Người đăng: tuanvodich
Gã thanh niên nhìn về phía đại môn cao lừng lững, chỉ thấy bên ngoài tử khí
nồng nặc, tiếng kêu oán độc thê lương của hàng ngàn hàng vạn yêu vật vang lên,
khiến lỗ tai hắn như rỉ máu.
Thế nhưng chỉ một chốc, toàn bộ lại trở nên yên tĩnh. Bên ngoài kia dường như
ẩn hiện một thứ ánh sáng trắng tinh vô cùng thuần khiết. Từng tia sáng xuyên
vào bên trong cổ mộ, khiến hắn thực sẹ cảm thấy tò mò.
Khả năng này mặc dù rất khó xảy ra, thế nhưng hắn vẫn không kìm được trong
lòng nhảy một cái. Một trong những nhân vật mạnh nhất cổ tích, thử hỏi mấy ai
có thể sánh vai cùng thủy tổ Bách Việt?
Không nén được tò mò, gã đồ tể tức tốc tiến về phía đại môn.
Chỉ là đập vào mắt của hắn, không hề có cảnh tượng Long ảnh tung hoành hay
Quần long hộ thiên gì hết, đập vào mắt là la liệt máu huyết rơi vãi trên mặt
đất chằng chịt vết nứt. Vẫn dễ dàng nhận ra những phần còn lại của vô số cây
cổ thụ, dường như cùng loại với đám cây ăn thịt người trong khu rừng bị trấn
áp đằng sau tòa cổ điện.
Khí tức chết chóc bao trùm khắp không gian.
Hắn lập tức đoán được chuyện gì xảy ra. Đám cổ thụ có lẽ đã lao vào cổ mộ, và
bị lực lượng thần bí của tòa kiến trúc cổ xưa này tiêu diệt. Hàng ngàn hàng
vạn thụ yêu, mới có thể tạo ra mùi tanh tưởi khắp không gian như vậy.
Thế nhưng còn tên đại thụ yêu đi đâu? Lẽ nào cũng bị giết? Nếu vậy thì không
còn gì tốt hơn nữa!
Gã thanh niên hồ hởi nhìn lên phía trên bầu trời, quét mắt một vòng cũng không
thấy đôi đèn lồng máy đâu, không khỏi mừng rỡ. Chết hay không thì tạm thời
nguy hiểm đã qua.
Chỉ là, chút vui vẻ nhỏ nhoi trong quãng ngày đầy giông bão này của hắn rất
nhanh bị vùi dập khi tầm mắt của hắn hạ xuống. Gã thanh niên hoảng hốt muốn
lui vào sâu bên trong.
Đôi mắt to như hai chiếc đèn lồng đỏ như máu lúc này đã không còn cao cao tại
thượng nữa, mà đã ở vị trí ngang hàng với hắn. Hay nói đúng hơn, là nơi hắn
đứng đã lên cao, gần như ngang với vị trí đứng của bóng đen to lớn kia. Và nó
vẫn tiếp tục chậm rãi bay lên.
Gã thanh niên hơi có chút phát mộng, không kiềm chế được thò đầu nhìn xuống
mặt đất. Lúc này thứ ánh sáng trắng tinh khiết lại lóe lên.
Chỉ thấy trên mặt đất, ngay đúng vị trí mà khi hạ xuống tòa cổ mộ đã đè lên,
ẩn hiện những đồ hình kỳ lạ, toát ra vẻ cổ xưa, chỉ khi chúng phát ra ánh sáng
trắng tinh khiết mới có thể nhìn thấy.
Những cổ văn càng lúc càng hiện ra rõ ràng, bởi ánh sáng từ chúng không còn
lúc ẩn lúc hiện nữa, cường độ còn mạnh lên trông thấy.
Vấn đề ở đây là, thế nào mà hắn càng nhìn lại càng thấy những cổ văn đồ hình
này quen thuộc như vậy?
Vị trí trung tâm đồ hình, một ngôi sao bán kính cả chục mét, có rất nhiều
cánh, hắn chưa đếm nhưng có thể khẳng định phải có hơn chục cánh, tản mát ra
ánh sáng như một vầng mặt trời rực rỡ.
Đi ra phía bên ngoài, có thể bắt gặp những hình ảnh mờ ảo, khi thì là những
hoạt động của nhân loại, khi thì lại là hình ảnh hươi, nai, tiên cầm Thắp đôi
cánh Tiên bay lượn trong cõi vô cùng, vô cùng sống động.
Một hình ảnh quá mức quen thuộc với bất kỳ người Việt nào, hơn nữa lần gần
nhất được chứng kiến thứ minh văn cổ xưa này vô cùng chấn động, hắn làm sao có
thể quên được.
Nhắc đến minh văn trên Trống đồng Đông Sơn, là nhắc đến vô vàn những bí ẩn
xung quanh.
Minh triết Thái Hòa đồ, giữ vị trí trang trọng bậc nhất trong lịch sử Việt cổ.
Các nhà khoa học cho rằng, người Việt cổ đã nghiên cứu bản thể vũ trụ, nhân
sinh, và sáng tạo ra Thái Hòa đồ khắc lên mặt trống đồng.
Thế nhưng cũng có một giả thiết khác cho rằng, Thái Hòa đồ vốn dĩ đã tồn tại
trong suốt lịch sử của Việt cổ, bắt nguồn từ rất sớm, không biết ai dùng cách
gì sáng tạo ra, vì mục đích gì, chứ không phải đến thời kỳ Hồng Bàng mới
xuất hiện.
Cho đến ngày nay, ý nghĩa huyền ảo của Minh triết Thái Hòa đồ cổ lão vẫn chưa
giải thích được, tuy nhiên đã có rất nhiều người đã đưa ra những suy đoán rất
táo bạo.
Đã từng có người nói nó là phương thức ngắn gọn nhất để miêu tả bản chất của
vũ trụ, đây là ký hiệu cổ xưa nhất, mang bí ẩn nào đó. Đó là biểu tượng của
bản nguyên.
Cấu trúc Ngôi Sao ở tâm Trống Đồng và các hoa văn, các vạch đứt nối trên mặt
Trống Đồng Ngọc Lũ là một pho Kinh Dịch của nền văn minh Lạc Hồng, của Người
Việt Cổ. Khái niệm “Dịch” của người Kinh nói lên quá trình chuyển hoá, có thể
dựa vào nó mà tiến thôi diễn, tính toán được các khả năng phát sinh trong
tương lai.
Lại có người táo báo hơn, đưa ra giả thiết, mỗi một vị trí hoa văn trong Thái
Hòa đồ chính là tọa độ tinh không, mỗi tinh vực khác nhau, biểu thị một cách
sắp xếp khác nhau. Đó là biểu tượng không gian.
Dựa theo giả thiết này, có thể xác định tất cả các tọa độ của tinh không trong
vũ trụ, mà Minh triết Thái Hòa tương ứng với tinh không chi môn, hay còn gọi
là hố đen vũ trụ.
Căn cứ theo suy đoán này, Minh triết Thái Hòa đồ là một loại kết cấu ổn
định, nếu như có thể cung cấp đầy đủ năng lượng, xác định tọa độ của 1 tinh
không nào đó, qua những tính toán tinh vi và phức tạp, thì có thể tiến vào
tinh không, trong khi khoa học mò mẫm bằng lý trí phải mất mấy ngàn năm, mà
cũng chỉ tìm thấy những mảnh vụn tách rời của tấm hoạ đồ bí mật sự sinh tồn
của vũ trụ.
Đương nhiên tất cả, đều chỉ dừng lại ở mức độ giả thuyết.
Giả thiết đúng sai, hắn không rõ lắm, thế nhưng có một giả thiết hắn dám khẳng
định, bởi đây đã là lần thứ hai hắn được chứng kiến quá trình hình thành Thái
Hòa đồ. Và kết quả của lần thứ nhất đó, chính là việc hắn bị đưa đến nơi quỷ
quái này.
Nếu như có một nhà khoa học nào biết, nhất định sẽ kích động đến phát cuồng,
bởi vì ... đây là một chứng kiến vĩ đại. Đáng tiếc, gã thanh niên đồ tể
không có tâm tư như vậy, bởi hắn đang cảm giác được sự nguy hiểm vô cùng mãnh
liệt. Đôi mắt màu đỏ đã tiến về phía hắn.
“Nhanh, nhanh lên đi!”
Tỏa cổ mộ vẫn rất chậm chạp, dưới nền đất, Minh triết đã thành hình, có âm
thanh của kim loại trầm thấp, giống như Kim tinh được tinh luyện qua trăm lần
mà thành.
Trong chu vi của nó, không gian co rúm lại, tỏa ra những tia sáng huyền ảo,
mười sáu vòng nhân sinh, ba nhóm Thiên – Địa – Nhân trước sau phát sáng, giống
như một mật mã cổ xưa thần bí, phát ra quang manh lấp lánh.
Trong bóng tối, đôi mắt màu máu đỏ như mặt trời ngày càng băng lãnh, đột nhiên
bắn ra hai đạo huyết sắc quang hoa chói mắt, những cành cây cự đại vươn tới,
cành lá chằng chịt che phủ bầu trời bên trên tòa Cổ mộ.
Nhìn thấy cảnh này, gương mặt gã thanh niên biến sắc! Mộc tinh muốn chặn lộ
trình của tòa cổ mộ lại?
Cùng lúc đó, mặt đất xung quanh lại xuất hiện chằng chịt những vết nứt, rễ cây
mạnh mẽ đâm lên, như những con cự mãng khổng lồ quật về phía trận đồ minh văn
đang phát sáng ở trên mặt đất.
Thế nhưng con Mộc tinh to lớn đã phải ăn quả đắng. Toàn bộ cự mãng làm từ rễ
cây lập tức bị hủy diệt. Trong khoảnh khắc đó, gã thanh niên nhìn thấy bàn tay
hắc ám hóa thành một đoàn sương đen như khói từ nhà máy ô nhiễm, bị hút vào
trong trận đồ.
“Nạp năng lượng?”
Trong đầu hắn hiện ra ý nghĩ, có khi nào máu huyết đám tiểu yêu cũng bị trận
đồ hút lấy hay không?
Có điều ý nghĩ đó nhanh chóng bị vứt sang một bên, bởi cách đó không xa truyền
lại tiếng xèn xẹt, đó là âm thanh nghiến răng, nghiến lợi của con yêu vật, làm
cho người ta cảm thấy da đầu tê dại.
Đột nhiên, tiếng cười như tiếng quỷ khóc nỉ non ban đêm vang lên, ở gần đại
môn tòa cổ mộ xuất hiện một bóng người cao gần 2m, gã thanh niên thất kinh,
lập tức muốn lui vào bên trong, nhưng thân thể cứng đờ.
Đạo nhân ảnh này yêu khí trùng thiên, hắn vụ tỏa ra, không thấy rõ hình dạng,
thế nhưng rất dễ có thể đoán được, nhất định chính là Mộc tinh kia.
Đây chính là yêu quái mà Thủy tổ đất Việt đã trấn áp mấy nghìn năm, thậm chí
còn xuất hiện trong cổ tích, lúc này lại xuất hiện trước bằng xương bằng thịt
mắt hắn, cảnh tượng này làm người ta suốt đời khó quên, một cảnh tượng chấn
động lòng người.
Nó đã biến hóa vào trong tòa Cổ mộ, xuyên qua đại môn nhìn vào bên trong, nó
hoàn toàn không thèm nhìn hắn, đôi mắt màu máu chỉ tập trung vào nơi sâu xa
bên trong.
Đôi mắt màu máu của yêu vật tỏa ra sự mãnh liệt không gì sáng được, không có
ngăn cản mà trực tiếp xông đến, mục tiêu vẫn như cũ là bên trong tòa Cổ mộ.
Nhưng vào lúc này, gã thanh niên nhìn thấy ba cỗ quan tài đồng chụm đầu ở nơi
sâu xa, một trong ba cỗ dường như hơi khẽ mở ra, chỉ một chút thôi, đã khiến
hắn tim đập rất mạnh.
Gần như ngay lập tức, hình chạm khác Thần cùng người dân thời viễn cổ trên
vách mộ, cùng với cùng với đồ án của Hồng hoang cự thú, tất cả tỏa ra quang
hoa mông lung, làm cho yêu quái dừng lại.
Con yêu quái như là thoáng nhớ tới cái gì đó, trong đôi mắt bắn ra hai đạo sâm
hàn huyết quang, rồi nhanh chóng lùi lại rất xa, thế nhưng vẫn không kịp, “Ầm”
một tiếng lập tức hóa thành một đoàn sương máu.
Phía xa xa, đôi mắt đỏ khổng lồ như hai chiếc đèn lồng lại hiện ra.
Gã thanh niên thầm kêu đáng tiếc, vừa rồi chỉ là phân thân.
"Ầm"
Một tiếng nổ lớn vang lên, nắp quan tài đồng khép kín trở lại, tòa mộ cổ lão
khổng lồ chậm rãi bay lên trời, phá tan tầng khí quyển chìm vào trong vũ trụ
hắc ám.