Người đăng: tuanvodich
Trong thạch thất ngoài dược đỉnh, vẫn còn mấy cái hộp gỗ đựng dược liệu, lão
nhân mở từng cái ra, nhất thời mùi thuốc thơm ngát xông lên mũi.
Hắn mở một cái hộp gỗ ra, bên trong có 1 quả trứng bồ câu, đen nhánh nhưng
trong suốt, giống như nó được điêu khắc từ ô ngọc thành, lấp lánh hắc quang
như nuốt hết xung quanh ánh sáng.
Lão nhân thần bí buông cái hộp gỗ xuống, mở ra 1 cái hộp ngọc cổ xưa, nhất
thời có đạo đạo quang mang màu xanh lưu chuyển, lại là 1 quả trứng chím khác
to hơn quả trứng đen kia, giống như được điêu khắc từ ngọc phỉ thúy, quang
mang lưu chuyển nhu hòa.
Minh Vũ và Thanh Loan Việt đều từng đọc qua, những loài hung điểu mang huyết
mạch của phượng hoàng cổ, mang trong mình sức sống mạnh mẽ. Trứng của chúng
cũng ẩn chứa lượng sinh mệnh tinh hoa cường đại.
Lão nhân thần bí tiếp tục đi đến phía trước, lại cầm lấy một cái hộp gỗ, sau
khi mở ra thì có hồng quang nhàn nhạt phóng lên, một trái cây gì đó hình hài
phảng phất mang vài nét của một đứa trẻ, tản mác một mùi thơm ngào ngạt bay
tới, thấm vào cả xương tủy.
Gương mặt như tử thi của lão nhân trở nên rất kích động, nói:
Trong cơn kích động, lão nhân không ngừng mở những cái hộp ra, có tới mười mấy
loại khác nhau, mỗi một chủng loại đều cực kỳ trân quý, hiếm thấy trên đời.
Trứng của thần cầm, Oa Đầu quả mang đường nét của đứa trẻ, tiểu thú sơ sinh. .
., điểm chung của chúng là đều mang tính chất của những sinh linh mới xuất
hiện trên thế gian, sinh mệnh lực cực kỳ mạnh mẽ,
Trong động phủ, quang hoa xán lạn, ánh sáng nhiều màu sắc của các loại thần
đản, linh quả, dược liệu khác nhau không ngừng lưu chuyển, sinh mệnh lực như
thấm đượm cả vào lòng người.
Cho dù đang ở trong hoàn cảnh như vậy, Việt vẫn cảm thấy hoa hết cả mắt, đây
đều là bảo trân hiếm có trên thế gian, nếu hắn có thể ăn, tu vi nhất định sẽ
tăng mạnh.
Đừng có thèm thuồng đỏ mắt như vậy, đến lúc đó ta sẽ đem chúng đặt cùng với
ngươi trong dược đỉnh mà tế luyện, chúng nó cũng sẽ cùng ở 1 chỗ với ngươi mà
thôi!
Lão già khốn kiếp! Ngươi thu thập nhiều bảo vật như vậy, muốn kéo dài sự
sống đã đủ rồi, tại sao còn phải bắt ta?
Nếu như chỉ luyện chế Tái Mệnh Đan, đúng là đã đủ rồi, thế nhưng nhiều bảo
vật như vậy chỉ để gia tăng thọ nguyên e rằng quá lãng phí, nếu có thể nhờ đó
mà tiến vào Đại môn tiếp theo, chẳng phải là hoàn mỹ? Tích Lịch Lan không thu
được, nhưng ông trời lại cho lão phu gặp được thứ thể chất bị nguyền rủa, ta
sao có thể cô phụ đây?
Lão già khốn kiếp, ngươi nhất định sẽ bị trời phạt!
Trời phạt? E là ngươi không chờ được đến lúc đấy đâu!
Lão nhân cười rất âm trầm, một tay tóm lấy gã thiếu niên nhấc lên, tiến về
phía một chiếc dược đỉnh.
Tiền bối, ta sắp chết rồi, có thể cho ta ăn bữa cơm tử tù được không?
Bữa cơm tử tù là gì? Quyền lợi duy nhất của ngươi là được chọn một chiếc
đỉnh ngươi sẽ vào đó ngay bây giờ!
Mẹ nó, lão già khốn kiếp! Bản thiếu chửi cả mười tám đời liệt tổ liệt tông
nhà ngươi, con cháu mười tám đời của người đều sẽ bị liệt dương. ..
Lão nhân thần bí chẳng hề bận tâm, cảm giác như tai của hắn đã tiếc, mắt đã
mù, trực tiếp ném gã thiếu niên đang ngoác miệng ra chửi vào dược Đỉnh, sau đó
đến 1 góc của gian nhà đá, vận chuyển mười mấy chiếc hộp đến.
Lão lấy ra quả trứng Minh Vũ điểu, lấp lánh long lanh, từng đạo ô quang tỏa ra
như mang theo cả tiếng tim đập nhè nhẹ.
Sau khi dứt lời, lão nhân lập tức gõ mạnh quả trứng vào miệng đỉnh, lập tức vỏ
trứng vỡ tan tành, từng đợt tinh hoa rớt vào trong Dược đỉnh, đồng thời rút ra
một cây trủy thủ, "Phốc" một tiếng đã đâm xuyên qua cánh tay trái của gã thiếu
niên, rồi rút luôn ra, máu phun thành vòi.
Phốc!
Máu tươi lại bắn tung toé, lão nhân không đáp lời, lại lấy chủy thủ tiếp tục
đâm vào cánh tay phải của Việt, máu tươi phun trào, dược đỉnh đã nhiễm đầy
máu, đỏ lòm.
Trong chốc lát, lão nhân đã gần đất xa trời đã để lộ ra bản tính hung ác của
mình, không còn nét nào âm u tử khí, mà trong mắt bắn ra 2 đạo hào quang vô
cùng tàn khốc, đâm thủng luôn 2 chân của gã thiếu niên.
Việt có cảm giác tứ chi đau nhức vô cùng, sắc mặt đã trăng bệch, chỉ là hắn
còn chưa thể làm ra phản ứng gì, thì lồng ngực đã nhói lên, thanh chùy thủ đã
đâm xuyên vào bên trong.
Không đâm thủng trái tim của ngươi, thì ngươi không thể chết được, cứ chậm
rãi hưởng thụ đi!
Lão bất tử. ..
Việt tức giận đến mức nghẹn ngào, hắn cảm giác người mình rất đau, sinh mệnh
đang dần dần mất đi.
Lúc này, lão nhân gần đất xa trời đã mở một ngọc cổ xưa, tiếp tục lấy ra một
quả trứng thần cầm khác, đập vỡ để tinh hoa rớt xuống, nhất thời trong dược
đỉnh thanh quang sáng lấp lánh.
Thằng nhãi con, ngươi có thấy không, có thể bị nấu chảy cùng với trứng thần
cầm huyết mạch phượng hoàng, đây chính là phúc đức tích mười đời của nhà ngươi
đó!
Phúc cái thằng cha ngươi! Con cháu của ngươi nhất định sẽ đời đời bị liệt
dương, suốt đời cũng chỉ biết đi đổ vỏ. ..
Việt há miệng chửi mắng thậm tệ, hận không thể đem lão già sắp xuống mồ này
đập chết tươi, máu tươi của hắn không ngừng chảy ra, hắn cảm giác thân thể
mình dần dần khô kiệt đi.
Lão nhân thần bí ném một con tiểu thú sơ sinh hình dáng kỳ dị vào trong dược
đỉnh, bỗng nhiên nhíu mày, tự nói:
Nghĩ đến đây, lão giả quyết định không tiếp tục ném dược liệu vào, lão muốn
thử luyện những trân bảo trước mắt, sau khi thành công thì thêm các loại linh
dược khác cũng không muộn.
Thu hồi các loại dược liệu khác, lão giả giơ nắp đỉnh lên chuẩn bị đậy xuống,
dùng ánh mắt châm chọc hỏi:
Nhãi con, có di ngôn gì không?
Cả lò nhà ngươi sẽ bị vô sinh. ..
Cạch!
Thanh âm lạnh lẽo vang lên, Việt chỉ thấy nắp đỉnh đã được đậy kín, hắn không
còn nhìn thấy gì nữa.
Tứ chi bị đâm thủng, lồng ngực cũng bị chọc 1 nhát, máu tươi chảy không ngừng,
5 vết thương ở 5 chỗ đều rất nghiêm trọng, hắn có cảm giác thân thể của hắn đã
suy yếu đến cùng cực. Thế nhưng, thân thể hắn được ngâm trong nước thuốc màu
xanh, sau khi vết thương được nó thẩm thấu, máu đã bắt đầu ngừng chảy.
Lúc này đúng là muốn chết cũng không được, cơ thể cứ luôn duy trì ở trạng thái
gần chết như vậy.
Hiện tại, bên trong dược đỉnh ngày càng nóng, nước bắt đầu bốc hơi, nhiệt độ
đang tăng lên nhanh chóng. Nước thuốc ngập tới tận cằm của Việt hắn muốn giãy
giụa, thế nhưng không thể nào nhúc nhích được.
Do mất máu quá nhiều, ý thức của Việt dần trở nên mơ hồ:
Hắn đã mất một lượng máu lớn, nếu như đổi lại là người bình thường thì đã chết
lâu rồi, tuy rằng được nước thuốc thẩm thấu vào trong vết thương, cho nên nó
đã ngừng chảy, nhưng hắn cũng không kháng cự được nữa, nửa mê nửa tỉnh.
Việt ánh mắt hốt hoảng, hắn nói trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đang kiên
trì chống đỡ.
Quá khứ như một giấc mộng, cứ thế hiện về trong đầu óc mơ hồ.
Khi Việt sắp sửa mất đi ý thức, trong lòng hắn bỗng xuất hiện một tiếng long
ngâm vang vọng cửu thiên, kéo hắn từ cõi u minh trở về, đầu óc dần trở nên
thanh tỉnh.
Hắn vừa rồi đã đặt một chân vào quỷ môn quan!