Nhân Sinh Thứ Hai.


Người đăng: dattrang

Chương 001 : Nhân sinh thứ hai.

“Tiểu La, Tiểu La, ngươi mau tỉnh đi, đừng có chết mà.” Một tên béo ục ịch mặt
đang khóc ra từng giọt nước mắt chảy dài trên gò má, trên người hắn thì mặc
một bộ võ phục bằng vãi cũ kĩ màu cháo lòng, tay phải may lên một đồ án hình
ngọn lửa, hắn lúc này đang dùng tay lay động liên tục một vị thiếu niên khác,
trông hắn tầm 7-8 tuổi nhỏ bé gầy gộc, trên vầng trán hắn chảy từng dòng máu,
đôi mắt hốc hác lộ xương, bộ võ phục giống y hệt tên béo kia cũng rách nát
không ra hình dạng. Có thể nhìn thấy xuyên qua lớp áo đó là vô số vết thương,
từng vết sâu đặm lại rò rỉ ra từng dòng huyết đỏ.

“Ưm…” Bỗng nhiên, người thiếu niên kia bậm môi cái, miệng động đậy. Tên béo
nhìn thấy hắn cử động được mừng quýnh lên, vội vàng dùng tay thò vào trong
ngực, lúc rút ra là một viên đan dược màu đỏ phá chút đen đen, nhìn hơi bẩn.
Hắn vội vàng đút viên đạn dược đó vào miệng người thiếu niên Tiểu La kia, hắn
nói: “Tiểu La, may quá, ngươi không sao rồi. Ngươi làm sao lại ra cơ sự này cơ
chứ hả?!”

“Ừm…” vị thiếu niên kia nhận thấy trong miệng mình có thứ gì đó, theo bản năng
nuốt vào, rồi hắn nhẹ nhíu mày, mặt nóng đỏ hằm hằm lên, hắn vội cắn răng lại
tạo nên từng tiếng “két” nghiến mạnh. Một lúc sau, mặt hắn dần dần chuyển từ
đỏ sang trắng bệch. Tên béo ngồi một bên nhìn chằm chằm hắn, chỉ lo lúc hắn sơ
ý bỏ qua khoảnh khắc nào đó thì tên trước mắt mình sẽ ngỏm tại chỗ.

“Văn mập mạp…” vị thiếu niên kia nhận thấy sức lực của mình cùng với đau đớn
cũng đã được giảm đi bớt chút, hắn cố hết sức gọi tên béo kia. “Ta đây, ta
đây. Ngươi thấy người thế nào rồi?! Có cần thêm viên Huyết Chất Đan nữa
không?”

“Không…, Ngươi… đây là… đâu…?” vị thiếu niên kia cố hết sức dằn ra từng chữ
nói lên thành câu, hắn cảm thấy người mình cực kì yếu ớt, khí lực một chút
cũng không, đau đớn dù đã qua đan dược giảm bớt nhưng vẫn rất đau như bị mấy
vết cưa cứa dằn ra từng mảnh vậy.

“Đây là phòng của ta, ngươi ngược lại thì rất may, may ta và Tiếu sư huynh lúc
đó đang đi vào khu rừng rìa ngoài Hiên Viên Môn để kiếm chút dược liệu về cho
sư phụ thì gặp ngươi đang bị một con Sương Lang vồ vập, thật không biết tiểu
tử ngươi mới đến Càn Huyết Cảnh tầng 1 mà lại đi xa như thế. Ta và Tiếu sư
huynh lúc đó phát hiện ngươi, còn phải đại chiến với con lang đó khổ một trận,
kết quả nó bị Tiếu sư huynh một kiếm đâm trúng điểm trí mạng mới chết, nếu
không có lẽ cũng chả cứu kịp ngươi rồi.”

“Khục…Ha...ha, ta… phải… cảm ơn ngươi rồi mập à…” người thiếu niên họ La kia
cố gắng nặn ra một cái mỉm cười, rồi nói cảm ơn tên béo ục ich kia.

“Haiz, ngươi cố gắng nghỉ dưỡng cho thật tốt, ta phải đi giao dược liệu cho sư
phụ đã, qua đó ta sẽ cố gắng cầu sư phụ một chút Bồi Huyết tán pha cho ngươi
uống, có lẽ lúc đó sẽ tốt hơn. Ngươi mất máu quá nhiều, xương cũng gãy vài
cái. Đừng nên di chuyển qua lại, nằm im đấy đợi ta về.”

Vừa nói xong câu, mập mạp vỗ vỗ vai Tiểu La, rồi hắn đứng dậy quay lưng bước
đi ra khỏi cửa gỗ rồi cẩn thận đóng cánh cửa lại, lăng lặng không gây một
tiếng động, hắn sợ lại làm phiền đến thời giờ nghỉ ngơi của người anh em trong
kia.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, người thiếu niên họ La kia cũng biết tên mập mạp đi
rồi, hắn thở sâu một cái, nằm trên giường hắn thẫn thờ, mắt dù vẫn nhắm, hắn
vẫn cảm nhận thấy xung quanh.

“Ha… Bây giờ, tên ta là La Phong sao? Cái tên chả mạnh mẽ gì cả…” Hắn nói đến
cái tên bây giờ, lại cảm thấy chuyện này thực sự nực cười. Hắn ở trước kia tên
là Tôn Long, vốn dĩ là một tên cô nhi, không cha không mẹ, không người thân,
không ai muốn nhận nuôi dưỡng. Hắn, là một thân một mình, cô độc đến tận 28
tuổi, cố gắng sinh tồn trong cái thời đại khốc liệt pha trộn cùng ma lực của
đồng tiền ấy, hắn đã học được rất nhiều thứ.

Làm đủ mọi nghề để kiếm ra từng đồng tiên nuôi bản thân, nhưng cuối cùng, chỉ
vì cứu một cô gái ở trong một ngõ hẻm, hắn nhìn thấy cô gái ấy la hét khóc lóc
xin tha, nhưng vẫn bị một tên to xác, bạo chúa ấy với nụ cười man rợ hành lạc
trong sự đau đớn cả thể xác, dằn vặt nhức nhối tinh thần, cô gái ấy gần như
trở nên điên dại theo từng nhịp điệu cười của gã đó thì hắn mới chạy vào cầm
một khúc sắt nhặt ven đầu hẻm quất sang một nhát trúng đầu. Tên man rợ kia bị
đập cho choáng váng, khực một tiếng rồi ngã xuống, buông bỏ tay ra khỏi hông
cô gái kia.

Cô gái trong lúc gần như điên dại, nghe thấy tiếng “bốp” rõ to đằng sau mình,
rồi cảm thấy bàn tay như gọng kìm bóp ở hông mình được nới rộng ra, cũng thuận
đà ngã bịch xuống đất. Hai bàn tay cô run rẩy bám vào tường, hai đầu gối chạm
đất, thở hồng hộc một hồi để lấy lại sức lực.

Còn tên man rợ kia, hắn lấy tay sờ lên đầu mình, bỏ xuống nhìn thấy cả mảng đỏ
huyết thắm trên tay, hắn bắt đầu nở nụ cười theo nhịp, ban đầu là haha nhỏ,
rồi dần dần to dần lên. Hắn đứng phăng dậy, nhìn người ở trước mặt mình.

“Hahaha, hay, hay lắm, mày là thằng nào?” Gã man rợ lè lưỡi liếm đôi môi dày
tợn của mình, cái đầu trọc lốc ấy cùng với hình xăm ở sau vai càng tạo nên cảm
giác hắn dữ dằn.

Tôn Long tay vẫn cầm cục sắt, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào tên man rợ
trước mặt. Không nói không rằng, lạnh lùng như nhìn người chết vậy.

“Haha, hỏi không nói sao? Mi có biế…” Tên man rợ nhìn Tôn Long không trả lời,
hắn vừa định nói câu tiếp theo thì bỗng sự cố xảy ra.

“BỐP!” Tôn Long ra đòn không báo trước, cũng không thèm để ý gì, ra một đòn
bất ngờ đập trúng đầu tên man rợ kia. Rồi sau một đòn, hắn lại nhanh tay ra
thêm đòn nữa…

Từng tiếng “Bốp, bốp” vang lên, không dứt. Phải đến 5 6 tiếng như vậy, Tôn
Long mới dừng tay nhìn trước mặt mình một cái xác be bét máu ở đầu. Hắn lạnh
lùng bước qua cái xác ấy, đến bên cạnh cô gái nhỏ bé kia.

“Cô có sa…” Tôn Long chưa kịp nói dứt lời, một tiếng “bùm” rõ to, hắn ngơ ngác
nhìn người con gái trước mắt. Không hiểu tại sao? Miệng hắn đang định hỏi thăm
cô gái ấy nhưng ai ngờ sự cố lại tiếp tục xảy ra. Rồi hắn cảm thấy đầu trống
rỗng, mắt hắn dần nhắm lại, thân thể hắn ngửa ra sau đập xuống đất. Một lỗ
tròn ngay trên trán hắn, dần rỉ ra từng dòng máu đỏ.

Còn cô gái kia? Nàng ta đứng dậy, tay vẩy vẩy khẩu súng trên tay mình. Cô nàng
bực mình xùy một tiếng: “Khốn khiếp, mãi mới trốn được một đám vệ sĩ vây quanh
ra kiếm con mồi ngon, không ngờ lại bị phá bĩnh cuộc chơi, thật là…”

Nói xong, cô nàng đá đá vài cái vào xác Tôn Long, rồi xùy xồ vài câu ngoại
ngữ, giọng điệu chua chát, rồi lôi ra từ bên cạnh thùng rác đằng sau một cái
va li, mở ra bên trong là một bộ đồ, một ngăn có khuôn hình của một khẩu súng
lục ngắn. Ả cất khẩu súng vào trong rồi tay cầm bộ đồ trong vali mở ra để mặc
vào. Rồi nhanh chóng bước chân rời khỏi ngõ hẻm tối ấy…

………………...

“Ta đây là số may, hay là vận rủi đây? Cứu người còn bị người giết, thật là
vận chó.” Tôn Long, à không, nay hắn đã là La Phong, một người thiếu niên 7
tuổi, thiếu niên thì hơi quá, nhưng có lẽ phải gọi là nhi đồng.

“La Phong, không cha không mẹ, cô nhi một thành viên, sinh sống tại Huyễn Hỏa
Môn, được Tiền quản vụ - một người quản lý ba nhóm đệ tử tạp dịch tại Huyễn
Hỏa Môn nhặt được, đem về nuôi nấng. Bình thường lầm lì ít nói, làm việc lười
nhác vì thế nên bị Tiền quản vụ cắt bớt đồ ăn vì tội lười.”

“Huyễn Hỏa Môn, một môn phái tu tiên cấp thấp nhất tinh tại Du Châu, trưởng
lão 10 người, quản vụ 30 người, đệ tử ngoại môn 1500, đệ tử nội môn 300, tạp
dịch 240 người.”

“Du Châu, là một châu thấp kém trong 13 châu thuộc Thiên Vũ Đại Lục, môn phái
ở châu này chủ yếu từ nhất tinh tới tam tinh.”

“Thiên Vũ Đại Lục, niên kỉ xa xưa, từ rất lâu rồi không ai biết Thiên Vũ Đại
Lục được tạo ra như nào, tên cũng là được người xưa truyền mà thành. Một mảnh
đại lục bao la, hiện nay người ta chỉ mới biết có mười ba châu, còn rất nhiều
nơi khác nữa chưa được khám phá do đường “Cản Thiên” ngăn cách tại rìa biên
giới, không ai có thể qua. Tại Thiên Vụ Đại Lục, người ta có thể tu thành
tiên, như trong mấy cuốn tiểu thuyết vậy nhỉ? Cảnh giới tu chia làm 9, chưa ai
biết sau đó là gì. Một đấm phá ngân hà, một kiểm trảm thiên giang gì gì đó là
có thể ở nơi đây. Và tồn tại muôn hình chủng tộc, và cũng có muôn dạng yêu
quái, cùng với phép thuật - ở đây gọi là tiên pháp, hay các tuyệt chiêu vũ kỹ,
nhiều vô kể. Thật là một thế giới kỳ diệu…”

“Thiên Vũ Đại Lục sao? Nhân sinh thứ hai của mình chắc là tại đây rồi…” La
Phong hổn hển thở ra một câu, cảm khái vận của mình cũng đủ tốt, lại có thể
chuyển sinh tới nơi này. Hắn đôi mắt vẫn cảm thấy nặng trĩu như vậy, cảm thấy
không có sức lực, hắn đã nghĩ tới mình phải làm một vị độc hành hiệp đi đây đi
đó hay tà ác chính nghĩa, nghĩ tới xông xáo chốn giang hồ, nghĩ tới linh tinh
đủ thứ có thể tại đây...

Rồi hắn thiếp ngủ đi lúc nào không biết, từng tiếng thở nhẹ đều vang lên trong
căn phòng gỗ sạch sẽ thoáng đáng thuần không khí tự nhiên nhẹ nhàng này.


Độc Hành Tiên - Chương #1