Huyết Nguyệt


Người đăng: tuanvodich

Vũ trụ mênh mông, tinh không vô ngần, từ rất lâu đã là một đề tài thu hút sự
quan tâm bậc nhất đối với nhân loại.

Không phải đến hiện nay, khi mà điều kiện sống của Trái Đất trở nên quá khắc
nghiệt. Cộng với đe dọa chiến tranh hạt nhân cùng hiểm nguy từ các thiên thạch
trong Thái Dương hệ, thì nhân loại mới bắt đầu thăm dò, tìm kiếm những bí ẩn
của vũ trụ.

Ngay từ thời cổ đại, các nền văn minh đều đã có được những thành tựu rất vĩ
đại trên lĩnh vực thiên văn, nổi bật nhất chính là 12 chòm sao hoàng đạo trong
thiên văn học phương Tây và Tam viên nhị thập bát tú trong thiên văn học
phương Đông cổ.

Thiên văn học phương Đông cổ đại chia bầu trời sao vào hệ thống "tam viên nhị
thập bát tú" với 28 chòm sao dựa theo 28 vì sao ở gần hoàng đạo và ba nhóm sao
Tử Vi, Thái Vi, Thiên Thị ở xung quanh chòm sao Bắc Đẩu.

Bắc Đẩu Thất tinh, một khái niệm quá đỗi nổi tiếng với người phương Đông, đặc
biệt với người dân Việt khi Bắc Đẩu chính là một trong hai nhân vật nổi tiếng
trong chương trình rất được chờ đợi mỗi dịp Giao thừa.

“Nam Tào Bắc Đẩu, Tinh Đấu Càn Khôn!”

Bắc Đẩu chính là chỉ một trong hai cực thuộc khái niệm “Đấu”, thiên văn, lịch
số, toán mệnh, đổi vận, những tinh hoa xa xưa của văn minh cổ đại, không thoát
khỏi chữ “Đấu”.

Thất tinh Bắc Đẩu, bao gồm bảy ngôi, thế nhưng chủ tinh của chòm sao này lại
không phải là một trong thất tinh, mà là một hành tinh ở vị trí trang trọng
bậc nhất trong thiên văn cổ đại, Tử Vi Đế Tinh.

Mười bốn chính diệu của Đấu số, bảy ngôi Bắc Đẩu, sáu ngôi Nam Tào và Tử Vi
tinh. Tử vi tinh được coi là lãnh đạo của các sao, cho nên Cổ nhân gọi là
“đế diệu”, được ví với hoàng đế.

Lấy trình độ Khoa học kỹ thuật của nhân loại mà nói, cho dù có thể thoát khỏi
lực hút của tinh hệ, bay mấy trăm vạn năm cũng không đến được vùng phụ cận
của Bắc Đẩu Thất Tinh, đây là chuyện xa vời, không có thực!

Thế nhưng hôm nay, có thể viết lên 1 sự kiện quan trọng trong việc thăm dò vũ
trụ, con người đã đặt chân đến bến bờ tinh không, vượt qua mấy chục, mấy
trăm tỷ năm khoảng cách ánh sáng, hoàn toàn vượt qua cực hạn nhận thức của
nhân loại.

Chỉ là tất cả những việc này, nhân loại trên Địa cầu sẽ không thể biết. Và hắn
tin rằng, mặc dù biết cũng sẽ không có ai tin tưởng, càng không có chuyện
mọi người sẽ hoan hô và chúc mừng.

Ánh mắt tập trung vào quang điểm nhấp nháy đang dần dần tiến đến khu vực bảy
ngôi sao trên tinh không đồ, đã ngẩng một hồi lâu nhưng hắn không hề cảm thấy
mỏi cổ, trong lòng ngoài choáng ngợp thì chính là kinh thán.

Uỳnh uỳnh!

Ngay khoảnh khắc quang điểm tiếp cận ngôi sao sáng rực nằm phía trên bảy ngôi
sao đặc biệt kia, tòa Cổ mộ đột ngột rung chuyển, giống như chấn động thuở
khai thiên lập địa vọng về.


  • Chuyện gì xảy ra?

Gã thanh niên có chút phát mộng, rung chuyển mãnh liệt khủng khiếp như vậy,
khiến đầu óc hắn trở nên quay cuồng. Lẽ nào thực sự tòa cổ mộ đã đi đến một
bến cảng khác, một hành tinh khác?

Lúc này, đồ đằng khắc trên vách mộ toả ra thần huy, tạo thành những ánh
sáng mông lung, trung hòa một lực lượng không thể nào tưởng tượng đánh vào,
tòa cổ mộ khổng lồ rốt cục cũng chậm rãi ổn định lại.

Thần huy phát ra từ những đồ đằng ở bốn vách tường dần dần biến mất, tinh
không đồ khổng lồ trên trần của tòa cổ mộ cũng không còn, trở lại một màu đen
kịt mênh mông vô tận như bầu trời đêm không trăng sao.

Không gian bên trong tòa cổ mộ khổng lồ trở nên thật nặng nề.

Sau khi kết thúc những rung động cuối cùng, gã thanh niên mới có thể ổn định
lại, sau đó hồi hộp nhìn về phía cửa mộ. Thực sự hắn rất lo lắng Tử Vi Đế
Tinh, sẽ là một nơi toàn hôn ám với tử vong thê lương như hành tinh đen, thậm
chí hắn chỉ dám cầu mong, nơi này sẽ không tồn tại một đại yêu quái như Mộc
tinh kia.

Thế nhưng, hắn nhìn thấy cái gì thế này?


  • Ánh sáng. . .ta nhìn thấy ánh sáng!

Gã thanh niên bật thốt lên, không còn là vũ trụ tinh không với vô tận hắc ám,
cũng không phải là hành tinh đen hôn thiên ám địa với khí tức tử vong đầy thê
lương.

Không khí trong lành thổi vào mặt, thậm chí còn mang theo hơi đất và hương
hoa cỏ thơm ngát, hơi thở tự nhiên từ xung quanh tràn tới, bên ngoài là một
thế giới tràn ngập sức sống.

Gã đồ tể bật người dậy, bước nhanh ra đại môn, hắn muốn biết rốt cuộc là nơi
nào, một thế giới tươi đẹp đầy sức sống hay hết thảy chỉ là hư vô.

Đập vào mắt hắn là một đêm trăng tươi sáng, một khu rừng Tùng xinh đẹp tuyệt
trần, tràn ngập sức sống.

Không phải quang huy hội tụ, cũng không có thần hoa bay lượn, có điều như vậy
càng khiến hắn thêm an tâm. Cảm giác rất chân thật.

Ánh sáng trăng chiếu rọi xuống khu rừng Tùng này, ở đây còn có một dòng suối
mát chảy qua các tảng đá, đây là một cảnh vật có thật.

Rừng tùng chập chờn, nước suối chảy róc rách, ánh sáng trăng phản chiếu xuống,
cảnh tượng thanh nhã trầm tĩnh và thanh khiết.

Xa xa là núi non tú lệ liên miên, cây cối um tùm. Những cây tùng cổ xưa cứng
cáp, thậm chí còn có những cây dây leo to như chiếc thùng nước, lại còn có
những thảm cỏ xanh tràn ngập hương hoa dại, bừng bừng sức sống và sinh cơ.

Khác xa với hành tinh đen toàn bóng tối và tử vong, đây thực sự là một thiên
đường an lành.


  • Ha ha. . .Thoát khỏi hắc ám cô quạnh rồi!

Hắn thậm chí có xung động muốn khóc thật to, trải qua sự tử vong và đơn độc
giữa tinh không, cuối cùng cũng tới được một thế giới tự nhiên sinh động.

Chân trước bước xuống, chân sau lập tức bước theo.

Nhìn lên ánh trắng, gã thanh niên thở ra một hơi:


  • Cuối cùng cũng thấy ánh mặt trời, không kể tới cuộc sống trước kia thế nào,
    ta vẫn muốn hét to lên, ta có một cuộc sống mới!

“Uỳnh Uỳnh. . .”

Đột nhiên, tòa cổ mộ phía sau phát ra một âm thanh rung động, tác động tới
thần kinh căng cứng, gã thanh niên lập tức quay phắt lại, nhìn chằm chằm vào
nó.

Tòa Cổ mộ vốn dĩ vững chãi như thái sơn, thế nhưng lúc này lại đang trượt
nhanh về phía xa, và có xu hướng lao xuống phía dưới, phát ra tiếng ù ù, rất
nhanh biến mất trong tầm mắt. Thanh âm ù ù vẫn vọng lên, dường phía nơi đó có
một đường dốc dẫn xuống cõi u minh vậy.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, gã thanh niên lập tức nhíu mày.

Điều hắn lo lắng là, thế giới này xinh đẹp trong lành như vậy, nhưng nếu đi
thêm một đoạn lại gặp phải yêu vật thì lúc đó phải làm sao? Nếu cả nơi này
tràn ngập yêu quái, hắn làm thế nào để rời khỏi đây?

Thanh âm ù ù dần dần biết mất, tòa cổ mộ như tiêu biến khỏi thế gian, như thể
chưa từng xuất hiện trên đời.

Không có tòa cổ mộ khổng lồ che tầm mắt, gã thanh niên nhìn thấy đó là một
mảnh hắc ám vô tận như dẫn xuống u minh.

Gã đồ tể chán nản quay về phía rừng Tùng, nhưng hắn đột nhiên kinh hãi lui lại
phía sau, khóe miệng giật giật, chuyện tốt thì mãi không thấy đâu, chuyện xấu
thì vừa nghĩ đến đã xuất hiện, hắn thực sự có suy nghĩ muốn ngửa mặt lên trời
chửi lớn một trận.

Trên mặt đất nơi rừng Tùng cổ xưa chậm rãi xuất hiện một vầng trăng tròn đỏ
rực như máu, hô ứng với vầng trăng sáng trên bầu trời. Vầng trăng tròn máu ấy
tiếp lấy ánh sáng trong suốt, nhưng vừa xuống đất, ánh sáng ấy đã biến thành
màu hồng tím.

Đó là một vầng trăng tròn nhuốm máu, thấu phát khí tức chí âm chí nhu. Càng
quan sát càng làm người ta sởn tóc gáy.

Cái gì mà cảnh sắc tươi đẹp, cái gì mà đêm trăng phong tình, bỗng chốc biến
thành tử địa trong mắt hắn. Rừng tùng chập chờn, nước suối chảy róc rách, núi
non tú lệ đều bị thay thế bởi một phương viên hoang sơ cổ lão rộng không biết
bao nhiêu.

Trăng rằm nhuốm máu hiện rõ ở trên mặt đất, làm cho người thấy phải sợ hãi!

Phía đằng trước tuy mặt đất nhuốm máu, nhưng so với mảng hắc ám cắn nuốt vạn
vật ngay cả Cổ mộ cũng nuốt thì e là an toàn hơn vô số lần.

Hít sâu một hơi lên tinh thần, gã đồ tể đạp bước tiến về phía mảnh đất nhuốm
máu.

Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu rõ bóng dáng kéo dài trên mặt đất màu
máu, đôi mắt lạnh lẽo quan sát bốn phương. Nói không khẩn trương thì là giả,
không ai có thể không cảm thấy áp lực ở một nơi kỳ quái tràn đầy những nguy
hiểm không biết. Chỉ là hắn trải đời đủ để đè nén cảm giác lo lắng và vứt vào
một xó.

Lo lắng, khẩn trương, kinh sợ hay gì đó tương tự, không hề mang lại chút tác
dụng nào khi gặp nguy hiểm.

Càng đi về phía trước, hắn càng tỏ ra cẩn thận, nhìn xung quanh kỹ càng, cẩn
thận quan sát mọi động tĩnh. Cảm giác nguy hiểm bao trùm toàn thân, hắn biết
chỉ cần mất cảnh giác một chút là e rằng sẽ bỏ mạng lại nơi này.

Dưới bầu trời đêm mông lung, minh nguyệt đối huyết nguyệt, chỉ có thể mơ hồ
nhìn thấy phía trước có một hình ảnh mông lung, dường như là từng tảng loạn
thạch chất chồng lên nhau, cao thấp không đồng đều, lại cài răng lược.

Gã đồ tể trong lòng rung động, bởi hắn nhận ra, phía trước rõ ràng là một mảnh
di tích.

Hành tinh này, thực sự có dấu ấn của nhân loại!


Độc Lộ Chúa Tể - Chương #16