Người đăng: tuanvodich
Giữa hắc ám vô tận, một quả cầu có kích thước khổng lồ phát ra ánh sáng và
nhiệt lượng khủng bố, bao trùm vô số các tinh cầu lớn nhỏ xung quanh nó.
Nếu nhìn thật lâu, sẽ nhận ra, trong vô số các tinh cầu đó, có tám tinh cầu
lớn hơn hẳn, và ở rìa bên ngoài có một hành tinh vô cùng đặc biệt. Nó không
lớn như tám tinh cầu kia, toàn thân toàn một màu đen kịt, gần như hòa lẫn vào
tinh không hắc ám, cảm giác lởn vởn như một bóng ma.
Một tòa kiến trúc khổng lồ tràn đầy cổ xưa mà thời gian tồn tại có lẽ phải
được tính bằng kỷ đang chậm rãi từ hành tinh màu đen tiến theo hướng rời xa
tinh cầu đỏ rực khổng lồ ở trung tâm. Thực ra tốc độ của nó rất nhanh, nhưng ở
trong vô tận hắc ám, thì nó không khác nào một con kiến nhỏ đang từ từ bò trên
mặt đất.
Một đại môn rất lớn mà từ đó có ánh sáng nhàn nhạt phát ra, một gã thanh niên
đứng lặng lẽ nhìn về phía hành tinh màu đen đang xa dần, lại nhìn về phía tinh
cầu đỏ rực ở trung tâm.
Lúc này đây đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, có chút không biết nên làm sao,
không hề có sự vui sướng sau khi thoát khốn.
Ngay từ cái lúc rời khỏi Tổ Sơn xuất hiện ở một mảnh đất tối tăm xa lạ, hắn đã
lờ mờ nghĩ đến một khả năng không tưởng, bản thân có lẽ đã không còn ở Địa cầu
nữa rồi.
Chỉ là điều đó quá mức kinh thế hãi tục, khiến một người hiện đại như hắn lập
tức phủ định, thế nhưng lúc này đây, nhìn Thái Dương hệ đang xa dần trong tầm
mắt, hắn còn không rõ chuyện gì đang xảy ra hay sao?
Mặc dù ở sâu thẳm trong tâm thức của một con người hiện đại, vẫn có một cái gì
đó gợn gợn, nhưng dù sao cũng phải thẳng thắn nhìn nhận thực tế: hắn đã từ Tổ
sơn đi tới hành tinh đen kia, và lúc này đã đang từ hành tinh đen dần dần rời
khỏi Thái Dương hệ tiến vào vũ trụ xa xôi.
Các nhà khoa học nói rằng, bức xạ và nhiệt lượng khổng lồ từ Mặt trời là do
các phản ứng tổng hợp hạt nhân diễn ra ở lõi biến hydro thành heli.
Còn một số người duy tâm cho rằng, Mặt trời là nơi trú ngụ của Thần. Thần
thoại phương Đông lại viết, Thái dương là nơi một loài chim thần trong truyền
thuyết ngủ say từ xa xưa, vì thế Mặt trời còn có một cái tên khác trùng với
tên loài thần điểu đó – Kim Ô.
Một người hiện đại, hiển nhiên là có chút coi thường những giả thuyết duy tâm
như vậy, thế nhưng với những gì đã trải qua, rõ ràng hắn đã bắt đầu có xu
hướng tin vào cái sau.
Những truyền thuyết mang màu sắc thần thoại như vậy, cũng không hẳn không thể
xảy ra.
Hắn cố nhìn về phía Thái dương hệ lần cuối, rồi lắc đầu tiến vào bên trong
ngôi cổ mộ. Lần này rời đi không biết bao giờ mới có thể quay lại.
Còn cái gì mà ở trong vũ trụ không có dưỡng khí để thở, hắn cũng không nghĩ
nhiều, những việc hoang đường xảy ra chưa đủ hay sao, mọi việc không thể dùng
khoa học để nhìn nhận được nữa.
Hắn nhìn về nơi sâu xa của tòa cổ mộ, nơi có ba cỗ quan tài đồng thau cổ lão
lẳng lặng nằm chụm đầu, cố nén sự tò mò trong lòng.
Sau khi chứng kiến cảnh phân thân của Mộc tinh cũng bị ép cho nổ tung, mà nắp
của 1 trong 3 cỗ quan tài mới chỉ gọi là khẽ nhích động, hắn dù có kẻ ngu ngốc
cũng không dại mà động đậy gì cả, mà đương nhiên hắn lại càng không phải tên
ngốc mà là một con cáo già đội lốt thanh niên.
Hắn tìm một góc ở bên cạnh đại môn ngồi xuống, lưng dựa vào tường, nhìn ra vũ
trụ vô tận ngoài kia. Từ nay về sau thế giới ngầm Đông Á, chính thức không còn
cái tên Đồ Tể.
Tình cảnh lúc này, khiến hắn có cảm giác xuất trần, miệng vô thức lẩm nhẩm bài
hát nổi tiếng của Châu Kiệt Luân.
“Phía cuối chân trời, nơi mịt mù gió cát
Câu chuyện hồng trần, vẫn còn mãi vấn vương
Đao cất đi, chẳng kiếm kẻ tầm thường
Nhìn mây nhàn ngắm hạc hoang nơi tháp cổ. . .”
Tương lai phía trước mù mịt, không biết rốt cuộc tòa cổ mộ sẽ dẫn đến đâu,
liệu có phải là một thế giới đầy màu sắc thần thoại?
Đột nhiên, một thanh âm kỳ dị xuất hiện bên tai đưa gã đồ tể trở lại từ thực
tế. Ánh mắt mờ mịt trở nên sắc bén lăng lệ, cơ thể đang thả lòng lập tức căng
cứng, các tế bào nở tung, sẵn sàng ứng biến trước mọi tình huống.
Đây là một loại âm thanh kỳ dị, tùy rằng nhỏ đến mức hầu như không nghe thấy
gì, nếu hắn chưa mở ra Linh Hải thì chắc chắn không thể nghe thấy, nhưng lại
làm chấn động tâm hồn.
Có tiếng Trống ở trong hư không xa xôi truyền đến, già nua cổ lão, sau đó lại
có tiếng Chuông vang lên, cũng tràn ngập bi thương, rất huyền ảo mà cũng rất
chân thực. Rồi phảng phất đâu đó, tiếng Kèn ma mị như xuyên qua vách mộ truyền
đến, làm cho mọi người sởn gai ốc.
Đột nhiên, có rất nhiều âm thanh truyền đến, giống như lời ai oán vô tận,
giống như hàng vạn người đang cầu khẩn, khấn vái trong lễ tang của một người,
chấn động cả trời đất.
Tiếng chuông ai oán, trống buồn dồn dập, tiếng kèn bi thống phảng phất xung
quanh, gã đồ tể nảy sinh cảm giác bản thân như đứng giữa một vùng đất nguyên
thủy xa xưa, nghe được vô tận biển người trong thiên địa đang ai oán, cầu
khẩn, khóc than, nhưng lại không thấy được bóng dáng những người đó.
Âm thanh của tiếng trống trời, chuông tang, kèn tiễn, chúng sinh bi thương gào
khóc... tất cả đan xen vào cùng một chỗ vừa thần bí vừa quỷ dị, khiến người ta
sợ hãi.
Đúng lúc này, chín tiếng Long ngâm cao vút, vang vọng khắp bầu trời, rung
chuyển núi sông, truyền khắp mặt đất, giống như đang trạm chổ hình ảnh vào
trong tinh không. ..
Trong nháy mắt, gã thanh niên nảy sinh cảm giác bản thân như đang lạc vào một
buổi lễ mai táng Thánh Quân thượng cổ, các loại âm thanh hiến tế, những tiếng
kêu gào oán thán của chúng sinh, tất cả hợp lại như tạo nên một khúc thiên địa
thương ca. Trời đấy cũng phải cảm thấy bi thương!
Chỉ là hắn rất nhanh thanh tỉnh lại, âm thanh ai oán của lễ tang dường như vẫn
còn quanh quẩn, nhưng không thể khiến vị vương giả của thế giới ngầm cảm thấy
ghê rợn. Ánh mắt lạnh lẽo quan sát bốn bức vách khổng lồ của tòa cổ mộ.
Chỉ thấy lúc này đây, bốn bức vách đá mặc dù đã bị phủi bụi vô tận tuế nguyệt
nhưng vẫn không thể che giấu hình của người dân thời thượng cổ và Thần thời
viễn cổ, giờ khắc này bọn họ đều trong suốt lấp lánh, giống như đang sống
lại, những hình chạm khác dã thú đều trở nên sống động, những hình chạm khác
thời thái cổ tràn ngập lực lượng thần bí.
Ngàn vạn đạo thần huy lưu chuyển tỏa ra, sau đó chậm rãi dịch chuyển hướng lên
khu vực trần của tòa cổ mộ.
Có lẽ do tòa cổ mộ quá lớn nên khi nhìn lên trần mộ, hắn chỉ thấy một màu hắc
ám vô tận, nhưng vào lúc này, khi quang huy từ những bức hình chạm khắc dịch
chuyển, hắn bỗng chốc như đang được chứng kiến vũ trụ từ kính thiên văn.
Vẫn là một màn hắc ám đen kịt, nhưng dường như cao xa vô tận, xuất hiện vô số
những quang điểm như những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Trần mộ
như hóa thành một bức tinh không đồ khổng lồ ghi lại tọa độ của các chòm sao
vậy.
Gã thanh niên há hốc mồm, ánh mắt tràn ngập kinh hãi.
Nhắc đến tinh không đồ, văn hóa Đông Tây đều có những quan sát và ghi nhận của
riêng mình.
Các nền văn mình phương Tây cổ xưa như Hy Lạp, Lưỡng Hà, Ai Cập đều nhận thức
chung một hệ thống các chòm sao, trong đó nổi bật chính là mười hai chòm sao
được coi là hoàng đạo.
Còn văn minh phương Đông cổ đại, cũng đã quan sát và phân chia các ngôi sao
thành những khu vực khác nhau, nổi bật nhất có lẽ là Tam Viên Tứ Tượng nhị
thập bát tú.
Nhìn hắc ám vô tận ở trên cao, hắn thậm chí nảy sinh ra cảm giác hoa mắt,
những vẫn xác định được một vài chòm sao rất nổi tiếng.
Những chòm sao đó đều mang một ý nghĩa đặc biệt, vận mệnh, số mạng. . . cổ
nhân phân chia như vậy e rằng cũng không phải là mê tín, mà họ đã nắm được một
điều gì đó, chẳng hạn như ở một nơi nào đó tại nơi sâu xa của vũ trụ, tồn tại
một hành tinh xuất hiện sự sống.
Bức Tinh Không Đồ rộng lớn như biển, nhưng vẫn có 1 số ngôi sao đặc biệt sáng
ngời, so với các ngôi sao khác thì bắt mắt hơn, rất thu hút sự chú ý, và
giữa những ngôi sao mơ hồ xuất hiện những sợi dây nối chằng chịt như mạng
nhện. Đó là con đường nối các chòm sao hay sao?
Gã thanh niên trong đầu hiện ra tòa ngũ sắc tế đàn ở Tổ Sơn, lại nhớ đến tòa
Tế đàn bạch quang khổng lồ trên hành tinh đen. Có thể nào tồn tại một con
đường nối các hành tinh có sự sống, mà mỗi tòa tế đàn chính là một bến cảng để
xác định tọa độ qua lại giữa các hành tinh trong tinh không vô tận?
Nghĩ đến khả năng này, hắn không kiềm nổi mà hít sâu một hơi, con đường qua
lại giữa các sinh mệnh tinh hệ, mà khoảng cách giữa chúng được tính bằng năm
ánh sáng, lên tới hàng nghìn tỷ năm ánh sáng, tức là với tốc độ của ánh sáng
muốn qua lại cũng mất nghìn tỷ năm.
Một công trình vĩ đại như vậy, ai kiến tạo nên? Chính là khái niệm Thần trong
miệng cổ nhân sao?
Gã thanh niên phục hồi lại từ trong kinh thán, ánh mắt tập trung vào một sợi
dây đang phát sáng nhè nhẹ, nói đúng hơn, có một quang điểm đang di chuyển
trên đường nối đó.
“Không phải đại biểu cho phương hướng di chuyển của tòa cổ mộ này chứ? Điểm
sáng đang tiếp cận, này này, không phải là Bắc Đẩu đấy chứ? Khoan đã, không
đúng. . .”
Quang điểm trên sợi dây nhỏ dần dần dịch chuyển về khu vực vô cùng bắt mắt,
bởi nó có 7 ngôi sao quang hoa lấp lánh, cực kỳ thu hút.
Chỉ là phía trước 7 ngôi sao này còn có một ngôi sao còn rực rỡ hơn rất nhiều,
ngay cả trên bình diện toàn bộ tinh không đồ, cũng là một trong những ngôi sao
rực rỡ nhất.
Nếu chòm thất tinh kia đúng là Bắc Đẩu, thì đích đến của tòa cổ mộ, có lẽ
chính là một trong những ngôi sao quan trọng bậc nhất thiên văn cổ đại. ..
. . .Tử Vi Đế Tinh.