Tử Quáng


Người đăng: tuanvodich

Việt, là một từ tồn tại xuyên suốt trong lịch sử Việt Nam, có ý nghĩa vô cùng
đặc biệt.

Với một số người, thậm chí nhiều người, Việt có nghĩa là xa xa, lấy Trung Hoa
làm trung tâm, Việt Nam là chỉ một nước ở phía Nam xa xôi. Đương nhiên đó là
cách hiểu sai lầm!

Từ “Việt”, trong tên dân tộc Lạc Việt thì xuất hiện rất lâu trước một nghìn
năm Bắc thuộc, đi tìm lịch sử Việt bằng cách bới trong đống chữ Hán cổ loằng
ngoằng như vết chân cua, giải thích chữ Việt bộ Qua - cái rìu, Việt bộ Mễ -
cây lương thực. . . thì thật ngớ ngẩn.

“Việt” là chỉ một giống chim thần cổ xưa rất đẹp, hơi giống Bạch trĩ. Đây là
giống chim được coi là cao quý nhất trong các loại chim, người Việt cổ lấy
giống chim này làm biểu tượng cho dân tộc mình.

Thực ra việc lấy biểu tượng cho cộng đồng cư dân là một nét văn hóa rất phổ
biến của nền văn minh vĩ đại đã tồn tại trên địa cầu trước nền văn minh hiện
nay. Chỉ những dân tộc còn sót lại và làm nên những nền văn minh rực rỡ - mà
bây giờ gọi là cổ đại - như Ai Cập, May a.....mới còn lưu giữ lại nét văn hóa
còn sót lại một cách rất mơ hồ này.

Văn hóa Lạc Việt có hai loài chim làm biểu tượng, đó là Lạc và Việt.

Chim Việt khác với chim Lạc - loài thần điểu xuất hiện trên trống đồng Đông
Sơn, và cũng là biểu tượng của văn minh Lạc Việt. Chim Lạc chỉ bắt đầu từ quá
trình xuôi Nam của người Việt cổ mới xuất hiện, còn chim Việt thì đã được văn
minh Bách Việt thờ phụng từ xa xưa hơn rất nhiều.

Bởi vậy trong Kinh Thi còn có câu, “chim Việt đậu cành Nam”. Đó chính là chân
nghĩa của tên gọi Việt Nam. Chữ không phải là chỉ nước Việt ở phía Nam Trung
Hoa như nhiều người vẫn ảo tưởng.

Hắn cũng không phải là tuýp thanh niên có một lòng nồng nàn yêu nước hay tinh
thần dân tộc cao độ gì cả. Nhưng ở một thế giới lạ lẫm, bắt đầu một cuộc sống
mới, hắn đơn giản là nhớ về nguồn cội.


  • Ê, làm gì mà ngẩn người ra thế?

Thanh âm lanh lảnh như chuông từ phía bên cạnh vang lên, đưa Việt từ trong suy
tư trở lại thực tại

Thiếu nữ xinh đẹp Hồng Nhan khó khăn bước tới bên cạnh con hồng điểu, ngồi
xuống hí hoáy, chắc là xem xét vết thương.

Nhìn thấy cảnh như vậy, trong đầu hắn không khỏi liên tưởng đến đám con gái
bên kia bờ tinh không, có thể nói là thương thú cưng có khi còn hơn cả bản
thân luôn.


  • Tiểu đệ đệ, người không phải là người trong Thiên Thủy quốc này phải không?

Sau khi loay hoay một hồi, Hồng Nhan quay lại nhìn gã thiếu, tò mò hỏi.

Việt nghe thấy vậy nhìn sang, mặt đầy nghi hoặc, cái gì mà Thiên Thủy quốc
Thiên Hỏa quốc, hắn đang định hỏi thì thiếu nữ xinh đẹp cười đắc ý, đầy tự tin
nói tiếp:


  • Không cần ngạc nhiên, thiên tài ở Thiên Thủy quốc ta đều gặp hết rồi! Cũng
    có nhiều thiên tài từ bên ngoài đến chỉ để mục sở thị Tử Quáng một lần!


  • Tử Quáng nào vậy?


Việt lên tiếng ngắt lời, khiến Hồng Nhan kinh ngạc, tròn mắt nhìn hắn:


  • Không biết Tử Quáng? Ngươi từ đâu đến vậy? Vậy ngươi đang ở gần phạm vi Tử
    Quáng để làm gì vậy?


  • Ta ở trong chốn rừng núi, vừa mới hạ sơn thôi, nên thực sự không biết gì
    hết! Cũng mới đến khu vực này!


Người thiếu nữ dùng đôi mắt to tròn nhìn gã thiếu niên cực kỳ anh tuấn, nàng
thấy thế nào đi chăng nữa trông hắn cũng không giống một dã nhân mới rời núi?

Bị nhìn chằm chằm như vậy nhưng Việt vẫn không có chút ngại ngùng nào. Trò này
của Hồng Nhan hắn gặp quá nhiều rồi, nếu là người khác khi bị nhìn như vậy có
thể sẽ lộ ra sơ hở, nhưng hắn thì không hề gì.

Hồng Nhan gã thiếu niên còn kém tuổi nàng này, gương mặt trắng trẻo non nớt
nhưng đôi mắt sao lại tạo cho nàng cảm giác sâu sắc già dặn đến vậy? Lẽ nào là
một lão đầu đội lốt làm thiếu niên?

Nàng khẽ lắc lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn về một hướng, ánh mắt toát ra vẻ sợ
hãi nói:


  • Tiểu đệ đệ, ngươi thật may mắn khi gặp ta ở đây, nếu chẳng may đi sâu hơn
    vào, e rằng ngươi sẽ vĩnh viễn nằm lại trong đó!

Việt trong lòng kêu quả nhiên, thiếu nữ xinh đẹp này chính là đang nhìn về nơi
mà hắn vừa khó nhọc bò ra. Đến tận lúc này hắn mới thực sự thả lòng, biết chắc
chắn mình đã ra khỏi nơi đáng sợ đó rồi.

Thế nhưng Tử Quáng, “Tử” là chết chóc, vậy còn “quáng”? Hắn nhìn cô gái xinh
đẹp hỏi:


  • Tử Quáng? Không phải là một mỏ quặng đấy chứ?

Cô gái thanh lệ, trắng như băng tuyết, trong như cây ngọc, nhìn hắn một cái,
rồi bình tĩnh trả lời:


  • Tử Quáng, tên đầy đủ là Cổ Mỏ Thôn Thiên, nghe nói từng là một mỏ quáng
    khai thác một loại khoáng vật nào đó, không biết vì sao về sau lại trở thành
    tuyệt địa! Cổ mỏ Thôn Thiên, nghe nói có thể cắn nuốt sinh mệnh, cắn nuốt vạn
    vật, có người lại nói có thể cắn nuốt trăng sao trên trời, vì vậy mới có tên
    là Thôn Thiên!

Nói đến đây, nàng hơi ngưng lại, lưỡng lự một chút rồi nói tiếp:


  • Có một truyền thuyết rằng không phải nhân loại đào ra mỏ cổ này, nó đã tồn
    tại từ trước khi Nhân tộc sinh ra! Nếu bước vào đó, mặc cho người là con của
    ông trời thì cũng chỉ có đi chứ không có về, không biết đã có bao nhiêu nhân
    kiệt chôn thây nơi đây! Tóm lại, bước vào Tử Quáng, trăm chết một sống!


  • Trong đó rốt cuộc tồn tại thứ gì mà đáng sợ như vậy?


Việt không nhịn được hỏi.


  • Từ thời Thái Cổ tới nay, người đi thăm dò thì vô số, thế nhưng chẳng có ai
    ngoại lệ, tất cả đều chết hết!

Thiếu nữ lại nhìn về khu vực tràn ngập sương mù phía xa chân trời, nói:


  • Ở nơi đó, máu nhiễm đỏ mỗi tấc đất, xương chất như núi! Năm đó, có một thế
    lực, có nói là 1 trong những kẻ thống trị Trung Vực cũng không sai, đang ở
    thời kỳ hưng thịnh nhất từ trước tới nay, cường giả Đại môn thứ 2 nhiều như
    nấm, nghe nói còn xuất hiện cả Đại môn thứ 3! Vậy mà thế lực đó dốc hết toàn
    bộ lực lượng của mình, tập trung toàn bộ những mãnh nhân, muốn tấn công vào
    đó, để khám phá những bí ẩn của Cổ Mỏ Thôn Thiên!


  • Chẳng lẽ. ..


  • Thế lực đó hoàn toàn bị xóa sổ khỏi đại lục! Mấy vạn cường giả mà không một
    ai trở về!


Việt không kiềm chế được phải rùng mình.

Hắn không rõ Đại môn thứ hai, thứ ba mạnh như nào, nhưng hắn lúc này mới chỉ
là trình tự thứ 2 của Đại môn thứ nhất, vậy mà có thể từ nơi đó mà đi ra
ngoài, như vậy phải cần may mắn nghịch thiên đến cỡ nào chứ? Liệu đây có phải
là đại hạnh trong bất hạnh hay không?

Hắn đang muốn lên tiếng hỏi tiếp, thì bỗng khựng lại. Không hiểu sao từ nãy
đến giờ hắn cứ thấy gợn gợn, dường như có việc gì đó cần phải làm gấp, nếu
không hậu quả khó lường, giờ thì hắn nghĩ ra rồi.


  • Chết tiệt! Còn không mau chạy!

Thấy gã thiếu niên muốn quay đầu bỏ đi, thiếu nữ xinh đẹp mặt đầy nghi hoặc
hỏi:


  • Sao lại phải chạy?


  • Nha đầu, không chạy đợi tên Lý Minh đó dẫn người đến bắt à? Thứ lỗi cho bản
    thiếu gia không bồi tiếp!


Hồng Nhan cũng không phải kẻ ngu ngốc, nghe Việt nói vậy liền nhận ra tình
hình. Đánh rắn không chết nhất định sẽ bị cắn trả, ban nãy Việt không thể giải
quyết ba người Lý Minh, nếu hắn dẫn một đoàn người quay lại nơi này truy bắt,
đến lúc đó muốn chạy cũng không được nữa rồi.


  • Vậy lên lưng Tiểu Hồng!

Thấy Việt tỏ ra lưỡng lự, Hồng Nhan lại nói tiếp:


  • Bao quanh Tử Quáng chính là sa mạc, muốn rời khỏi thì kể cả yêu thú bay tốc
    độ cao thì cũng mất cả canh giờ! Tiểu đệ đệ, ngươi định đi bộ ra sao? Bên
    trong sa mạc có nhiều loại hung thú đáng sợ, dù là mở ra Linh Hải cũng phải đi
    đường vòng!

Việt đúng là có hơi lưỡng lự, nhưng nghĩ đến mình vừa mới chân ướt chân ráo
đến thế giới này, có lẽ trước mắt nên từ trong miệng nha đầu này moi được chút
thông tin mới là thượng sách, bèn theo nàng ngồi lên lưng con hồng điểu.

Con hồng điểu ban nãy còn giãy dụa loạng choạng, thế nhưng lúc này đã phục hồi
được tương đối. Bay với tốc độ tối đa có lẽ không được nhưng chở hai người thì
không có vấn đề gì.

Hồng điểu đập cánh bay vút lên, không bao lâu biến mất ở đường chân trời.

Quay đầu nhìn lại mảnh Cổ mỏ rộng mênh mông lượn lờ tử khí, Việt thầm nhủ nhất
định sẽ xé mở tấm màn bí mật này.

Đại môn thứ 3 không được, vậy thì Đại môn thứ 4, thứ 5, hắn nhất định sẽ đạt
đến thực lực có thể vén màn mọi bí mật.

Tổ Sơn, hành tinh đen, Tử Quáng. . . và đặc biệt là Tam quan trong tòa Cổ Mộ
vĩ đại kia!

Sẽ có một ngày, không gì có thể giấu được hắn!


Độc Lộ Chúa Tể - Chương #21