Tam Quan


Người đăng: tuanvodich

Mộ, là nơi chôn cất người đã chết, hay nói một cách văn vẻ hơn, là nơi con
người ta an nghỉ khi đã quá mệt mỏi với hồng trần.

Mộ, đôi khi chỉ cần một ụ đất, thêm một tấm bia.

Mộ, nhiều người tin rằng, chính là biểu tượng của tử vong, là cánh cửa dẫn đến
cõi âm, là đầu cuối luân hồi.

Nhắc đến lăng mộ, có lẽ người Việt nào cũng sẽ nghĩ đến tòa lăng Bác tráng lệ
ngự ở trung tâm thủ đô. Một vài người lại nghĩ đến cố đô Huế, nơi tồn tại bảy
tòa lăng mộ nổi tiếng thời Nguyễn, tiêu biểu chính là lăng mộ vua Tự Đức.

Thế nhưng xét về mặt giá trị lịch sử, giá trị nghệ thuật và giá trị xã hội, có
lẽ tất cả đều không thể so được với nhưng tòa Kim Tự Tháp, nơi chôn cất các
Pharaoh; và tòa lăng mộ nổi tiếng với đội quân đất nung của bao quân Tần Thủy
Hoàng.

Những tòa Kim Tự Tháp cổ xưa nhất của Ai Cập, hắn đều đã nhìn thấy qua tivi,
còn Lăng mộ Tần Thủy Hoàng, hắn thậm chí là nhìn thấy trực tiếp. Và hắn có thể
khẳng định, so với tòa cổ mộ đang sừng sững trước mặt, tất cả đều trở nên vô
giá trị.

Chiều cao không biết mấy chục mét, hình dáng nguyên thủy, ở giữa là một khoảng
trống, có vẻ là đại môn, rộng vài mét, cao cả chục mét, dẫn vào bên trong đen
kịt.

Một tòa cổ mộ với đường nét kiến trúc có lẽ là đơn giản nhất hắn đã từng chứng
kiến, thế nhưng từng khối đá rất lớn lại được đẽo gọt và sắp xếp vô cùng tinh
tế.

Từng khối đá lại ẩn hiện những đồ đằng, những cổ văn cực kỳ quỷ dị, so với
minh triết trên trống đồng Đông Sơn còn nguyên thủy không biết bao nhiêu lần.
Khiến cho người ta có cảm giác hoang đường rằng đó chính là ký hiệu của thiên
thư.

Tòa cổ mộ từ trên giáng xuống, lực đánh xuống vô cùng khổng lồ, hắn có thể cảm
giác rõ ràng những chấn động mạnh mẽ dưới chân, thế nhưng mặt đất nơi đó lại
có thể không có chút vỡ vụn nào, thật sự thần kỳ.

Lúc này đây, tinh thần của hắn vô cùng mệt mỏi, vừa nãy, linh hồn thiếu chút
nữa đã rời khỏi thân thể, tiếng gào thét của đầu hung vật ở xa mang theo 1 lực
lượng không tưởng tượng nổi, thế nhưng đứng trước tòa Cổ mộ, hắn cũng phải
ngẩn ngơ.

Một cảm giác thê lương cô độc lan tràn.

Sát khí cuồn cuộn tỏa ra, rung động trời cao, khí tức thảm liệt phô thiên cái
địa từ xa xa kéo đến, giống như sóng thần đang cuộn trào mãnh liệt, thế nhưng
đều bị cảm giác thê lương của tòa cổ mộ trấn áp hết, đều vô thanh vô tức tiêu
biến.

Hai con mắt đỏ như máu trong bóng tối như hai chiếc đèn lồng nhìn chằm chằm
tới tòa cổ mộ.

Không thể nhìn rõ thân hình nó, bởi mây đen che kín, bao phủ cả trăng sao, bao
phủ cả bầu trời. Chỉ có thể thấy bóng dáng những cành cây, những chiếc lá,
mỗi lần chuyển động đều khiến bầu trời rung động theo.

Nhín bóng dáng đại thụ cự đại, gã thanh niên chợt nhớ đến một truyền thuyết
thật xa xưa:

“Lạc Long Quân đi ngược lên vùng núi Phong Châu, gặp một cây chiên đàn cao cả
nghìn trượng đã thành tinh, giao chiến với nó trăm ngày đêm, làm cho cây long
đá lở, trời đất mịt mù mà không giết được nó, cuối cùng đành phải đem trấn
áp!”

Lẽ nào đây chính là Mộc tinh chiên đàn trong truyền thuyết?

Tình thế lúc này trở nên giằng co, đương nhiên là giữa con quái vật to lớn
không rõ hình dáng, và tòa cổ mộ khổng lồ tràn ngập thê lương đơn độc.

"Ngao hống. . ."

Ở xa xa, bóng đen khổng lồ phát ra một tiếng âm u, thấy tỏa cổ mộ không có
phản ứng gì khác thường, nó vô cùng bệ vệ, thở ra mây, gạt gió, chầm chậm tiến
lên. Đôi mắt màu máu, to như chiếc đèn lồng, trong bóng đêm phát ra ánh sáng
nhấp nháy, trông như 2 mặt trời lơ lửng trên không.

Khi nó đến gần, hắn cảm giác như sắp không đứng vững nổi nữa, khí thức thảm
liệt này chắc chắn đã trải qua giết chóc cả ngàn vạn sinh mệnh mới tạo thành,
dù là Đồ Tể cũng phải cảm thấy ba hồn bảy vía run rẩy.

Khoảng cách chỉ còn lại tầm 10m, nhưng vẫn không cách nào thấy rõ bản thể của
nó, chỉ nhìn thấy đôi mắt màu máu nổi bật giữa bóng dáng mơ hồ của một cây đại
thụ khổng lồ.

"Ô ô. . ."

Đột nhiên, một tiếng kêu lan truyền trong thiên địa, như quỷ khóc thần sầu,
mãnh liệt hơn bão cát nhiều lần, giống như có vạn đạo sấm sét đang phá tan
thiên địa.

Mặt đất mãnh liệt nứt ra, một bộ rễ cây khổng lồ lao lên, uyển chuyển như bàn
tay của nhân loại, chỉ là kích thước lớn thái quá, bán kính đoạn rễ cũng phải
lên đến cả trượng, quả thực đáng sợ.

Đây là cái thế đại yêu mà thủy tổ đất Việt tự mình trấn áp!

Kể cả khi nó đã bị trấn áp qua vô tận năm tháng, nhưng khi vừa xuất thế, vẫn
kinh thiên động địa, uy thế không gì sánh được.

Gương mặt gã thanh niên biến sắc, vừa muốn phản ứng thì hắn nhận ra mình đã
quá đề cao bản thân, bởi đích đến của đoạn rễ khủng bố kia không phải là hắn,
mà là tòa cổ mộ.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc, bàn tay to lớn làm từ bộ rễ lập tức bị nghiền
nát thành bột mịn. Rõ ràng tòa cổ mộ không hề tầm thường.

Một tiếng “Ồ’ đầy lạnh lẽo và khó nghe vang lên, hai chiếc đèn lồng đỏ như máu
khẽ động, bóng đen to lớn tràn đầy hứng thú quan sát tòa cổ mộ.

Gã thanh niên vẫn đứng yên, hắn chỉ cầu mong yêu vật này vì tòa cổ mộ mà quên
đi sự hiện diện của hắn, càng hoàn hảo hơn nếu nó lao vào tòa cổ mộ và bị giết
chết.

Thế nhưng đời không như mơ, bóng đen to lớn liếc xuống gã thanh niên, khiến
mong muốn của hắn lập tức vỡ vụn. Trong đôi mắt như hai chiếc đèn lòng đỏ,
không có sự kinh bỉ hay gì cả, hoàn toàn coi gã thanh niên là con sâu cái
kiến.

Hắn không thấy tức giận hay xấu hổ, sĩ diện không dành cho kẻ yếu.

Mặt đất lại nứt ra, một đoạn rễ khủng bố khác xuất hiện, xé toạc lớp đất đá
hướng về phía gã thanh niên vồ tới, thái độ rõ ràng là đang dẹp bỏ hạt bụi bám
trên cơ thể. Thực sự nếu không có tòa cổ mộ, thì chỉ cần khí thế đã đủ giết
con kiến này rồi, cần gì phải động tay động chân.

Gã thanh niên dù đã lường trước nhưng lúc này tim cũng thắt lại, có điều không
chờ chết, ngay trong khoảnh khắc mặt đất truyền đến chấn động, hắn đã như một
con báo rời khỏi vị trí, đích đến hiển nhiên là tòa cổ mộ ở ngay trước mặt.

Đến khi bóng đen yêu vật kịp phản ứng thì con sâu cái kiến trong mắt nó đã
xuyên qua đại môn tiến vào bên trong tòa cổ mộ.

Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, con yêu vật đã thực sự nổi giận,
mặt đất xuất hiện những vết rạn, chỉ là rất nhanh chúng khép lại khi đến gần
nơi tòa cổ mộ ngự trị.

Gã thanh niên không để ý đến những điều đó, lúc này hắn còn đang ngẩn ngơ nhìn
không gian rộng lớn trước mặt.

Hắn vốn còn lo lắng bên trong tòa cổ mộ đầy rẫy những thứ ma quái kỳ dị, những
bẫy rập chết người, bây giờ cả một không gian trống hoắc, lẽ ra nên vui mới
phải, nhưng không hiểu sao lại hụt hẫng đến vậy.

Không, không phải hoàn toàn không có gì, bốn bức tường đá ẩn hiện một vài bức
hình chạm khắc mơ hồ, có Cửu Đầu Điểu hung tàn giương cánh bay cao, cũng có
người nhưng lại mọc ra lông dài như sợi xích ngửa mặt lên trời mà gào thét. .
.

Hắn nhận ra một vài bức hình, giống hệt miêu tả trong thần thoại, những yêu
quái mà Văn Lang thủy tổ Lạc Long Quân đã chém giết, hình thể khổng lồ, khuôn
mặt dữ tợn, trông rất sống động, khiến người ta sợ hãi.

Tiếp đó, gã thanh niên phát hiện không ít hình chạm khắc con người, như là
người dân thời thượng cổ cùng với một ít viễn cổ thần chi.

Không gian rộng lớn như vậy, hắn cũng chỉ nhìn thấy những hình chạm khắc của
một góc mà thôi.

Có điều hắn không có tiếp tục quan sát, bởi vì vào lúc này, hắn cảm thấy được
ở nơi sâu xa nào đó dường như có vật gì tồn tại.

Tiến về phía trước vài bước, loáng thoáng có thể nhìn thấy ở trung ương của
chiếc quan tài đồng, có ba vật thể hình chữ nhật đen kịt kích thước bằng nhau
chụm đầu thành hình một chiếc cỏ ba lá.

Rất hiển nhiên, đây không phải thi hài, cũng không giống như vật thể có sinh
mệnh, điều này làm cho hắn có chút an tâm, tiếp tục hướng về phía trước đi vài
bước.


  • Trong ngôi mộ, thật sự có.... quan tài!

Ở vị trí trung tâm đặt ba chiếc quan tài, mỗi chiếc dài không đến bốn mét,
rộng không đến hai mét, có vẻ cổ xưa, chạm trổ đồ án cổ xưa, phủ lên đồng
thau, chứa đầy sự phong sương của năm tháng, khiến người ta lạnh cả người, sợ
hãi vô tận.

Gã thanh niên lui lại vài bước, nội tâm sợ hãi đến cực điểm. Không phải sợ
người chết nằm trong quan tài, mà bởi vì không biết rốt cục khi còn sống là
người quan trọng đến mức nào, vĩ đại đến mức nào, mới có thể được chôn trong
tòa cổ mộ này?

Trong lòng hắn có chút kinh nghi, lại có chút sợ hãi.

Trước kia đã nghe không ít chuyện cổ, các loại hoàng lăng cổ mộ, nếu như so
với tòa cổ mộ này, quả thực không đáng nhắc tới, căn bản không tính là gì!

Có ai từng nhìn thấy một tòa lăng mộ thần bí từ trên trời rơi xuống?

Có ai từng nhìn thấy một tòa lăng mộ chỉ sừng sững đứng đó mà có thể trấ áp
một yêu vật mà chỉ tiếng kêu của nó cũng đủ khiến một hành tinh rung động?

“Tam quan, lẽ nào chôn cất Tam Hoàng trong thần thoại? Hay là táng Tam Thanh
của Đạo giáo?”

Khiến người ta hoài nghi bên trong có phải là một thi thể người hay không, quả
thực không cách nào tưởng tượng bên trong ba cỗ quan tài rốt cuộc chôn cái gì.

Dưới chân bỗng rung chuyển, gã thanh niên hoảng hốt, lẽ nào tòa cổ mộ này cũng
không thể ngăn cản Mộc tinh?


Độc Lộ Chúa Tể - Chương #13