Âm Mưu ( 1 )


Người đăng: dattrang

Chương 004 : Âm mưu ( 1 )

La Phong và Văn Quý hai người chậm chạp mãi đến giữa chiều mới đến được Trúc
Thôn, quãng đường dù dài nhưng ít ra hai người đi cũng không tẻ nhạt, với cả
đều là quanh chân núi cũng không có chỗ nào cho thuê xe ngựa nên hai người
đành phải chạy bằng chân đến thôn.

Trúc thôn thực ra cũng coi như giàu có, không buồn tẻ nhàm chán như tưởng
tượng của La Phong, tiếng người đông ồn ào náo nhiệt, hay thi thoảng lại vang
lên tiếng kêu của những con thú mà người dân nơi đây thuần luyện được để phụ
giúp công việc. La Phong hai người đến được cửa thôn, Văn mập mạp đứng tại chỗ
thở, đi như này thật sự là quá sức với hắn, Văn mập mạp quyết định lúc về phải
thuê bằng được cái xe ngựa mới được, nếu không chắc chắn mai mới về tới tông
môn mất mà lại mệt chết người.

La Phong đứng tại chỗ nhìn không khí xung quanh, hắn đang định hình xem mình
đang ở nơi nào trong thôn Tần Viên bảo Tần gia ở phía Bắc của thôn, nhưng thật
sự hắn còn chẳng biết mình đang ở phía nào nữa? Thở dài một hơi hắn nghĩ:
“Thôi vậy, chút nữa hỏi người qua đường thôi. Giờ phải ăn cái gì đã mới được.”

Nghĩ đến đấy, hắn quay lại nói với Văn Quý: “Mập mạp, bây giờ đi ăn được chứ?”

Văn mập mạp nghe tới ăn là đã sáng hết cả hai mắt lên, hắn gật đầu liên tục
nói: “Tốt, tốt, đi ăn a, hai ta cả trưa lên đường liên tục đã có cái gì bỏ
bụng đâu, mệt quá đi mất.”

La Phong cười bảo: “Cũng tốt mà, làm vài vòng như này, ta đảm bảo ngươi sẽ rất
hấp dẫn các cô nương.”

Văn mập mạp hừ một tiếng quay đầu sang một bên bĩu môi nói: “Văn mập ta đây
mới không thèm như vậy, một lần đi đã đủ mệt chết ta, thêm mấy vòng, hừ, ngươi
ý định hại văn đại gia ta đây ư? Không dễ đâu!”

“Chết bầm, lại nói linh tinh, thôi đi ăn cơm, thời gian của chúng ta không còn
nhiều đâu.” La Phong nghe Văn mập mạp lại bắt đầu lải nhải liền đổi chủ đề
khác, hắn còn phải đi dò hỏi nhà Tần Viên, xong rồi lại phải đi tìm nơi thuê
xe ngựa để về, thật là lắm việc a.

Vậy là hắn và Văn Quý hai người tìm đến tửu quán gần nhất, vừa đi vào quán,
nhìn đâu đâu cũng là người, đúng lúc hai người ngại đông định quay đi thì tiểu
nhị của quán chạy ra hỏi: “Hai vị khách quan, hai vị đi mấy người ạ?”

La Phong dẫn đầu trả lời nói: “Chỉ có ta và hắn thôi.” Nói rồi chỉ chỉ về
hướng Văn mập mạp.

Tiểu nhị xoa xoa tay miệng hở ra nụ cười thân thiện nói: “Vâng, vâng, vậy mời
hai vị lên tầng hai, ta sẽ xếp bàn trên đó, cạnh cửa sổ luôn cho hai vị.”

Nói xong, tiểu nhị giơ tay vào phía trong ra hiệu mời, La Phong Văn Quý hai
người cũng theo đó mà đi lên tầng hai đến vị trí mà tiểu nhị đã xếp bàn. Hai
người gọi đơn thuần hai đĩa thức ăn, một đĩa rau, cùng một ấm trà rồi yên tĩnh
chờ tiểu nhị bưng đồ ăn lên.

La Phong ngoái đầu ra hướng cửa sổ, tay chống cằm mắt thẫn thờ nhìn xuống con
đường tấp nập dòng người đi qua đi lại, Văn mập mạp thì ngồi một bên đối diện
chán chán lấy tay móc mũi ngoáy ngoáy vài cái ra rồi lại búng búng. Thi thoảng
hai người lại đôi co với nhau vài câu trêu đùa cho vui vẻ.

Một lúc sau, đồ ăn của hai người bưng lên, Văn mập mạp cầm cờ tiên phong,
nhanh như chớp cầm lấy đôi đũa gắp lẩy thức ăn bỏ vô miệng mình, La Phong cũng
không thua kém, cũng cùng tốc độ lấy đũa làm vũ khí diệt mồi. Hai người dáng
ăn lếch nhếch tựa như mấy ngày bị bỏ đói vậy.

Đang tập trung La Phong bỗng dưng dừng động tác lại, hai mắt hắn chú ý lấy hai
người vừa bước lên lầu, cả hai người đều ăn mặc một bộ áo choàng đen, mũ trùm
khăn quàng giữa mặt không nhìn rõ diện mạo, họ bước đến một bàn xếp ngay sau
Văn mập mạp, La Phong bỗng dưng cảm thấy lạnh hết sống lưng khi nhìn về hướng
hai người đó, hắn không hiểu thấu tại sao lại vậy nhưng hắn biết hai người áo
đen đó rất nguy hiểm nên không dám nhìn nhiều.

Hai người áo đen ngồi xuống bàn, xì xầm nói chuyện nho nhỏ với nhau. La Phong
lỗ tai thính, dửng lên nghe chỉ thấy vài câu như : “Đã sắp xếp xong vị trí
chưa?” hay “Được mấy môn phái rồi?” rồi lại thêm “Chờ đi, ba tiếng nữa rồi bắt
đầu.”

Chỉ nghe đại loại được đến như thế, La Phong liền thấy hai người họ xong cuộc
trò chuyện liền yên tĩnh ngồi đó. Dù chỉ có 3 câu nhưng La Phong có thể suy
nghĩ bọn người này có âm mưu gì đó đối phó với mấy môn phái tại Du Châu. Cơ mà
La Phong suy nghĩ, cũng chẳng liên quan gì tới mình, chuyện đó để mấy vị bắp
tay to lo đi, mình bắp tay li ti lo làm gì cho chết uổng?

La Phong Văn Quý hai người ăn uống xong xuôi, liền bước chân rời bàn xuống
lầu, lúc đứng dậy La Phong chú ý tới hai người áo choàng đen kia cười nói
những chuyện bông đùa trông rất vui vẻ, nhưng ánh mắt một người lại thi thoảng
liếc qua mình và Văn Quý, trong ánh mắt ấy tràn ngập tính cảnh giác và khát
máu, La Phong thầm nghĩ: “Nơi này, không thể ở lại lâu, phải nhanh chóng tìm
được Tần gia rồi về tông môn mới được.”

Hai người trả tiền rồi đi ra tửu quán, đồng thời La Phong hỏi thử chủ quán xem
Tần gia ở đâu thì lập tức chủ quán trả lời: “Tần gia a, hướng về Tần gia ngươi
cứ ra cửa tửu quán rồi rẽ trái đi thẳng một hồi tới một ngã giao sẽ nhìn thấy
Tần gia to đùng ở đó, Tần gia tại Trúc thôn cũng là một nhà giàu có. 3 người
con cả 3 đều theo tiên gia tu tập rồi, giờ chỉ còn phụ mẫu và người làm ở tại
đó thôi.”

La Phong nói lời cảm ơn rồi rời đi theo sự chỉ dẫn của chủ quán, một lúc sau,
hai người họ nhìn thấy một khu biệt thự, trên khung cửa ghi rõ một chữ Tần rõ
to. Hai người La Phong Văn Quý cùng một lúc tâm thông linh cùng ý tưởng: “Đúng
là nhà giàu mới nổi, chữ đã to còn dùng vàng đúc.”

La Phong trước tiên đi đến phía cửa nhà rồi cầm lấy thanh móc trên cửa dùng
tay cầm lấy gõ gõ “bộp bộp” vài tiếng hô: “Có ai ở nhà không?”

Gõ vài tiếng xong La Phong liền đứng lui lại phía sau chờ đợi, một lúc sau thì
cửa mở ra, người mở cửa lại là một người trung niên, đầu đội mũ, quần áo một
thân vải lụa rất có khí chất văn nhã, người nọ nhìn thấy trước cửa một tên
tiểu tử cùng một tiểu tử khác mập mạp liền hỏi: “Tiểu hỏa tử, cháu là ai? Ai
bảo cháu đến đây vậy?”

La Phong cũng không dài dòng, liền lấy tay cho vào trong vạt áo vùng ngực lôi
ra một phong thư rồi đưa đến trước mặt người trung niên đó bảo: “Tiểu chất đến
từ Huyễn Hỏa Môn, đây là phong thư mà Tần Viên sư huynh nhờ ta gửi về cho Tần
gia ngài.”

“Ồ, thư của Tần đại thiếu gia sao? Cũng lâu lắm rồi cậu ấy không gửi thư về,
nhị thiếu và tam tiểu thư thường xuyên gửi thư về lắm.” Vị trung niên kia nhận
lấy phong thư nhét vào trong tay áo rồi lùi ra sau nói tiếp: “Quên mất, ta
chưa tự giới thiệu nhỉ, ta là quản gia của Tần gia, họ Khang, hai đứa chắc đi
đường mệt mỏi lắm nhỉ, vào đây nghỉ ngơi rồi hẵng đi.”

La Phong nhớ lại ánh mắt của người kia, hắn cũng không dám ở lại chờ bọn hắn
bàn xong chuyện rồi nhỡ đâu lúc về gặp lại thì chết chắc nên liền từ chối:
“Dạ, tiểu chất xin cáo lui, vì đường dài mà sư phụ chỉ cho thời gian đến tối
phải về tông môn nên việc Tần sư huynh nhờ đã xong, tiểu chất phải vội lên
đường bây giờ ạ.”

Người trung niên thấy La Phong từ chối nên cũng không tiện giữ lại liền nói:
“Vậy ta phải cảm tạ ngươi rồi tiểu hỏa tử.” Rồi hắn móc từ trong ngực ra một
túi nhỏ đưa cho La Phong nói: “Đây là mấy lượng bạc, cũng không có gì to tát,
nhưng tiểu hỏa tử ngươi nhận lấy tiêu xài trên đường về tạm nhé. Ta liền không
tiện tiễn các ngươi rồi. Chúc các ngươi lên đường bình an.”

La Phong nhận lấy túi bạc rồi cúi người cảm tạ, lão quản gia cũng mỉm cười vẫy
vẫy tay chào hắn rồi lùi xuống đóng cửa lại. La Phong đứng nhìn cửa đóng hẳn
rồi quay lại nhìn Văn mập mạp, hắn lúc này đây đang nhìn ngó xung quanh như
thấy cái gì hay lắm vậy.

“Về thôi, xong việc rồi.” La Phong đi lên trước vỗ vỗ vai Văn Quý, Văn Quý
giật mình tỉnh lại quay đầu nhìn La Phong bước đi trước nói: “ y da, đợi ta
a.”

Hai người quay lại đường cũ đi về, nhưng không muốn cái gì thì lại gặp cái đó.
La Phong cùng Văn Quý vừa tới gần tửu quán liền nhìn thấy hai người áo choàng
đen lúc nãy từ tửu quán đi ra.

Một người trong đó ngoảnh đầu lại nhìn La Phong hai người, ánh mắt nhìn thoáng
ra rồi quay đầu lại tiếp tục nói chuyện với người kia, nhưng tuy chỉ là thoáng
qua, La Phong lại cảm giác hai con mắt đó bên trong như chứa địa ngục trần
gian vậy, sát khí nhuộm thấu trời.

La Phong không dám nhìn thẳng nhưng cũng không dám có hành động gì, nếu không
sẽ lộ ra sơ hở, hắn đứng im đó nhìn chằm chằm về phía trước, tay hắn lúc này
đây thấm đẫm mồ hôi. Văn Quý đang vui vẻ cười nói, nhìn La Phong đứng như trời
trồng mà mặt lại trắng bệch ra liền quơ quơ tay trước mặt hắn hỏi thăm: “Ngươi
sao vậy? Vết thương lại làm sao à?”

La Phong bặm bặm môi, cũng không nói gì, trong chớp nhoáng cố nở ra một nụ
cười nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi.” Văn Quý nghe vậy cũng không nghi
ngờ gì, lại vui vẻ như trước nói: “Được rồi, đi nhanh a, nhanh về tông môn a,
ta về muộn sư phụ ta sẽ đòi lột da ta treo lên như heo quay mất.”

La Phong chỉ cười tơ hơ nhạt vài tiếng “haha” rồi lại thôi, hắn bây giờ trong
tâm vẫn buốt giá khi nghĩ về ánh mắt ấy, thật sự rất đáng sợ!

Văn mập mạp không rõ tình hình, vẫn vui vẻ cười đùa chạy trước, hắn lâu lắm
mới được ra ngoài 1 lần như này, nhiệm vụ đã xong, chơi một lúc rồi về sẽ
không sao, nên phải chơi chút đã cho đỡ nhớ mùi hương quê.

La Phong thì đi theo sau, ánh mắt đăm chiêu lo lắng, không biết lần này đường
về liệu có yên ổn không đây, trong lòng hắn có dự cảm rất xấu về chuyện này.
Càng nghĩ càng khó chịu, cuối cùng hắn buông nở hai lông mày, nhún nhún vai
nói: “Thôi vậy, ta như con sâu cái kiến, chắc sẽ không ai để ý kĩ ta như vậy
đâu. Haha, thật là tự chuốc khổ vào người.”

Chưa xong, còn tiếp!


Độc Hành Tiên - Chương #4