Người đăng: tuanvodich
Lóp ngóp bò dưới sông lên, gân cốt mỏi rã rời, y phục thì bị đá ngầm dưới sông
chà cho rách tả tơi, khắp người toàn là thương tích, trông thảm hại vô cùng,
Việt đã bơi sang bờ đối diện.
Hắn trèo lên một vách đá cao, sau đó mệt mỏi nằm lăn xuống đất.
Hắn không khỏi than thở, lực lượng lúc này đã cạn kiệt rồi. Có thể nói đây là
thử thách khắc nghiệt nhất từ khi hắn đến thế giới này. Cuối cùng cũng hiểu
được tại sao Hắc Minh sơn mạch lại được liệt trong những hung địa hàng đầu của
Thủy quốc, là nơi mơ ước của đám mạo hiểm giả.
Nếu như không phải trên đường hắn chạy trốn, đám yêu thú có lẽ bị uy áp của
Lôi Nhạc Tê đuổi hết đi thì e rằng hắn đã bị quấn chân, lúc này đã rơi vào
miệng con Ác Tê rồi.
Không biết là bao nhiêu vận khí, bao nhiêu tế bào não, bao nhiêu sinh mệnh lực
của hắn đã bị mất đi, mà vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Việt phục người xuống đất, gương mặt anh tuấn dính đầy bùn đất, không ngừng
lẩm bẩm rên rỉ.
Thế nhưng hắn cũng hiểu, lần này nếu thoát thân, cường độ thân thể của hắn
nhất định sẽ tăng lên một tầng nữa. Trải qua hành xác như vậy, không tăng lên
mới lạ.
Nằm trên vách đá, Việt thò đầu nhìn xuống, phát hiện một dòng thác đang cuồn
cuộn chảy xuống một cái hồ nhỏ ở giữa một khu rừng rậm lớn, không biết kéo dài
đến tận đâu. Hắn lại thò đầu ra thêm chút nữa, phát hiện bên dưới vách đá
chừng mười trượng, có một cây lão tùng chìa ra, cành lá sum xuê, to lớn dị
thường.
Tâm cơ máy động, hắn không khỏi nảy ra một ý. Dưới này tự dưng lại có một gốc
cây lớn, chắc là phải có điều gì kỳ lạ.
“Bây giờ xuống đó xem thử, nói không chừng lại có động huyệt gì đó để ẩn thân
nghỉ ngơi máy ngày, vừa hay khiến con ác Tê kia đi đến què chân cũng không tìm
được!”
Trái tim Việt đột nhiên thắt lại, hắn cả kinh thất sắc, vội đảo mắt nhìn về
phía thâm cốc đối diện và ngọn núi nhỏ thấp hơn vách đá hắn đang nằm chừng hơn
một cây, nhưng không hề cảm nhận được điều gì dị dạng.
Bất quá, giác quan của hắn làm sao có thể thể lừa hắn đây? Lôi Nhạc Tê chắc
chắn đã đuổi tới nơi.
Hắn thực sự không ngờ dòng sông như vậy vẫn không thể cản được ác thú lâu hơn.
Bây giờ cơ thể đã rã rời, khí lực cũng không còn, có thể chạy trốn hay sao?
Hơn nữa dù còn lực thì có chạy đi đâu cũng bị đuổi theo rất nhanh, con Ác Tê
này được hắn đánh giá mũi còn thính hơn cả chó rồi.
Việt lại nhìn về phía dòng thác, hiện giờ sinh lộ duy nhất là hy vọng bên dưới
có một huyệt động, liệu có nên liều một phen chăng? Lại tiếp tục đánh cược
thời vận hay sao?
Hắn quyết định rất nhanh, dù sao cũng không phải lần đầu, hơn nữa cách đây ít
lâu, cũng đã đánh cược một lần rồi. Có điều không thể cứ thế mà nhảy xuống
được, vẫn có sơ hở.
Việt đầu óc xoay chuyển liên tục, đưa mắt nhìn quanh, một ý tưởng xuất hiện
trong đầu.
Hắn tiến tới một tảng đá lớn gần đó, sau đó cởi y phục đang mặc ra rồi bọc ở
bên ngoài, sau đó khệ nệ bưng đến sát bờ vực.
Lúc này tiếng chấn động từ dưới lòng đất đã truyền đến, tốc độ như này cũng
quá nhanh đi.
Việt không dám chần chừ, hét vang một tiếng, ném tảng đá lớn trong tay xuống,
sau đó tung người nhảy theo. Khi hắn nhẹ nhàng hạ thân xuống cây lão tùng thì
tảng đá mang theo tiếng y phục phần phật vẫn tiếp tục rơi xuống, nếu dựa vào
thính giác và cảm giác thì không thể phân biệt được đó là đá hay là người.
Không dám thở mạnh, Việt phục người trên cành cây, nằm yên bất động.
Tiếng "Ùm!" ẩn ước truyền lên từ khoảng cách cả một cây số phía dưới.
Cùng lúc đó là tiếng đất đã bị phá vỡ từ trên truyền xuống, một thanh âm đầy
giận dữ của Lôi Nhạc Tê:
Lại một thanh âm đất đá bị phá vỡ vang lên, chấn động từ trong lòng đất truyền
đến khiến cây tùng nơi Việt đang ẩn thân cũng phải rung dữ dội. Chấn động càng
lúc càng có xu hướng chạy xuống dưới, rất nhanh biến mất khỏi giác quan của
Việt.
Xem ra Ác Tê vẫn kiên quyết đuổi theo hướng dòng chảy, bắt bằng được tên nhân
loại gian xảo đáng hận này.
Việt lúc này mới thở dài một hơi, cảm thấy lạnh cả người. Quả thực vừa nãy hắn
không dám thở, hoàn toàn nín lại. Bất quá không phải lúc thả lỏng.
Không tìm được sơn động ở bên dưới, khiến Việt vô cùng tiếc nuối. Lẽ ra nơi
này phải có một hang động, hắn tiến vào liền chiếm được một cơ duyên lớn khiến
thực lực tăng vọt, sau đó trở lại hủy diệt Lôi Nhạc Tê để báo thù, chỉ là mọi
thứ lại không như mong muốn.
Sau nghỉ ngơi hồi phục được một chút, Việt lập tức bò trở lại lên trên. Hắn
không dám khẳng định Lam Nhạc Tê có thể phát hiện ra rồi quay ngược lại đây
hay không.
Mười đầu ngón tay như thép nguội đâm xuyên vào trong vách đá, hắn khó nhọc leo
lên từng chút một. Cũng khó trách khi mà hắn đã quá mệt mỏi, sinh mệnh tinh
khí tản mác từ Huyết Hải đã không còn lại bao nhiêu.
Sau bao nhiêu khó nhọc, cuối cùng hắn cũng leo lên được tới đỉnh thác.
Chỉ là ngay sau khi lết được người nằm trên đỉnh núi thì đột nhiên, một thanh
âm già nua vang lên bên tai khiến hắn giật mình ngồi dậy. Chỉ thấy một lão
nhân gầy trơ xương, tóc tai che kín mặt mũi, giống như u linh đang lượn lờ
xung quanh hắn.
Việt kinh sợ thiếu chút nữa thì cắn cả vào lưỡi, đúng là nhà dột lại gặp đếm
mưa, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, trong thời khắc quan trọng này còn gặp phải
hắn. Kẻ vừa xuất hiện chính là lão già đã đối chiến với Lôi Nhạc Tê.
Thần bí lão giả trông như 1 cành củi khô héo, huyết nhục đã biến mất, chỉ còn
lại tấm thân da bọc xương, hơn nữa mái tóc bạc đã che khuất khuôn mặt, trông
rất đáng sợ, âm trầm nói:
Việt không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hắn vô cùng hiểu rõ, do khác
nhau về cảnh giới, cho nên thực lực 2 người chênh lệch quá xa. Hắn lôi từ
trong ngực áo ra ba nhánh Lôi Linh Lan, cười nói:
Mặt thì niềm nở nhưng trong lòng hắn đang ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời
của lão già trước mặt, không có biện pháp, người dưới mái hiên không thể không
cúi đầu.
Khi ánh mắt lão giả thần bí chạm vào ba nhánh hoa lan, lập tức bắt ra tia sáng
khiếp người, không biết lão làm động tác gì Việt còn chưa kịp phản ứng thì ba
nhánh hoa lan đã ở trên tay của lão.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm vào gã thiếu niên trước mặt, khiến Việt có chút dự
cảm chẳng lành.
Tiền bối, những gì tiểu tử lấy được tất cả đều ở đây!
Ta đã chuẩn bị rất nhiều linh dược, chỉ thiếu chủ dược là Tích Lịch Lan! 3
đóa Lôi Linh Lan này đã chuẩn bị tiến hành lột xác thành Tích Lịch Lan, không
ngờ lại bị ngươi phá hoại!
Tiếng thác nước ầm ầm, một làn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc của lão trở nên
rối bời, trong khoảnh khắc đó Việt có cảm giác sởn tóc gáy.
Ngay sau khi mái tóc che nửa khuôn mặt bay lên, hàm dưới đã lộ ra, làm cho
người khác nổi cả da gà, trông nó như 1 mảnh giấy vụn bị người khác vò nát
không còn ra hình dạng gì nữa, da dẻ đã nhăn nhúm lại, trông ảm đạm vô cùng.
Làm cho người ta sợ hãi nhất chính là, đôi môi lão đã khô quắt, lộ ra hàm răng
đen nhánh, không hề có chút sự sống và huyết sắc nào cả.
Không khí trở nên nặng nề, Việt muốn lên tiếng nhưng không nói nên lời bởi một
sức ép khủng khiếp đang áp lên người hắn, khiến hắn muốn thở cũng khó khăn thì
nói làm sao nổi.
“Mẹ nó! Lão già sắp chết này!”
Việt cảm nhận được sự phẫn nộ và sát khi đến từ lão giả thần bí, thế nhưng
tình hình lúc này không tốt lắm, e rằng chưa cần đối phương hạ sát thủ hắn đã
bị ngột thở mà chết rồi.
Đương nhiên hắn không thể ngồi yên chờ chết, các tế bào theo bản năng bắt đầu
phản kháng lại sức ép, lực lượng trong cơ thể rục rịch chống lại áp lực ngàn
cân từ lão giả thần bí.
Chỉ trong chớp mắt, Huyết Hải của hắn lại sôi trào.
Hai mắt không chút sức sống của lão giả khẽ biến chuyển, hơi sửng sốt nhìn
chòng chọc vào Huyết Hải bằng hạt đỗ của tên tiểu tử trước mặt, miệng khẽ lẩm
bẩm:
Nói đến đây, hai tròng mắt đen ngòm tối tăm của lão bỗng bắn ra 2 tia sáng
chói mắt:
Nghe vậy Việt thì sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lão già lọm khọm như đang hấp hối.
Lại gì nữa đây? Thể chất bị nguyền rủa?