Người đăng: tuanvodich
Thời gian trôi qua thật chậm rãi. Việt từ từ mở hai mắt ra, mắt ẩn chứa thần
hoa, trong cơ thể sinh cơ bừng bừng, những vết thương trên ngực và tứ chi đã
hoàn toàn biến mất, ngay cả sẹo cũng không có để lại.
Hắn lặng lẽ quan sát căn nguyên của mình, chỉ thấy lúc này Huyết Hải đã được
mở rộng hơn rất nhiều, không còn là hạt đậu tương nhỏ như một ngôi sao mơ hồ
trong đêm nhiều mây, mà như một vầng trăng máu tỏa ra huyết quang chiếu rọi
khắp mọi ngóc ngách.
Dường như vầng huyết nguyệt trong cổ mỏ huyền bí được hái xuống, và đặt trong
cơ thể của hắn.
Đại dương máu đã trở nên yên tĩnh, từng đợt sóng dập dờn nhè nhẹ như có cơn
gió Tín Phong thổi qua.
Nơi trung tâm mặt biển, lại có bọt nước ngầm không ngừng trào ra, giống như ở
bên dưới đáy biển của một ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào, khiến nước
biển sôi lên tạo thành một đám sương mù bay lên.
Đó chính là dấu hiệu có thể bắt đầu tụ nhãn, nhưng Việt chưa có ý định dừng
việc mở rộng Huyết Hải. Huyết Hải càng lớn, lượng linh lực chứa đựng sau này
sẽ càng lớn, mặc dù cơ thể hắn sợ rằng là một cái động không đáy đúng theo
nghĩa đen.
Hiện tại, máu thịt, tạng phủ, xương cốt của hắn đã trở nên trong suốt, giống
như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, quang huy xán lạn, da thịt cũng lóe sáng,
một lượng lớn Sinh mệnh tinh hoa đang lưu chuyển.
Hắn cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ đến từ từng tế bào trong thân thể,
tin rằng dù tay không cũng có thể bẻ gãy cột thép cường lực của những căn nhà
cao tầng.
Nhưng mà hắn rất hiểu, trước tiên cần thoát khỏi tình trạng nguy hiểm trước
mắt, bảo trụ được tính mạng, nếu không tất cả toan tính sẽ biến thành hư
không.
Lão nhân ở ngoài kia ở một tầng thứ rất cao so với hắn, có nói là cách biệt
giữa trời và đất cũng không sai chút nào. Thế nhưng hắn cũng không phải là
không có biện pháp nào, trong tay hắn vẫn còn tàng trữ một ngón đòn sát thủ
cuối cùng.
Việt lấy từ trong áo ra một cuốn sách cổ, mặc dù cả người hắn bị ngâm trong
bảo dịch thế nhưng những trang giấy ố vàng vẫn không hề bị ướt, tản mác ra
từng quang điểm kim sắc nhàn nhạt.
Đây chính là tàn thư Lạc Long kinh.
Ở bên trong ẩn chưa lực lượng rất mạnh, tuy rằng sau khi phát ra một kích có
thể nó sẽ trở thành bụi giấy nhưng Việt cũng đã thuộc lòng nên không có gì
phải tiếc. Chỉ là một kích này nếu trực diện đánh ra e là không thể làm khó
được lão già kia, nên hắn phải chớp thời cơ thật nhanh.
Việt nắm chặt cuốn tàn thư, lẳng lặng chờ đợi!
Nếu như người ở bên trong đỉnh đang thâm trầm như một con báo đang ẩn phục
tiếp cận con mồi, thì kẻ ở bên ngoài đang hưng phấn chờ đợi.
Đã đi về những ngày cuối cùng, lão giả chỉ biết cười mãi không ngừng, gương
mặt nhăn nhúm thật đáng sợ, lão cười mà như tiếng chim mèo kêu vào ban đêm,
tiến tới chuẩn bị mở đỉnh, lấy ra "thần đan".
Ở bên trong, Việt vô cùng bình tĩnh, hắn cảm giác được dược dịch xung quanh đã
nhạt đi, có lẽ đã đến lúc lão già sắp xuống mồ kia khai đỉnh. Hắn cố gắng điều
chỉnh cơ thể tới trạng thái tốt nhất, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng đòn
sát thủ, tàn thư trong trong tay lấp lánh kim lân.
Lời của hắn vừa dứt, lập tức có một tiếng sấm rền chấn động cả chín tầng mây,
dường như mang theo sự phẫn nộ của thiên địa.
Lão giả khẽ giật mình, nhưng không sợ hãi mà càng thêm kích động.
Tay phải lão giả đưa ra, không ngừng run rẩy như người già bị thoái hóa hệ
thần kinh trung ương, nắm lấy nắp đỉnh, dùng sức nâng lên. Trong lòng lão đang
nghĩ đến, một lô tuyệt phẩm bảo đan sắp xuất thế, hào quang sẽ lấp lánh, tỏa
ra bốn phía.
Quả nhiên, kim quang chói mắt, dị thường rực rỡ, sáng tới mức làm cho người
khác không mở được mắt, trong chớp mắt đã bay về phía lão nhân.
Lúc đầu, lão còn tưởng rằng bảo đan thông linh, tự động chạy ra khỏi dược
đỉnh, thế nhưng trong nháy mắt lão cảm thấy không đúng, bởi vì trong lòng bỗng
xuất hiện dự cảm chẳng lành, dường như sinh mạng đang bị đe dọa vậy. Đây là
bản năng của những người đã trải qua đủ loại sinh tử.
Xuất hiện trong mắt lão, làm gì có bảo đan nào, chỉ có một lực lượng khủng bố
như lưu tinh rơi xuống, trong nháy mắt đã đánh tới trước cổ lão. Mà ở bên
trong dược đỉnh, một gã thiếu niên anh tuấn khiếp nhân lẽ ra đã bị luyện thành
đan dược mới phải, vậy mà lúc này lại đang nhìn không chớp mắt vào lão mà
chẳng tổn hại một sợi lông nào.
Lão nhân phản ứng cực kỳ nhanh chóng, chân đá vào thành đỉnh lui lại về phía
sau, nhưng chung quy vẫn chậm một bước. Chỉ thấy một tiếng nổ vang lên, tiếp
đó máu thịt văng tung tóe. Lão nhân bay ngược về phía sau ngã xuống vũng máu,
trước ngực bị phá hủy thật đáng sợ.
Chỉ là lão nhân này không phải người thường, đừng trông dáng vẻ già nua chân
đã bước một bước xuống mồ của lão mà lầm, bên trong cơ thể lão đang ẩn chứa 1
sức sống vô cùng khổng lồ.
Chỉ thấy thân hình bị phá hủy đáng sợ kia khẽ nhúc nhích như muốn ngồi dậy,
đồng thời nơi Linh hải tản mác sinh cơ dữ dội, một thanh chùy thủ hình dáng kỳ
dị bay ra, phóng vun vút về phía trước.
Rõ ràng ý thức của lão vẫn còn thanh minh, sợ rằng bị đối phương bồi thêm một
đòn thì lão chỉ có nước chết. Lúc này phóng thanh chùy thủ ra, muốn chặn đối
phương lại để cơ thể phục hồi, nếu giết được thì lại càng hoàn mỹ.
Chỉ là đối thủ của lão lại là một con mèo già đã hóa cáo. Phản kích của lão
nhân hoàn toàn trong dự tính của Việt, ngay sau khi đắc thủ, hắn đã nhảy ra
khỏi dược đỉnh, tinh khí tràn ra nện một quyền cực mạnh vào thành đỉnh, khiến
chiếc dược đỉnh nặng nề bay về phía máu thịt văng tung tóe kia.
Keeng!
Thanh âm kim loại chát chúa vang lên khiến màng nhĩ con người ta đau nhói.
Thanh chùy thủ nhỏ bé không ngờ lại đánh bật chiếc dược đỉnh về phía sau, có
điều nó cũng bật lại và rơi xuống.
Không dừng lại ở đó, ngay khi chiếc dược đỉnh vừa mới chấn động bay ngược lại,
một bóng người đã như u linh từ bên dưới chiếc dược đỉnh lướt tới gần lão nhân
đang nằm trên mặt đất.
Việt hai tay ngưng thành quyền, mang theo lực lượng mạnh mẽ nhất, quán đầy
sinh mệnh lực ít ỏi nơi Huyết hải, đấm thẳng vào cái đầu nhăn nhúm của lão
giả.
Con mẹ nó! Dám tế luyện ông à?
Lão chó chết này!
Không yên lặng mà xuống mồ, còn đi hại người à?
Trước giờ chỉ có ông đây đi hại người, dám tế sống ông đây?
Này thí thần đan! Này thì luyện dược này!
Mẹ nó chứ! Khốn nạn!
!@#$%abcxyz!
. ..
Đã từ rất lâu rồi Việt không còn văng tục, hắn muốn giữ lại những thứ đó cho
một thời niên thiếu lông bông của mình. Nhưng từ khi đến với thế giới này, hắn
như trải qua một lần tân sinh, khiến những thói quen tưởng chừng đã ở lại một
thời xa xưa lại một lần nữa trở lại.
Hàng loạt những câu chửi thân thuộc ở Địa cầu văng ra từ miệng của Việt, kèm
theo đó là nắm đấm liên tục giáng xuống.
Lĩnh nhiều quyền như vậy nhưng gương mặt nhăn nhúm của lão giả vẫn không hề vỡ
nát, có thể nói sức chịu đựng thật là khủng khiếp.
Lão giả vẫn không thể nào tiếp thu sự thật trước mắt, đôi mắt trợn trừng biểu
hiện sự không cam lòng và tuyệt vọng, ốn mọi chuyện đang hoàn mỹ, nhưng kết
quả lại vô cùng tàn khốc, miệng khó nhọc muốn hỏi nhưng không thể nào thốt ra
lời.
Đáp lại lão chỉ là một quyền cuối cùng của Việt. Máu thịt văng tung tóe, thậm
chí có cả óc tinh bắn ra.
Nhìn cỗ thi thể với cái đầu nát bấy đang dần dần lạnh đi trong vũng máu, Việt
hít sâu một ngụm thanh khí, thực sự lần này đúng là sống sót sau tai nạn. Cũng
chỉ vì chênh lệch giữa hai bên là quá lớn khiến hắn không có chút cơ hội phản
kháng nào. Hắn càng lĩnh ngộ sâu sắc hơn nguyên tắc sinh tồn ở thế giới này,
cảm giác cá nằm trên thớt không hề dễ chịu chút nào.
Việt đưa mắt nhìn về tủ thuốc của lão nhân.
Hắn quyết định sẽ dành thời gian luyện hóa đống thiên tài địa bảo trong đó, cố
gắng mở rộng Huyết Hải và trong thời gian ngắn nhất đánh sâu vào trình tự Tụ
Nhãn.