Mộ Ai?


Người đăng: tuanvodich

Hai chữ Hưng Đạo, đã là người Việt có mấy ai không biết, mấy ai chưa nghe?

Thái sư Thượng Phụ Thượng Quốc công Nhân Vũ Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn.

Là vị danh tướng vị đại nhất lịch sử Việt Nam, nằm trong Thập đai danh tướng
tài ba nhất thế giới, ngồi chung mâm với những nhân vật nổi tiếng bậc nhất như
Thành Cát Tư Hãn, Napoleon, và đặc biệt là Alexander đại đế - kẻ chinh phục vĩ
đại nhất lịch sử.

Chính đế chế bất bại Mông Cổ mà Thành Cát Tư Hãn một tay gây dựng đã tạo nên
tên tuổi cho Hưng Đạo Vương, khi mà ba lần bại trận dưới tay thiên tài quân sự
Trần Hưng Đạo.

Phải biết rằng đế chế Mông Cổ khi đó, chính là bất khả chiến bại, vô địch
thiên hạ, Trung Quốc, Ba Tư, Nga, thậm chí cả châu Âu, nơi đâu có thể ngăn cản
vó ngựa thần tốc của binh đoàn Mông Cổ. Vậy mà đội quân bất bại đó lại phải
nhận ba thất bại liên tiếp ở một đất nước nhỏ yếu phía nam Trung Hoa.

Chiến tích như vậy, có mấy người dám sánh vai cùng Hưng Đạo Vương?

Đưa mắt nhìn những dòng chữ khí phách trên bề mặt thạch bia, đây thuộc về loại
chữ tượng hình được biết với cái tên Hán tự.

Lịch sử Việt Nam từng có một nghìn năm Bắc thuộc, vì thế suốt quãng thời gian
rất dài sau khi Ngô Vương mở ra một kỷ nguyên mới, Đại Việt vẫn chịu ảnh hưởng
nặng nề của văn hóa Trung Hoa, rõ rệt nhất chính là Hán tự.

Phải đến triều đại của Quang Trung Hoàng đế, Việt Nam mới chính thức có chữ
viết riêng, chữ tượng thanh – chữ Nôm.

Vì thế mà rất nhiều người đều không biết rằng, thực tế Hán tự của Đại Việt và
Hán tự nguyên bản cũng có sự khác biệt tương đối, không chỉ trong cách đọc mà
còn cả cách viết.

Loại chữ viết được khắc lên khối hắc thạch này, rõ ràng là Hán tự thời đại rực
rỡ nhất của lịch sử phong kiến, Lý – Trần – Lê.

Thực sự là do Hưng Đạo Vương viết sao? Hắn có chút không giữ được bình tĩnh
nữa rồi.

Hưng Đạo Vương, vị vương giả trong truyền thuyết đó, không ngờ cũng đã đến nơi
này. Thậm chí nhìn những chữ lớn đầy khí thế như vậy, hắn tin rằng ngài cũng
không phải là một người bình thường, rất có thể là một cường giả thực sự.

Con đường tu luyện, chính là cướp đoạt tuổi thọ của thiên địa, cảnh giới càng
cao, tuổi thọ càng lớn, liệu có khi nào vương gia ngài còn sống?

Hơn 700 năm, một con số không tưởng, hắn cũng không dám tin tưởng.

“Khoan đã, tại sao lại đặt ở hướng này?”

Linh đài lóe lên, hắn chợt nghĩ đến một vấn đề. Rõ ràng Hưng Đạo Vương khắc
chữ lên khối hắc thạch này để cảnh báo người đến sau, và ngài cho rằng hậu
nhân sẽ từ hướng này đến. Tại sao lại như vậy? Hiển nhiên Hưng Đạo Vương chính
là đến từ đằng này đi đến, và thậm chí còn nhiều người khác cũng đến từ hướng
này?

Như vậy có khi nào đi ngược lại, sẽ gặp được cách rời khỏi đây chăng?

Chỉ một tình tiết nhỏ nhưng hắn suy đoán hơi bị nhiều, có thể là sai lầm nhưng
cũng không sao, dù gì thì lúc này hắn cũng chẳng biết nên đi đâu.


  • Ngao hống. ..

Đột nhiên, bên trong khu rừng rậm truyền đến một âm thanh khiến người ta sởn
gai ốc, kinh thiên động địa, dường như những ngôi sao trên bầu trời đều vì thế
mà thất sắc.

Một tiếng gào giống như có 1 con viễn cổ hồng hoang cự thú phá tan mặt đất,
giãy giụa thoát ra khỏi phong ấn, tiếng gầm làm chấn động sơn hà, làm cho
sao trăng phải biến sắc, khiến con người run sợ từ trong linh hồn.

Gã thanh niên gương mặt ngưng trọng, lập tức quay đầu chạy thẳng. Hắn muốn đi
ngược lại hướng đi của cổ nhân, để tìm kiếm một lối thoát cho bản thân mình.

Tiếp theo đó, không gian lại vô cùng yên tĩnh, tiếng gầm gừ khủng khiếp cũng
hoàn toàn biến mất, như thể chưa có gì xảy ra.

Bất quá gã đồ tể vẫn không hề giảm cước bộ, thậm chí còn chạy nhanh hơn. Trước
cơn bão, trời quang mây tạnh, đạo lý này người dân những nước giáp biển đều
biết đều hiểu.

Trong lòng hắn lúc này đang cuộn trào như sóng biển ngập trời. Nếu như suy
đoán trở thành sự thật, thì tình cảnh của hắn cực kỳ đáng lo.

Tòa cổ điện biến thành tro bụi, không còn Lạc Long quân, không còn có Hưng Đạo
vương nữa, nếu như hắn phải một mình đối mặt với những yêu ma quỷ quái trong
truyền thuyết, cảnh tượng tiếp theo thì mọi người cũng đã có thể tưởng tượng.

Không thể đoán trước số phận, khiến người ta sợ hãi và lo lắng!

Một tiếng động rất nhỏ từ trong không khí truyền tới, gã thanh niên không hề
có một chút chần chừ nào, một quyền quán toàn bộ lực lượng giáng về bên phải.

Một tiếng kêu đầy thê lương, oán độc cùng phẫn nộ vang lên, máu văng tung tóe
trên không trung, rơi xuống và rất nhanh ngấm vào lòng đất.

Hắn không kịp nhìn rõ hình dáng yêu vật, chỉ biết rằng nó vẫn chưa chết, vì
trong không khí thỉnh thoảng vẫn truyền đến tiếng kêu như Cửu U lệ quỷ đang
gào khóc.

Từ những khe nứt, tử khí lạnh lẽo lên tục trào lên, như thể phía dưới lớp đất
đá dày là những dòng dung nham băng.

"Ngao hống. . ."

Đột nhiên, tiếng kêu gào lần thứ 2 xuất hiện, như chấn nhiếp hồn phách của
trời đất, cả phiến thiên địa trong nháy mắt yên tĩnh lại, không còn âm thanh
nào khác nữa, chỉ có âm thanh kêu gào cuồn cuộn truyền tới.

Mặt đất không ngừng run rẩy, khí lạnh trào lên càng dữ dội.

Gã thanh niên không quay đầu, cũng không sững người, chỉ cắm đầu bỏ chạy. Hắn
cảm giác được nguy hiểm rõ ràng đang đến rất gần.

Đột nhiên, mặt đất truyền đến một trận mãnh liệt lay động, sau đó ngàn mét ở
ngoài đột nhiên truyền đến một cỗ cực kỳ thảm liệt khí tức, trên chống đỡ bầu
trời, cho tới Hoàng Tuyền, lan truyền trong thiên địa!

Gã thanh niên bị chấn động hấy bay đi cả chục mét, khi rơi xuống đất rồi vẫn
tiếp tục bị kéo lê đi mấy mét. Nếu không phải hắn đã mở ra Linh Hải, kích phát
tiềm năng nhân thể thì e rằng cũ bay người vừa rồi đã khiến xương cốt gãy nát
hết rồi.

Ngay trong khoảnh khắc cơ thể bị lộn ngược, gã thanh niên nhìn thấy đôi mắt
đáng sợ như hai cái đèn lớn, xuất hiện ở nơi sâu xa nhất của khu rừng, nhìn
như xuyên thấu không gian chiếu thẳng vào tim gã.

Nơi đó giống như có núi lửa phun trào, đất đá bay khắp trời, thanh thế
kinh thiên động địa. Bóng dáng lờ mờ của một cây cổ thụ chọc trời đã trở nên
rõ nét, từng cành cây vươn lên như cắn nuốt tinh thần.

“Sinh vật đáng sợ bị trấn áp. . .chui ra rồi!”

Suy nghĩ chỉ kịp lóe lên trong đầu, ngay khi hết bị dư chấn ảnh hưởng, hắn đã
đứng dậy tiếp tục bỏ chạy. Bởi trong làn tử khí dày đặc, hắn nhìn thấy dường
như yêu vật đã chuẩn bị động thân.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy gần tử thần như lúc này. Giữa làn tử khí lạnh lẽo
mang đầy hương vị chết chóc, xung quanh lại không ngừng vang lên những tiếng
kêu the thé oán độc, trông gã thanh niên lúc này đích thực là một vị phán quan
đến từ địa ngục, mặc dù chính hắn lúc này mới là kẻ đang bị bắt xuống địa
ngục.

Lại một tiếng rống giận dữ kinh hồn táng đởm vang lên, cùng với đó là những
vết nứt rất lớn, đang từ phía khu phế tích lan ra với một tốc độ chóng mặt,
khí lạnh đã trở nên dày đặc.

Một vết nứt lớn lan đến, gã thanh niên tung người lăn sang một bên, sau đó lại
chạy, lúc này hắn đã không còn quan tâm đến việc đi hướng nào nữa rồi, mà chỉ
biết phải chạy càng xa khu phế tích càng tốt.

"Rầm "

Nhưng chính vào lúc này, khí tức thảm liệt từ xa xa trong rừng rậm lại bùng
lên, mặt đất hoàn toàn tan vỡ, bóng dáng to lớn của một cây cổ thụ xuất hiện,
cành lá giăng ngang chấn động bầu trời!

Đôi mắt đỏ như máu, to như đèn lồng, bóng dáng to lớn cao như một ngọn núi che
lấp cả trăng sao. Cành lá uyển chuyển như những cánh tay giăng ngang trời, như
muốn bao trọn toàn bộ tinh thần.

Gã thanh niên kịch liệt bỏ chạy, chỉ là hắn rõ ràng cảm giác được bóng đen
khổng lồ kia đang dần dần tiến về phía hắn, dù hắn có chạy nhanh cơ nào thì
khoảng cách giữa hai bên vẫn không hề dãn ra dù chỉ một chút.

Chênh lệch giữa hai bên, quả thực rất đáng thương.


  • Khốn kiếp! Hôm nay chẳng lẽ phải phơi xác nơi này!

Vào lúc cơ thể sắp có dấu hiệu buông bỏ, mặt đất bỗng trở nên tối sầm, thanh
âm gào thét của gió giật sấm chớp từ phía trên bầu trời truyền xuống.


  • Lại chuyện gì nữa?

Gã thanh niên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, ngay lập tức há hốc mồm.

Chỉ thấy một khung cảnh đen kịt, không còn thấy trăng sao đâu nữa, chỉ thấy
một bóng đen đang lớn dần lớn dần, nói đúng hơn, có lẽ là một tòa kiến trúc
khổng lồ đang chậm rãi hạ xuống.

Tiếng gió rít vang lên, không khí như bị nghiền ép, tạo ra những âm thanh như
là thiên quân vạn mã đang lao tới.

Uỳnh Uỳnh!

Tòa kiến trúc vừa hạ xuống mặt đất, hắn có thể cảm giác những tiếng ầm ầm từ
sâu trong lòng đất truyền lên, những vết nứt vốn đang không ngừng từ phía khu
rừng rậm lan ra xung quanh lập tức ngưng lại.

Xung quanh trở nên yên tĩnh lạ kỳ. Không còn những tiếng kêu the thé oán độc
như U Minh truyền lên của hàng ngàn hàng vạn những con vật không thấy rõ hình
dáng, cũng không còn những chấn động đến từ phía xa. Cặp mắt khổng lồ đỏ như
máu ở phía xa cũng bất động.

Trong ánh sáng lờ nhờ đầy ma mị từ bốn mặt trăng, một tòa lăng mộ khổng lồ cổ
xưa dần dần hiện ra trong tầm mắt của gã thanh niên.

Hình dáng đơn giản, đường nét sơ phác, nhưng lại như tập trung thiên địa huyền
diệu, dường như đã tồn tại từ thuở sơ khai.

Từ trên bầu trời đột ngột xuất hiện, như thần giáng xuống trần gian.

Uy thế như vậy, lẽ nào là táng ‘Thần’?


Độc Lộ Chúa Tể - Chương #12