thanh niên đã ra đến con đường
bậc thang dẫn lên núi.

Hôm nay không phải ngày giỗ Tổ, lúc này lại mới hừng đông, nên cảnh sắc vô
cùng vắng vẻ, hoàn toàn không có một bóng người.

Nhìn về phía đại môn sơn đỏ ở trên cao, gã thanh niên lại cất bước leo lên con
đường bậc thang.

Đại môn Tổ Đền được xây dựng từ năm Khải Định thứ 2, nổi bật là bức đại tự gồm
bốn chữ Hán. Mặc dù không phải là nhà sử học, nhưng gã thanh niên vẫn dễ dàng
đọc được.


  • ‘Cao sơn cảnh hành’, hay ‘cao sơn cảnh hạnh’ đây?

Cao sơn cảnh hành, có nghĩa là ‘lên núi cao nhìn xa rộng’, còn cách đọc sau,
có nghĩa là ‘Đức lớn như núi cao’. Có vẻ như với ý nghĩa của Tổ Đền, “Đức lớn
như núi cao” là đúng hơn cả.

Gã thanh niên chậm rãi leo từng bậc, không hề vội vã cũng không tỏ ra mệt mỏi,
thoải mái thường thức cảnh sắc Tổ Sơn.

. . . ..

Cùng lúc đó, ở các trung tâm nghiên cứu vũ trụ trên thế giới, không khí đang
cực độ căng thẳng.

Một đêm dài không ngủ, thế nhưng không có ai tỏ ra mệt mỏi, các nhà khoa học
vũ trụ thần sắc nghiêm túc, thần kinh luôn ở vào trạng thái căng thẳng, có thể
nói cực độ khẩn trương, từng giây từng phút trôi qua đối với họ lại như cả thế
kỷ.

Hơn 7 tỷ người ngoài kia không biết được họ sắp phải đối mặt với điều gì, và
ngay cả những cái đầu toàn sạn ở đây cũng chỉ lờ mờ biết được, dù có giỏi đến
mấy thì lúc này họ cũng không thể làm gì ngoài việc cầu khẩn.

Bản chất của khoa học, chính là duy vật, chính là vô thần, thế nhưng niềm tin
của các nhà vũ trụ học đã bị lung lay từ khoảnh khắc 3 năm trước. Và giờ khắc
này, họ nảy sinh mong muốn mãnh liệt, Thần thực sự tồn tại, để cứu lấy thế
giới này.


  • Quỹ tích Địa cầu đã có dấu hiệu mất cân bằng!


  • Chuẩn bị đến rồi!


  • Quỹ đạo của các hành tinh chuẩn bị khớp!


. . . ..

Chân núi Tổ Nghĩa Lĩnh, đã xuất hiện bóng dáng du khách, tập trung ở khu vực
đường lên.

Lúc này bình mình đã đi qua, đồng hồ đã điểm đến gần 8 giờ sáng, thế nhưng
quang cảnh vẫn không mấy trong sáng. Một cảm giác âm u lan tràn, khiến cho tất
cả du khách đều cảm thấy nặng nề.

Người đến Tổ sơn lần đầu tiên, có thể sẽ nghĩ đó là cảm giác do ngọn núi khởi
nguồn của người Việt cổ mang lại, thế nhưng mấy người hướng dẫn viên thì không
cho là như vậy, không ngừng nhìn lên bầu trời.

Mặt đất bỗng truyền đến những rung chuyển, khiến mọi người hoảng sợ.


  • Có chuyện gì vậy?


  • Động đất!


Rung chuyển càng mạnh, bầu trời âm u bỗng chốc tối sầm lại. Bóng tối nhanh
chóng lan tràn khắp mọi ngõ ngách.


  • Lại gì nữa? Nhật thực? Sao không thấy dự báo?


  • Là Nhật thực! Đừng ai nhìn lên trời!


Thế nhưng làm gì có ai còn tâm trí mà nhìn lên, mặt đất ầm ầm rung chuyển,
thậm chí xuất hiện những khe lớn. Đất đá tung toé, cát bụi mịt mù.

Tổ sơn đã xảy ra địa chấn, đất đá từ trên đỉnh lăn xuống, phát ra tiếng ù ù,
như là thiên quân vạn mã đang lao tới. Không ít người bị đá núi lăn tới, huyết
nhục mơ hồ, ngã xuống dưới núi, tiếng sợ hãi kêu gào khóc than kêu lên liên
miên.

Bóng tối lại bao trùm, càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong tâm khảm mỗi người.

Đèn pin điện thoại được bật lên, du khách đại loạn, không ít người trong lúc
trốn tránh mà ngã sấp xuống, tạo thành cảnh cực kỳ hỗn loạn, rất nhiều người
đầu rơi máu chảy, sợ hãi chạy xuống dưới chân núi.

Trong đầu tất cả đều có suy nghĩ muốn chạy càng xa khu di tích Đền Hùng càng
tốt, chỉ là họ không biết được rằng, cả thế giới đều đang trải qua thảm cảnh
như vậy.

Trên trạm không gian, từng hình ảnh hiện ra trên màn hình khiến các nhân viên
vũ trụ cực độ hoảng sợ.


  • Trong lòng Địa cầu đang chuyền đến những chấn động vượt qua 10 độ, thậm chí
    đang có dấu hiệu tăng lên!


  • Một số núi lửa lớn đang chuẩn bị phun trào trở lại.


  • Chết tiệt! Vành đai lửa Thái Bình Dương, tất cả các núi lửa đều có dấu hiệu
    phun trào rồi!


  • Vùng Siberia. ..


  • Làm sao?


  • . . .Các vết nứt đang lan tràn, khí Metan chuẩn bị phun trào!


Các nhân viên hoàng hốt đến cực độ, những thảm họa mà chỉ cần một trong số
chúng xảy ra, cũng đủ diệt thế, vậy mà lúc này đây, tất cả đều có dấu hiệu
đồng loạt xảy ra.


  • Đã có tín hiệu gửi về từ Cassini, phát hiện ra Hành tinh thứ 9 rồi!


  • Diệt thế đến nơi rồi! Lúc này còn Hành tinh thứ 9 gì nữa!


Thế nhưng tín hiệu truyền vẫn nhanh chóng được mã hóa, một hình ảnh hiện lên
trên màn hình điều khiển khiến tâm trạng rối loạn của các nhà khoa học khựng
lại.

Trong ngàn vạn tinh thạch thể, một hành tinh chân chính xuất hiện, mang trên
mình một màu đen đáng sợ, ánh sáng lờ nhờ như đến từ Cửu u. Hành tinh thứ 9
của Thái Dương hệ.

Thế nhưng, khiến các nhà khoa học sững người lại, là một hình ảnh tưởng như đã
được chôn sâu từ lâu.

Trong tinh không hắc ám, một tòa cổ mộ trôi nổi, lạnh lẽo mà cô độc, đang từ
từ áp sát hành tinh màu đen kia.

Ngay khoảnh khắc tòa cổ mộ đi vào vùng khí quyển, dường như khiến cả Thái
Dương hệ phải rung chuyển, tín hiệu truyền về từ vệ tinh đột ngột biến mất.


  • Địa cầu bình ổn lại rồi!

Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng. . .


Độc Lộ Chúa Tể - Chương #4