Người đăng: Bánh Xe Dạ Ảnh
Đạo Tâm, Võ Tâm đều là thuộc tâm cảnh ý chí. Tâm càng mạnh thì sức lĩnh ngộ và
khả năng chống cự tâm ma càng cao. Không thể nghi ngờ, sau khi thông qua Trân
Lung Kỳ Cục rèn luyện tâm cảnh, Triệu Thiên đạt được chỗ tốt không nhỏ.
Tô Tinh Hà tâm tình lúc này có chút mộng bức. Rõ ràng thanh niên trước mắt đã
vượt qua được ảo cảnh của Trân Lung Kỳ Cục, nhưng lại đi hạ một nước cờ tự
sát. Ai, thôi dù sao hắn cũng đã thông qua khảo nghiệm, thôi thì cứ cho hắn
bái sư vậy. Nghĩ kĩ lại, Tô Tinh Hà cũng khá lên, lại hạ tiếp một kỳ.
Biểu hiện của Tô Tinh Hà làm sao thoát được mắt Triệu Thiên. Biết rõ Tô Tinh
Hà ý nghĩ, hắn cười thầm, lão Tô a, ngươi sẵn sàng cảm nhận bị Xuyên Việt Giả
chi phối sợ hãi sao. Sau khi kỳ tử phe Triệu Thiên bị ăn một khoảng lớn, lộ ra
một không gian lớn hơn để xoay xở.
Hai bên tiếp tục hạ kỳ, càng tiếp tục, Tô Tinh Hà đầu mồ hôi càng dày. Cuối
cùng lão Tô cũng thả kỳ xuống, mừng như điên nhìn chằm chằm Triệu Thiên. ( Uy,
đừng hiểu nhầm, chỉ là như nhìn báu vật mà thôi, tuyệt đối đừng suy nghĩ không
thuần khiết.)
“Tìm đường sống trong chỗ chết, từ đó tuyệt xử phùng sinh. Tiểu hữu đại tài
vậy, tại hạ bái phục.” Tô Tinh Hà kính phục đối với Triệu Thiên đã như nước
sông cuồn cuộn liên miên bất tuyệt, như Hoàng Hà tràn lan không ngớt, đã không
thể ngăn cản. Hắn hao hết nửa đời nghiên cứu Trân Lung mà tìm không ra lối
thoát, hôm nay lại bị một người trẻ tuổi nhất kỳ định càn khôn, làm sao có thể
không phục.
“Mời tiểu hữu đi vào hang bên trong, gia sư muốn gặp.” Tô Tinh Hà cười vui vẻ,
Tiêu Dao Phái có truyền nhân xuất sắc như vậy thật đáng mừng. Không lâu sau
chính mình phải gọi vị này là Chưởng Môn.
“Vậy phiền phức Tô lão tiên sinh. Đa tạ.” Triệu Thiên cũng không khách khí làm
gì, hắn tốn bao nhiêu công sức chẳng phải là vì bái sư sao?
Đi đến bên trong quả nhiên gặp phải vách tường, hắn cũng không như Hư Trúc
phải vất vả phá cửa. Vận lên chân khí, hắn vung chân tung cước, nhất cước đá
ra khiến không khí vặn vẹo, chân không hình thành. Khí lãng hóa thành một vòng
bán nguyệt phá không mà tới.
Lục thức-Lam Cước
Vách nhà gỗ chịu không nổi lực xung kích, chất gỗ bị chấn thành phấn vụn, sụp
đổ lộ ra một cửa hang. Triệu Thiên lập tức nhảy xuống, hang động tối tăm,
nhưng dung hợp Viễn Cổ Linh Mâu, tuy bây giờ chỉ là cấp thấp nhưng nếu bị hắc
ám che mắt thì đúng là trò cười. Trong hang có một lão nhân ngồi xếp bằng, nói
là lão nhân cũng không chính xác, vì dù hắn tỏa ra khí tức già yếu tang
thương, nhưng tóc đen mặt ngọc, nhìn kiểu gì cũng là một tuấn nam. Tuy hắn
nhìn như ngồi, nhưng có Linh Mâu Triệu Thiên thấy rõ chằng chịt dây thừng xung
quanh cố định thân thể hắn.
“Hảo tiểu tử. Lớn lên rất tuấn tú, tuổi trẻ đã đạt đến Nhất Lưu, lại có thể
phá giải Trân Lung Kỳ Cục. Tiêu Dao Phái có truyền nhân rồi. Người trẻ tuổi,
ngươi có bằng lòng bái ta là thầy ?” Chỉ thấy lão nhân này bỗng chợt mở miệng
nói.
Uy, ngươi có thể đừng xem mặt như vậy sao, ta thừa nhân rằng ta lớn lên soái,
nhưng theo ngươi nói ta lại cảm thấy như mình là tiểu bạch kiểm. Ừ, ta mới
không thừa nhận ta là tiểu bạch kiểm đây, soái không phải lỗi của ta.
( Tác giả: Soái không phải lỗi của ngươi, nhưng soái mà khoe mẽ thì chính là
lỗi của ngươi. Đến một hồi Tu La Tràng, để ngươi hảo hảo cảm thụ FA đảng lửa
giận đi. Triệu Thiên: Đại ca, đây là người viết mà, soái có gì sai,…Không!
Yameteeee!)
Triệu Thiên cảm thấy một trận vô lực, thôi im lặng thì hơn. Nhưng dù gì thì
bái sư cũng là mục đích chính của hắn chuyến này, có tiện nghi không chiếm là
ngu xuẩn.
“Bái sư cũng không có vấn đề. Nhưng vãn bối đời này không quỳ thiên không lạy
địa, chỉ quỳ phụ mẫu. Nếu như bái sư xin cho vãn bối miễn quỳ, bằng không vãn
bối mạn phép từ chối.” Triệu Thiên vẫn phải chơi lạt mềm buộc chặt, vả lại nhớ
tới trong nguyên tác Hư Trúc bái sư phải lạy 9 lạy, vẫn là báo trước cho thỏa
đáng.
Triệu Thiên tuy chỉ là trạch nam, nhưng sách hắn đọc không thiếu. Hắn biết rõ
muốn tu luyện lên cảnh giới cao hơn phải có tâm tình duy ta vô địch, nếu như
quỳ xuống lạy người khác sẽ khiến cho tâm cảnh có kẽ hở, ý chí mài mòn, sẽ
không thể đột phá.
Cho dù cảnh giới thấp nhưng kiến thức tu luyện và tầm mắt lại cực cao, có thể
bớt đi những đường vòng và tránh những sai lầm ảnh hưởng đến tương lai, đó
chính là một trong những nguyên nhân Độc Giả cường đại.
“Không sao. Phái ta vốn giảng là tự do tự tại, không cần câu nệ như vậy.” Vô
Nhai Tử có chút bất ngờ, nhưng cũng rất nhẹ nhàng đồng ý. Dù sao phái cũng
không quá ép buộc môn hạ đệ tử, vả lại hắn cũng sắp chết mới tìm được truyền
nhân, nếu chạy mất thì thật sự hắn chết ko nhắm mắt.
“Vậy thì đệ tử bái kiến sư phụ.” Triệu Thiên thấy thế thì cũng không chần chừ
tốn thởi gian. Hắn xưa nay cũng không phản đối việc bái sư, người không ai
hoàn hảo, muốn toàn năng thì phải không ngừng học hỏi. Nếu cả việc thỉnh giáo
người khác còn không được thì làm sao mà mạnh lên. Mỗi người đều có sở trường
và trải nghiệm riêng, nên học tập chẳng có gì mất mặt cả.
-Keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành ẩn tàng nhiệm vụ “ Bái sư”. Thành công bái sư Vô Nhai Tử, gia nhập Tiêu Dao Phái. Ban thưởng cầm kỳ thi họa, tượng, y, mộc,… các loại tạp kỹ tăng lên đến Trung Cấp. Ban thưởng Tiêu Dao Phiến *1, xuyên việt trị… Khí vận…
(Tác giả: Vì tính số quá mất công nên thôi lấy cái ước lượng đại khái thôi, dù
sao tác viết truyện là vì vui chứ không phải học toán và rèn trí nhớ.)
-Keng, chúc mừng ký chủ gây ra thành tựu nhiệm vụ:
“Học bách gia quyết, bái vạn nhân sư”: Đồng Nhân Độc Giả tu hành chi lộ trải
khắp Chư Thiên Vạn Giới. Tu hành cần có đạo sư chỉ bảo, bái sư khắp Vạn Giới
mà từ đó tung hoành Chư Thiên.
“Làm được đẹp đẽ.” Triệu Thiên trong lòng vui hỏng rồi. Không nói các loại tạp
kỹ lên Trung Cấp, Tiêu Dao Phiến không phải là thứ hàng dỏm phóng độc mà Tinh
Tú Lão Quái Đinh Xuân Thu sử dụng. Tiêu Dao Phiến có thể nói là một kỳ binh,
mặt phiến có thể chống đạn, viền phiến sắc bén chém sắt như chém bùn.
Bên trong lại có các loại cơ quan, chia làm 10 ngăn, mỗi ngăn chứa 1 loại ám
khí khác nhau, khi kích hoạt ám khí phóng xuất như cuồng phong bạo vũ, trong
20 mét bán kính không lưu người sống. Có thể nói Tiêu Dao Phiên một khi phóng
thích toàn lực không hề thua kém đệ nhất ám khí Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
Triệu Thiên đem việc mình lấy được Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ, nghĩ
ra một cái cẩu huyết kịch bản, nói thẳng ra là lấy nguyên lai kinh lịch của
Đoàn Dự đem thuật cho Vô Nhai Tử. Vô Nhai Tử nghe được không ngừng than thở
Triệu Thiên phúc duyên thâm hậu, lại càng thêm mừng rỡ cho là Triệu Thiên có
duyên với Tiêu Dao Phái.
Vì khác với nguyên tác, lúc này Vô Nhai Tử còn một ít thời gian, vì vậy xem
Triệu Thiên như là bảo bối đồ đệ, dốc lòng truyền thụ. Từ vị tiện nghi sư phụ
này Triệu Thiên đã nghiên cứu khá thấu triệt hệ thống tu luyện của Kim Dung.
Bắc Minh Thần Công thật không thể đạt đến Tiên Thiên, Vô Nhai Tử cũng không
biết lý do. Nhưng là Độc Giả Triệu Thiên biết quá rõ, nếu Hậu Thiên là áp súc
nội lực, hình thành chân khí, vậy thì Tiên Thiên chính là để cho chân khí rèn
luyện, biến chất, đổi mới thành Tiên Thiên Chân Khí.
Quét rác Thần Tăng cũng chỉ là nửa bước Tiên Thiên, do đọc Phật lý lâu năm mà
cô đọng ra Phật Gia Chân Khí, lại thêm Kim Cương Bất Hoại Thần Công, có thể
kết hợp để đúc ra trong truyền thuyết La Hán Kim Thân . Tuy nói hơi khuếch
đại, nhưng khi thật sự đúc thành Kim Thân vậy thì thật sự sẽ đột phá Tiên
Thiên, thậm chí chiến lực có thể mạnh ngang Tiên Thiên Trung Kỳ.
Cứ như vậy, Triệu Thiên không ngừng học tập võ học của Tiêu Dao Phái dưới sự
hướng dẫn của Vô Nhai Tử.
(Chào mọi người. Vì mắc việc trường học nên chắc phải cuối tuần mới viết được.
Lời dài dòng khỏi nói nhiều, chúc đọc truyện vui vẻ!)