Người đăng: tuanvodich
Bầu trời chuyển sang màu đỏ rực, những đám mây hồng hờ hững lượn lờ càng tô
điểm thêm cho cảnh sắc hoàng hôn tuyệt đẹp.
Trên không trung lướt qua một đạo hồng mang rực rỡ, chỉ là, dưới ánh tịch
dương, nó cũng trở nên thật ảm đạm. Nhìn thật kỹ, sẽ thấy đó là một con yêu
cầm toàn thân lông vũ hồng sắc, có một vài vết thương khiến nó trông tương đối
chật vật, thế nhưng khí thế vẫn khá tốt.
Trên lưng nó là hai người, thiếu niên và thiếu nữ, nam tuấn mỹ tiêu sái, nữ
xinh đạp xuất trần, nếu hai người không ngồi cách xa nhau như vậy thì trông
thật giống một đôi thần tiên quyến thuộc dưới ánh chiều dương.
Thiếu nữ ánh mắt sắc bén như điện, không ngừng quét tới quét lui, kinh dị đánh
giá gã thiếu niên.
Này, tiểu đệ đệ ngươi vì sao lại để tóc ngắn?
Sao ngươi ăn mặc kỳ lạ vậy? Không phải dã nhân đều cởi trần mặc áo da thú
hay sao?
Ngôn ngữ cũng rất khó nghe, phải chăng là ngôn ngữ của dã nhân?
Đến lúc này thì ấn tượng ban đầu của Việt về thiếu nữ xinh đẹp Hồng Nhan này
đã hoàn toàn sụp đổ rồi. Không còn vẻ lạnh lùng thánh khiết như thanh liên,
siêu thoát xuất trần như tiên tử, cự người từ ngàn dặm, mà chỉ đơn thuần là
một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân. Nói rất nhiều!
Việt không trả lời những thắc mắc của nàng, mà hỏi lại:
Hồng Nhan khẽ chau mày ra điều suy nghĩ, rồi trả lời:
Thủy quốc là một quốc gia thống trị các khu vực xung quanh cấm địa Tử
Quáng, từ nam tới bắc rộng tới 5 ngàn dặm, từ đông sang tây dài tới 3 ngàn
dặm! Thế nhưng đặt trên bình diện Nam Vực thì cũng chỉ như muối bỏ biển, chỉ
sợ ngồi đếm cũng không hết!
Không có khả năng!
Nghe thấy mấy câu sau cùng, Việt thực sự bị dọa cho giật mình. 1 dặm là tương
đương nửa cây số, Thủy quốc này dài rộng lên tới hơn 2500 và 1500 cây số, lớn
gấp đôi gấp ba so với cố quốc của hắn, vậy mà so với Nam Vực thì không tính là
gì. Như vậy thì Nam Vực này rộng lớn đến mức nào, lớn gấp đôi, gấp ba hay gấp
mười Á châu?
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của hắn, cô gái xinh đẹp phì cười nói:
Nghe đến đây, Việt không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Đồng thời hắn cũng bắt
được một tia manh mối trong lời kể của Hồng Nhan, vội hỏi:
Có Nam Phương Quần Vực phải chăng có cả Bắc phương, Đông phương, Tây
phương? Như vậy thế giới này lớn đến mức nào?
Mảnh đại lục này được gọi là Hoang Huyết, máu nhuộm đất hoang, được phân
chia theo hai đại cấm địa, là Nam phương và Bắc phương quần Vực! Mảnh Bắc Vực
xa xôi ta không quá rõ ràng, chỉ biết nơi đó tồn tại một Cấm địa khủng bố
không thua gì Tử Quáng, có tên là Táng Địa, nghe nói là nơi chôn cất Tiên
trong truyền thuyết!
Trong truyền thuyết? Lẽ nào Tiên cũng chỉ là hư ảo?
Việt nhíu mày hỏi lại. Hắn cứ nghĩ Tiên là chỉ những người đã đi rất xa trên
Phách lộ, thực lực siêu phàm nhập thánh, lẽ nào không phải? Như vậy mẹ Âu Cơ
là tồn tại thế nào?
Nếu tiểu đệ đệ ngươi muốn nói đến Tiên mà trần thế nhắc đến, thì bản thân
ngươi cũng có thể coi là Tiên rồi! Tiên mà bản tỷ tỷ nói đến, là ‘Tiên’ chân
chính!
Tiên chân chính? Có gì khác biệt?
Tu luyện, chính là tranh đoạt thọ nguyên cùng thiên địa, nhưng có thể sống
bao lâu? Một nghìn năm? Một vạn năm? Dù mạnh đến mấy, chung quy cũng phải
chết, chỉ có ‘Tiên’ là trường sinh bất tử! Nói chung bản tỷ tỷ cũng không quá
rõ ràng, có lẽ những siêu cấp thế lực ở Trung Vực có thể biết được chân tướng!
Việt gật đầu, cũng giống như ở bờ khác của tinh không, những nhà cầm quyền
luôn che giấu một số bí mật có thể dẫn đến mất kiểm soát, như bí mật người
ngoài hành tinh, hay nguyên nhân thực sự của các cuộc chiến tranh! Cái gọi là
chân tướng, không dành cho người bình thường.
Đúng rồi, ngươi luôn nhắc đến Trung Vực, đó là nơi nào vậy?
À, ta cũng không quá rõ ràng, nghe nói đó là một khu vực rộng lớn nằm ở nơi
giao nhau của Bắc vực và Nam vực, diện tích so với Nam Bắc lưỡng vực thì nhỏ
hơn rất nhiều, nhưng lại là thánh địa của Hoang Huyết, là nơi tập trung những
phách giả vô địch, những thế lực thống trị! Đó là thiên đường mà mọi người đều
hướng đến!
Hồng Nhan càng nói càng say mê, hai mắt sáng rực toát ra sự khát vọng, rõ ràng
mảnh đất Trung Vực kia thực sự khiến nàng mong ngóng.
Trung Vực ư? Việt trong lòng nảy sinh nghi vấn, nhưng thế lực bá chủ kia, tại
sao đều tập trung ở Trung Vực? Hắn lờ mờ cảm giác được, e rằng cũng vì quá e
ngại Tử Quáng và Táng Địa. Rõ ràng những thế lực kia biết được điều gì đó về 2
cấm khu này.
Hồng Nhan đột nhiên lên tiếng hỏi, cắt đứt mạch suy nghĩ của Việt. Hắn nhếch
miệng cười:
Người thiếu nữ mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn gã thiếu niên gương mặt non nớt
này, không khỏi ngạc nhiên nói:
Sao ngươi biết?
Nếu là chuyện quan trọng thì ngươi sẽ lảng đi, cố không nhắc đến, hỏi cũng
vô ích! Vừa rồi nha đầu ngươi đã hỏi đến tức là ngươi chuẩn bị kể ra!
Ngươi. . .Tiểu đệ đệ, ngươi có đúng là mười sáu tuổi không vậy? Hay thực
chất là một lão ngoan đồng giả trang vậy?
Việt từ chối cho ý kiến, chỉ giữ nụ cười nhạt nơi khóe miệng. Hắn đương nhiên
không phải là tiểu hài tử mười mấy tuổi, nhưng cũng không phải là một lão
ngoan đồng gì cả.
Việt gật gật đầu, hắn đã mở ra Linh Hải, dù thứ kia quý đến mức nào cũng vô
giá trị với hắn. Chỉ là không biết Linh hải của hắn so với mặt bằng chung thì
ra sao.
Nhìn vẻ mặt quả nhiên là vậy của gã thiếu niên, người thiếu nữ không khỏi sửng
sốt, hé cái miệng nhỏ xinh xắn ra:
Tiểu đệ đệ, không phải là ngươi đã đoán được rồi đấy chứ?
Cũng không khó đoán mà!
Làm sao đoán ra được? Này, nói cho bản tỷ tỷ biết đi!
Bị đối phương kỳ kèo dây dưa, Việt đành lắc lắc đầu nói ra:
Để bản thiếu gia cho nha đầu ngươi mở rộng tầm mắt! Ngươi và tên nhóc họ Lý
kia có vẻ rất có thế lực, thứ mà có thể khiến hắn bất chấp gây nên chiến tranh
đương nhiên là bảo vật quý hiếm!
Vậy làm sao ngươi đoán được nó có tác dụng trùng kích Linh Hải?
Nha đầu ngươi lại dám tiết lộ cho ta, không sợ bản thiếu ra tay đoạt bảo,
đương nhiên không phải vì mấy cái lý do như vừa gặp đã yêu hay tin tưởng nhân
phẩm gì đó, mà ngươi biết thứ đó không có tác dụng với ta! Suy đi tính lại,
tác dụng của bảo vật kia chỉ có thể là trùng kích Linh Hải!
Thiếu nữ xinh đẹp ngây người ra nhìn gương mặt anh tuấn của gã thiếu niên, như
muốn nhìn xuyên thấu con người bên trong hắn, nhưng đập vào mắt nàng chỉ là
một nụ cười nhạt đầy khinh khỉnh.
Lúc này nàng đã vứt cái gì mà dã nhân ra đằng sau, có điên mới đi tin tưởng gã
này là một dã nhân mới từ chốn núi rừng ra.
Nàng chưa gặp dã nhân bao giờ, nhưng chưa ăn thịt heo chẳng lẽ lại không biết
heo chạy. Dã nhân là những người ít tiếp xúc sự đời, đều rất hoang dã nhưng
thẳng thắn chất phác, làm sao có thể khôn ngoan đến mức đáng sợ như gã thiếu
niên trước mặt?
Nàng tự nhận mình là một cô gái cực kỳ thông minh, chẳng qua chỉ là ít trải
đời mà thôi, thế nhưng lần đầu tiên nàng sinh ra một cảm giác hoang đường, có
lẽ bản thân dù lịch duyệt gấp mười lần cũng không thể nào nhìn thấu gã nhóc
đang đứng trước mặt này.
Khẽ lắc lắc đầu vứt hết những suy nghĩ sang một bên, nàng nhoẻn miệng cười nói
với Việt:
Việt đương nhiên là chưa có tính toán cụ thể gì. Dự định trước mắt của hắn là
bằng mọi cách phải thích nghi với thế giới này trong thời gian ngắn nhất, bởi
đã không còn là ở một bờ khác của tinh không rồi.
Không còn là một thế giới của công nghệ và súng đạn nữa rồi, mà hắn tin ở nơi
này phương tiện chiến tranh hiện đại đến mấy cũng không đủ dùng, bởi e rằng sẽ
gặp những cường giả cùng cấp độ với Thụ yêu ở hành tinh đen, hoàn toàn đủ năng
lực hủy diệt cả một hành tinh.
Thậm chí, có thể gặp lại những nhân vật truyền kỳ trong trong lịch sử. Đông
Sơn thì quá xa xôi rồi, hắn không đặt nhiều hy vọng, nhưng Hưng Đạo Vương thì
hoàn toàn có thể gặp lại, nếu ngài chưa tọa hóa. Hơn nữa, nếu Hưng Đạo vương
có thể rời Địa cầu, vậy những nhân vật kiệt xuất khác, phải chăng cũng như
vậy?
Ngô Vương, Đinh Tiên Hoàng, Phật Hoàng Trần Nhân Tông, Thái Tổ Lê Lợi, Quang
Trung Hoàng Đế. . ., có ai không phải là nhân vật kiệt xuất công tích lẫy lừng
chấn nhiếp cổ kim, hoàn toàn không phải là những sự tích dân gian hư thực lẫn
lộn của Tứ Bất Tử có thể so sánh.
Nếu có thể gặp hắn càng muốn tận mắt gặp gỡ những vị anh kiệt đó hơn những Từ
Đạo Hạnh, Lý Quốc Sư kia.
Đạp lên Phách lộ, một đường hướng tới đỉnh cao, rồi sẽ có ngày gặp mặt. . .