Người đăng: dancebox9999
Thất Nguyệt Sơn Phong, trong một băng động lạnh lẽo nằm ở sâu vạn trượng bên
trong Bắc Long Hồ có một thiếu niên lõa thể đang tọa thiền trong một khối băng
, trên thân thể thiếu niên hoàn toàn không có một mảnh vải, chỉ có hai thứ
trang sức một là giới hoàn kim long bên ngón tay áp phải và chiếc lắc được
điều khắc long hình bên tay trái.
Trong khối băng cùng với thiếu niên kia một khối hắc liên cổ kính được cầm
trên tay thiếu niên, không biết người và vật ở đây bao lâu nhưng nhìn vết
tích bên trong cổ động này thì có lẽ đã rất lâu trước đây rồi.
Thời gian qua đi chậm rãi, từng giờ từng giờ cho đến khi Nguyệt Thực bắt đầu
nhô cao âm khí hội tụ lên bầu trời càng lúc càng nhiều, thì bỗng trên khối
băng thiếu niên đang ở bên trong kia nứt thành từng vệt dài, băng liên trên
tay thiếu niên cũng bắt đầu hóa thành lưu quang nhập vào mi tâm thiếu niên sau
đó một lá phù từ trong chiếc nhẫn bay ra ngoài sau đó nhập vào thân thể thiếu
niên sau đó cả hai cùng biến mất.
Sau khi thiếu niên kia và đóa băng liên rời khỏi, băng động cũng bắt đầu đổ
nát hóa thành một đoàn cát bụi không để lại một dấu tích.
…
Phía Đông, Đào Hoa Trấn
“Ca có một thiếu niên bất tỉnh kìa .”
Một thiếu nữ lam phục cưỡi ngựa trắng hô lớn cho một thiếu niên áo đen đang
cưỡi ngưỡi theo sau, đi theo bọn họ có rất nhiều tùy tùng, đặc điểm chung
trên người bọn hắn chính là chiếc áo đen thêu chữ Phương.
“Á tên vô lại này sao lại không mặc quần áo .”
Thiếu nữ tới gần thì nhất thời đỏ mặt hô lớn, làm cho thiếu niên áo đen với
đoàn người tưởng có chuyện vội thúc ngựa đi lên, khi thấy cảnh tượng trước
mắt thì thiếu niên áo đen cũng chỉ biết cười lớn sau đó vội lệnh cho hạ nhân
lấy tạm đồ khoác cho thiếu niên sau đó để hắn lên trên lưng ngựa để tiện mang
về.
Thiếu nữ mặt mày nhỏ nhắn, hai má hồng tóc xỏa dài, da trắng nõn nà, đôi
mắt tròn to trông rất anh khí, lúc này lại bị xấu hổ lại càng thêm dễ thương
.
Còn thiếu niên áo đen thì mặt chữ điền, tuy không tuấn tú nhưng được vẻ ngoài
uy mãnh và khôi ngô.
“Hừ sao huynh lại giúp hắn tên lạ mặt, vô sỉ này chứ .”
Thiếu nữ hậm hực nói ra, nhưng trong giọng nói lại không có vẻ trách cứ thiếu
niên áo đen kia.
“Nha đầu muội, thấy người gặp nạn ra tay giúp đỡ là chuyện thiên kinh địa
nghĩa, lời cha mẹ dạy muội không nhớ sao, với lại người này cũng đâu có ý
chiếm tiện nghi muội .”
Thiếu niên áo đen lên giọng nhắc nhở, nhưng khi nói tới phần cuối lại có một
chú hạ giọng trêu tức.
“Phương Chấn Thiên huynh còn nói, có tin muội nói đại ca huynh ăn hiếp muội
không .”
“Phương Linh Ngọc lão tử cho muội biết, muội mà dám nói đại ca thì ta sẽ nói
với cả quận chuyện muội đỏ mặt ra sao khi thấy nam tử khác lõa thể, nhất là
tên An Thiên Hoành người trong mộng của muội mà biết thì sẽ vui lắm đây .”
“Huynh dám !.”
“Lão tử lại sợ muội quá cơ .”
Hai người vừa đấu khẩu, có khi lại dùng tói công phu quyền cước trong lúc di
chuyển về nhà.
..
Thất Nguyệt Sơn Phong tên gọi như ý nghĩa, gồm bảy ngọn núi lớn nhất tạo
thành khi nhìn từ trên cao xuống sẽ có hình bán nguyệt nên gọi Thất Nguyệt Sơn
Phong.
Thất Nguyệt Sơn Phong rất lơn phải nói là khổng lồ, nó bao bọc phạm vi lãnh
thổ gần như là hơn một trăm vương triều đế quốc và hơn ba mươi mấy cái tông
môn còn về thành trì và quận phủ thì vô số kể.
Lúc này Phương Chấn Thiên đoàn người đã đi tới gần Thiên Châu Quận một nơi
thuộc lãnh thổ của Phong Lăng Vương Triều nằm ở phía Bắc.
Khi gần tới nơi thiếu niên kia cũng lờ mờ mở mắt tỉnh lại, nhưng khi vừa tỉnh
lại thì từng đợt trí nhớ lại chưa kịp nhân biết gì cả thì đã bị cái đau đớn
hành hạ.
"Bạch Hàn ,Linh Kiếm Thiên Tôn, Tiên Giới, Yêu Thần Tiên Ma đại chiến ."
"AAAAA! Đầu ta đau quá !."
Từng đợt trí nhớ loạn xạ không theo thứ tự, như là một tranh ký ức đã bị vỡ
thành ngàn mảnh đang xung kích trong đầu hắn khiến hắn không tự chủ được la
lên một tiếng làm cả đoàn người giật mình quay lại nhìn hắn.
Phương Chấn Thiên cùng Phương Linh Ngọc hai người dẫn đầu đoàn thấy hắn như
vậy, lập tức lùi ngựa xuống coi sao.
"Huynh đệ ngươi có sao không ?."
"Hắn bị gì vậy nhị ca ?."
"Ta cũng không rõ, có lẽ do bị thương ở đầu gây ra cũng nên, nhưng trước
tiên cứ quan sát sao đã rồi đi tiếp ."
Hai huynh muội vừa nói chuyện với nhau, vừa để ý hắn.
"Dừng lại nghỉ ngơi đi mọi người ."
Phương Chấn Thiên nói ra.
Đoàn người nghe vậy thì làm theo, cũng dừng ngựa dùng một chút lương khô sẵn
tiện tán gẫu vài câu.
Một lúc sau thiếu niên cũng từ cơn đau quay lại với hiện thức, trước mặt hắn
là một thiếu niên vài thiếu nữ có đôi nét giống nhau đang nói chuyện.
Hai người Phương Gia huynh muội thấy hắn đang nhìn mình với ánh mắt nghi hoặc
cũng không để ý mà chỉ tiến lại hỏi thăm.
"Này huynh đệ ngươi cảm thấy ổn chứ ."
Phương Chấn Thiên tiến đến hỏi thăm.
"Đa tạ hai vị, ta cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi ."
"Ta tên Phương Chấn Thiên còn huynh đệ tên gì ."
"Bạch Hàn ."
Hắn nói ra, nhưng hắn cũng không biết đó có phải tên mình hay không vì trong
đầu hắn ký ức hắn là một mảnh mơ hồ chỉ có cái tên Bạch Hàn này là nhớ rất rõ
nên hắn cũng lấy đó làm tên bản thân.
Hai người nói chuyện qua lại một hồi, biết hắn bị mất trí nhớ cho nên Phương
Chấn thiên hào sảng ngỏ lời mời Bạch Hàn tới nhà làm khách sẵn tiện ở nhà có
thể mời đại phu đến coi giúp hắn.
Hiện giờ Bạch Hàn cũng không biết làm gì, đi đâu vả lại gia đình người quen
càng không nhớ nên cũng gật đầu đồng ý tới nhà Phương Chấn Thiên làm khách sẵn
tiên coi trong khoảng thời gian này có nhớ lại được gì không .