Người đăng: tuanvodich
Về Đại Hỏa Mạch thì có rất nhiều truyền thuyết, có mười vạn tòa núi lửa, nhưng
số lượng núi nhỏ e rằng còn nhiều hơn, có khi đến cả trăm vạn. Tuy không thể
nào so sánh với Nam Vực đệ nhất thập tử vô sinh - Mỏ cổ Thôn Thiên, nhưng Thập
Vạn Hỏa Sơn cũng rất kinh khủng, dù xuất động toàn bộ Hỏa Quốc tiến vào e rằng
tỉ lệ sống sót cũng chưa đến một phần.
Thành thật mà nói, nếu điểm đánh dấu trên bản đồ không phải ở khu vực ngoại
vi, thì có cho thêm mười cái mạng Việt cũng không dại mà tiến vào. Cái gọi là
tỉ lệ sống sót thấp e là chỉ đối với những cường giả, tôm tép cỡ hắn thì chết
là cái chắc.
Nửa tháng, suốt thời gian nửa tháng trôi qua, Việt trừ ban đêm ra thì không
thời khắc nào ngừng tìm kiếm nhưng cũng không tìm được nơi có đánh điểm đỏ. Vị
trí của điểm đỏ chính là ngọn núi hình đầu trâu, chung quanh là rừng rậm cụt
lủn xấu xí.
Vừa nghe thì có vẻ như rất dễ khiến người khác chú ý nhưng dùng đầu gối mà
nghĩ cũng biết đó hoàn toàn là mò kim đáy biển, lực bất tòng tâm. Ở Thập Vạn
Hỏa Sơn thì không thiếu nhất chính là núi.
Một tiếng hống vang lên khiến Việt phải lập tức dừng cước bộ, nhanh chóng lách
mình nhảy lên một cây đại thụ, lẳng lặng quan sát.
Xa xa trong tầm mắt của hắn, đất đá nham thạch đỏ như máu bị cầy lên, một đầu
hung thú hình dáng rất giống loài thằn lằn nhưng đương nhiên kích cỡ thì lớn
hơn nhiều lần, ngoi lên há miệng ra đớp lấy một con cự điểu đang là là bay
lượn gần mặt đất kiếm mồi.
Ngay lập tức máu huyết đầy trời, đầu cự điểu dũng mãnh hóa thành món ăn trong
bụng của con hung thú.
Việt không hề xa lạ gì với loại hung thú này, Thực Nham Tích, bài danh trên
Địa bảng Vạn thú Đồ so với Lôi Nhạc Tê chỉ hơn chứ không kém. Ở khu vực ngoại
vi của Đại Hỏa Mạch này, Thực Nham Tích chính là bá chủ, thực lực mạnh mẽ, số
lượng lại nhiều.
Nhảy khỏi cây đại thụ, Việt tiếp tục hành trình tìm kiếm.
. . . ..
Một cánh rừng xám xịt với những cây cổ thụ nhẵn bóng cao chọc trời, kỳ lạ là
chúng đều không có lấy một chiếc lá nào.
Ở bên ngoài cánh rừng, một đám người đang đứng trấn thủ. Những người này thân
mặc thanh y, trên tay áo đều có thêu ký hiệu như nhau, hiển nhiên cùng thuộc
một thế lực nào đó.
Bên cạnh một tảng đá lớn ngoài rừng rậm, một gã thanh niên chỉ về mảnh sương
mù màu đỏ cam ẩn hiện phía xa, hỏi thăm lão giả tóc đen ở bên cạnh.
Lão giả tóc đen liếc nhìn chướng khí màu đỏ kia, nói:
Nói các ngươi cần chịu khó đọc sách các ngươi không nghe! Đó chính là Đại
Hỏa Dung Vụ, một thứ rất đáng sợ của Đại Hỏa Mạch! Chỉ cần để một chút Dung Vụ
thấm vào cơ thể, dù là sinh mệnh lực cũng bị nung chảy, không ai có thể sống
sót!
Khủng bố như vậy? Vậy chúng ta tiến vào đây làm gì vậy? Không phải tự chui
đầu vào nguy hiểm sao?
Lần này phát hiện ra Đại Hỏa Dung Vụ chính là chuyện may mắn của Phi Hỏa
Môn ta! Bên trong phạm vi bao phủ của Dung Vụ luôn xuất hiện những thiên tài
địa bảo quý hiếm, nói không chừng sẽ là bàn đạp để Phi Hỏa Môn ta quật khởi!
Chậc chậc, khó trách lần này môn chủ lại mục tự thân xuất mã, mang theo vài
trăm người tiến vào trong đó, còn để chúng ta trông coi ở ngoài này!
Hắn vừa dứt lời thì phía xa bỗng truyền đến tiếng chấn động, dường như có
người đang di chuyển về phía này.
Lưu trưởng lão ra lệnh, đồng thời nheo mắt nhìn, chỉ thấy đang chạy tới là một
gã thiếu niên chừng mười lắm tuổi, gương mặt thanh tú của hắn hoàn toàn là lần
đầu tiên Lưu trưởng lão nhìn thấy. Ngay khi lão nhìn thấy gã thiếu niên thì
đối phương dường như cũng phát hiện bọn lão, lập tức nhoẻn miệng cười tăng tốc
chạy về phía này.
Tên nhãi con này cười thật chướng mắt!
Đúng vậy! Nhìn quá không phúc hậu!
Này, dường như hắn đang bị thứ gì đó truy đuổi phía sau!
Đám người lập tức ngưng thần quan sát, rất nhanh phát ra những tiếng thất
thanh.
Aaaa! Là Xích Viêm Thư!
Ôi mẹ ơi, ta không nhìn lầm chứ?
Tên nhãi con này, rõ ràng lại dẫn Xích Viêm Thư đến!
Hỗn đản! Ta kháo cả tổ tông nhà ngươi!
Khốn kiếp! Tên nhãi này muốn di họa giang đông, miệng còn hơi sữa mà đã ác
độc như vậy!
Tiếng chửi rủa vang lên không ngớt, trận doanh đám người của Phi Hỏa Môn bên
ngoài khu vực sương mù đỏ đã hoàn toàn đại loạn.
Sắc mặt Lưu trưởng lão trở nên vô cùng khó coi.
Hít sâu một hơi, Lưu trưởng lão quát lạnh nói:
Tất cả mọi người nghe lệnh, toàn bộ tiến vào rừng rậm.
Thế nhưng...
Nhưng nhị gì, không muốn chết thì đi vào đi, nhanh lên!
Ra lệnh một tiếng, mọi người của Phi Hỏa Môn nhao nhao chui vào trong rừng
rậm, biến mất vô ảnh, tại chỗ lập tức trở thành một mảnh trống rỗng.
Gã thiếu niên chạy đến nơi, cũng không hề có chút lưỡng lự nào mà lập tức theo
bước những người đi trước, chui vào trong khu vực sương mù đỏ.
Tên hỗn đản, khốn kiếp, chó chết, ác độc. . . trong miệng đám người Phi Hỏa
môn chửi rủa chính là Việt. Cũng không thể nào trách được hắn, Xích Viêm Thư
cũng là một chủng loại có máu mặt ở ngoại vi Đại Hỏa Mạch, tuy số lượng không
đông đúc như Thực Nham Tích nhưng thực lực trung bình mỗi đầu lại mạnh hơn.
Thực sự hắn quá không may khi bị con Xích Viêm Thư kia nhìn trúng, cứ đuổi
theo mãi không dứt, nếu là người khác e là đã kiệt sức mà chết rồi. Nhưng dù
Linh hải của hắn có lớn bao nhiêu thì cũng sẽ có lúc sức cùng lực kiệt, buồn
ngủ lại gặp chiếu manh, hắn lập tức sử dụng đến thủ đoạn Di họa Giang Đông rất
nổi tiếng trong Tam Quốc.
Khu vực hắn vừa tiến vào được bao phủ bởi làn sương đỏ trứ danh của Đại Hỏa
Mạch, Đại Hỏa Dung Vụ. Đương nhiên, trước khi tiến về Đại Hỏa Mạch, Việt đã
trang bị đủ kiến thức về nơi này, vì vậy ngay sau khi xông vào Dung Vụ hắn đã
lập tức vận dụng sinh mệnh lực ngăn chặn bất kỳ thứ gì xâm nhập vào cơ thể
mình.
Chân vừa chạm đất, một cảm giác tĩnh lặng đến mức lạnh lẽo ập đến khiến Việt
có chút kinh ngạc. Nơi đây là ngoại vi Đại Hỏa Mạch – Mười vạn núi lửa nổi
danh Nam Vực, nhiệt độ luôn luôn rất cao, không ngờ bên trong khu rừng được
Dung Vụ bao phủ lại lạnh lẽo đến vậy.
Còn cây cối trong rừng rậm thật sự kinh người, cao đến mấy trăm trượng thì
không nói làm gì, nhưng độ thô thì phảng phất như tưởng vây kín mít vậy, nếu
như đào rỗng bên trong thì tuyệt đối có thể trở thành một tòa cao ốc chọc
trời, mấy ngàn người ở còn dư dả, thật không biết sao lại được như vậy nữa.
Len lỏi trong rừng rậm, Việt nhanh chóng phát hiện thêm một điểm kỳ dị nữa,
hung cầm dị thú thì không có lấy một mống, nhưng lại có bạch cốt giăng đầy
khắp nơi, có của nhân loại, còn có của hung thú nữa.
A! A! A!
Chỗ rừng sâu, vang lên từng đợt tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Việt không khỏi nhíu mày, thế quái nào mà những tiếng gào thét này dường như
lại quen tai đến vậy. Hắn chậm rãi tiến về phía trước với một tâm lý đề phòng
cao độ.
Dần tiến gần đến nơi, xuất hiện trong tầm mắt của Việt thấp thoáng bóng dáng
của một đám người, tình cảnh vô cùng chật vật.
Ngay khi nhìn rõ được những người này, Việt lập tức nhận ra, bởi đối phương
chính là những kẻ mà chỉ mới đây thôi còn há mồm ra chửi Việt không nhấc mặt
lên được.
Vẫn là những thanh âm thân thuộc, vẫn là những tiếng rít với âm lượng lớn, chỉ
là lúc này đã đã không còn sự giận dữ như muốn xé xác tất cả những gì chướng
mắt, mà thay vào đó là sự sợ hãi và hoang mang cực độ.
Những kẻ đang kêu la thảm thiết phía trước chính là đám nhân thủ canh giữ bên
ngoài khu vực tràn ngập hồng vụ này.