Người đăng: tuanvodich
Sau một lộ trình dài, cuối cùng tàu Đạp Thủy cũng đến được một trong những tòa
thành lớn nhất Đông Nam Vực, Hỏa Đô.
Bến tàu người qua kẻ lại tấp nập, bên bờ sông là những con thuyền với đủ màu
sắc hình dạng, có thuyền hàng, có thuyền khách, còn có chiến thuyền, số lượng
không dưới một trăm, chi chít một mảng
Việt xuống thuyền, dạo bước trên những con phố tấp nập.
Hỏa Đô, đúng như tên gọi, chính là kinh đô của Hỏa Quốc, là nơi hoàng thất ngự
trị, từ đó có thể tưởng tượng được sự tấp nập ở nơi này. Đi trên đường, liếc
sơ qua chỉ thấy chỗ nào cũng lố nhố những người.
Khách quan, xin lỗi, tửu lầu chúng ta đầy rồi, hay là mời ngài sang tửu lầu
khác
Khách quan, tửu lầu chúng ta cũng đầy rồi, những tửu lầu khác có lẽ vẫn còn
phòng.
Thực sự xin lỗi, khách quan. ..
Việt thiếu chút nữa thì không kiềm được cho tên tiểu nhị một cái tát. Đi liền
năm, sáu tửu lâu đều không còn lấy một bàn trống khiến hắn thực phiền muộn.
"Cái này có chút không hợp lý, dù Hỏa Đô có phồn hoa thế nào cũng không thể
đến mức như vậy!"
Tiếng hét mạnh mẽ vang lên, kèm theo đó là tiếng bước chân hung thú nện xuống
mặt đường. Một cỗ xe hoa lệ do bốn đầu dị thú đỏ rực kéo chạy băng băng trên
mặt đường, khiến người đi đường kinh hãi tách ra hai bên.
Việt cũng hòa vào dòng người đứng ở một bên đường, nhìn theo cỗ xe ngựa nhếch
miệng lẩm bẩm:
Gần như ngay khi lời vừa ra khỏi miệng, bên cạnh có một vị đại hán tốt bụng
lên tiếng nhắc nhở:
Việt quay sang chắp tay thỉnh giáo:
Đa ta lão ca nhắc nhở! Xin hỏi lão ca, người trong xe có thân phận gì vậy?
Đó là Đại công tử của Lâm gia, một trong Bát đại gia tộc Hỏa Quốc. Lâm gia
là 1 gia tộc trung đẳng!
Trung đẳng gia tộc?
Nên nhớ Thủy quốc chỉ là hạ trung đẳng, đại loại là cũng thuộc trung đẳng
nhưng là giai tầng yếu nhất. Không ngờ 1 gia tộc cũng đạt đến trung đẳng, nhìn
bộ dáng kiêu ngạo kia e là trong các thế lực trung đẳng cũng xếp vào hàng đỉnh
tiêm.
Như vậy truyền ngôn Thủy Hỏa hai nước không đội trời chung là ở đâu ra vậy?
Chưa nói đến toàn bộ Hỏa Quốc, e là chỉ cần 1 trong Bát đại gia tộc như Lâm
gia chịu xuất huyết là có thể hủy diệt 1 quốc gia như Thủy Quốc.
"Xem ra hoàng thất Thủy Quốc không hề đơn giản nha!".
Người trên đường nhanh chóng tản ra tiếp tục công việc của mình.
Việt đi đến một tửu lâu khác, lần này vừa nhìn thấy mặt tên tiểu nhị hắn lập
tức ném ra một đống linh tệ, quả nhiên tên này hớn ha hớn hở kê một bộ bàn ghế
ở lầu 2 gần cửa sổ cho Việt.
Thức ăn được đưa lên, đều là những trân phẩm được chế biến vô cùng công phu,
Việt cũng chậm rãi thưởng thức. Mỗi món ăn đều có những phong vị hết sức riêng
biệt, kẻ không bao giờ phải chịu cảnh đói khát thì khó mà hiểu nổi.
Đưa tay xé một miếng thịt Dã Trư quay tẩm linh dược, Việt dỏng tai nghe ngóng
những người xung quanh trò chuyện. Khi đến một nơi, muốn biết chuyện gì, cứ
lân la ở các quán nước, chắc chắn sẽ có câu trả lời.
Mẹ nó! Đông nghịt người!
Ai, sức hút của Hỏa Linh công chúa thật khủng khiếp!
Nghe nói nàng cũng mới Khai Hải không lâu, nhưng tốc độ tăng tiến tu vi
thật khủng khiếp, nghe nói đã sắp ngưng thành Mệnh Tuyền!
Quan trọng nàng không những thiên phú khủng bố mà thân hình vô cùng mỹ
miều. ..
Nói đến đây, gã bắt đầu rớt nước miếng, thấy vô số ánh mắt đang nhìn mình thì
vội vã lau đi, rồi nói tiếp:
. . .Ta từng có diễm phúc nhìn thấy nàng từ xa, không thấy mặt mà chỉ thấy
thân hình nàng, quả thật là hại quốc ương dân khiến cả người ta bủn rủn vô
lực!
Thảo nào lần này nàng tổ chức trà hội lại có thể thu hút nhiều người đến
như vậy!
. . . ..
Nghe được cuộc nói chuyện xung quanh, Việt đại khái đã nắm được tình hình. Hắn
thực sự có điểm chán ngấy, dùng đầu gối mà nghĩ cũng có thể hiểu được cái gọi
là trà hội thực ra là nơi thưởng trà luận bàn. Nếu là nơi cường giả tụ tập,
hắn bằng mọi giá sẽ trà trộn vào mở rộng tầm hiểu biết, nhưng một kẻ còn chưa
Ngưng Tuyền thành công thì có thể tổ chức ra dạng trà hội gì?
Gái đẹp thì gã đàn ông nào chẳng mê, hắn cũng vậy, nhưng có đẹp đến mấy cũng
không thể khiến hắn lãng phí thời gian tham gia cái trà hội vô bổ đó được. Nếu
đơn độc gặp mặt vào một đêm trăng hữu tình thì hắn lập tức đồng ý mà không cần
suy nghĩ.
. . . ..
Trải tấm bản đồ Hỏa Quốc, Việt lẳng lặng đánh dấu 1 vài vị trí trọng yếu.
Hỏa Quốc nói riêng và Đông Nam Vực nói chung tồn tại rất nhiều núi lửa, thậm
chí thường xuyên phun trào tạo ra những trận diệt thế ở phạm vi rộng, máu đã
đổ rất nhiều trên vùng đất này.
Đại Hỏa Mạch là nơi có mười vạn tòa núi lửa nối tiếp nhau, thảm thực vật vô
cùng độc đáo, dị thú hung cầm nhiều như sao trên trời. Đương nhiên tồn tại
trên địa phận Hỏa Quốc và Đông Nam Vực chỉ là một phần rất nhỏ của Đại Hỏa
Mạch mà thôi.
Hắn đã so sánh rất nhiều bản đồ với mảnh địa đồ rách nát trong tay và đi đến
kết luận chuẩn xác, điểm được đánh dấu đỏ nằm ở đâu đó thuộc khu vực ngoại vi
Đại Hỏa Mạch ở Hỏa Quốc này.
Chỉ tiếc là bản đồ đến khu vực biên giới Đại Hỏa Mạch là hết. Cũng phải thôi,
ai dám xâm nhập hết Đại Hỏa Mạch mà vẽ lại bản đồ?
Thu hồi địa đồ, Việt bắt đầu lướt đi.
Nam Cổ Hỏa Sơn so với Hắc Minh sơn mạch thì ít nguy hiểm hơn, nhưng dù vậy
Việt cũng không dám mạnh mẽ đâm tới, tránh hấp dẫn sự chú ý của một số hung
thú cường đại.
Nhưng cẩn thận đến mấy cũng không thể chu toàn.
Chỉ trong ba ngày, Việt tổng cộng gặp được bảy đầu hung thú đã Ngưng Tuyền và
hai đầu dị thú Mệnh dịch đã đạt đến mức cô đọng nhất. Cái trước thì hắn còn có
thể chống đỡ được một chút, đánh không lại thì bỏ chạy, nhưng cái thứ hai
thiếu chút nữa đã khiến hắn mất mạng, hao hết tâm tư mới thoát khỏi được.
Thậm chí có một lần, hắn rõ ràng chứng kiến tung tích chiến đấu của hai đầu
hung thú khủng bố.
Nhìn bãi sa mạc vàng rực vô biên vô hạn trước mắt, Việt thở ra một hơi.
Không chạy đi lập tức, Việt lê tấm thân nhuộm đỏ màu máu tìm một nơi mát mẻ
ngồi xuống nghỉ ngơi. Liên tục mấy ngày liền, thần kinh của hắn luôn phải căng
lên, khiến giờ hắn cảm thấy có chút miệt mỏi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Việt xuất phát lên đường.
Phóng mắt nhìn lại, khắp nơi đều là sa mạc vàng rực, những cồn cát sáng bóng
như gấm, có hình giọt nước, nhấp nhô lên xuống tạo nên những gò núi chợt cao
chợt thấp, ngẫu nhiên có vài con rắn chui ra từ bãi cát, thân thể vặn vẹo uyển
chuyển mượn thế bắt mồi.
Ầm ầm!
Lúc đi qua một gò núi, tâm thần Việt bỗng chốc run lên, não bộ còn chưa kịp
phân tích và ra lệnh thì thân hình đã tự động nghiêng qua, nhanh đến nỗi lưu
lại nguyên tại chỗ một đạo tàn ảnh.
Sau một khắc, gò núi liền sập xuống, một hắc động vô cùng lớn xuất hiện, bên
rìa hắc động xuất hiện một bộ hàm lởm chởm vô cùng khủng bố.
Như thường lệ cảm giác của Việt chưa bao giờ phản bội lại hắn. Đây là một đầu
yêu thú cỡ lớn, hắc động chính là miệng của nó, nếu không phải hắn phản ứng
nhanh thì sợ đã rơi vào miệng của đối phương, bị nhai vụn rồi.
Đầu hung thú này lại che dấu giỏi như vậy, không lộ ra chút khí tức nào.
Con hung thú này không giết được con mồi cũng không thèm để ý, thân thể chìm
xuống dưới đất biến mất không còn tung tích, chỉ còn lưu lại trên cát một vết
lõm thật lớn.
Bằng sự cẩn trọng cao nhất, cuối cùng Việt cũng đi xuyên qua được sa mạc vô
danh, tiến vào khu vực ngoại vi của Vành đai lửa danh tiếng lẫy lừng Nam Vực,
mười vạn tòa núi lửa nối tiếng, Đại Hỏa Mạch. ..
. . .Thập Vạn Hỏa Sơn.