Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Sau khi Trần Lâm cùng Phan Lực rời đi, bên trong phòng lúc này chỉ còn lại
Thập Xuyên cùng lão bằng hữu Thiết Hưng của mình.
"Xuyên ca, hai tên nhóc này nói vậy có tin được không? Ta thấy có vẻ không khả
quan cho lắm a..."
Ngồi một bên, nãy giờ im lặng Thiết Hưng lúc này mở miệng nói, vẻ mặt chập
chừng không tin tưởng cho lắm.
Mà hơn hết là Trần Lâm lúc nãy nói địa điểm bên trong Hoàng Liên Sơn mạch, rõ
ràng sẽ có nguy cơ gặp nguy hiểm, dù chưa biết thực hư ra sao nhưng mà phần
lợi có vẻ ít hơn phần hại.
"Ha, ngươi cứ yên tâm đi, ta cam đoan vụ làm ăn này có lời, ngươi nghĩ ta ngu
ngốc đến mức chỉ biết nghe không hay sao?"
Thập Xuyên nhếch môi cười nhạt âm trầm nói, trong lòng đều đã có tính toán
riêng.
Mặc dù là thật hay giả, Thập Xuyên cũng tự tin là Trần Lâm sẽ không nói dối
hắn làm gì, như thế thì sẽ được cái gì cơ chứ? Nhưng nếu đúng là có bảo vật
hay thứ gì khác, thì đơn giản là Thập Xuyên hắn trúng to rồi.
"Vậy ý của Xuyên ca là?"
Thiết Hưng trong mắt thâm ý ngập ngừng nói.
"Phải, chính là như vậy..."
Thập Xuyên khẽ gật đầu cười gằn, chưa biết là có được bảo vật hay không, nhưng
nếu được như vậy thì làm gi có chuyện chia năm năm, Thập Xuyên hắn là Võ tông
cấp bậc, an nguy của Trần Lâm cùng Phan Lực ngày mai sẽ là một mình hắn đảm
bảo, nếu quả thực có được bảo vật thì sao hắn có thể để cho hai người Trần Lâm
cùng Phan Lực nhúng tay chia chát?
"Nhưng là Phan gia? Đệ cũng nghe qua danh tiếng Phan gia a, Võ tông cấp bậc
cũng không có ít đâu..."
Thiết Hưng lúc này trong bụng xuất hiện một tia lo sợ, Phan gia ở Trấn Yêu
thành danh tiếng cũng không nhỏ, Võ tông người tọa trấn cũng không phải con số
ít, nếu làm chuyện gì đắc tội với Phan Lực e là không thể yên ổn được.
"Ngươi thật là ngu ngốc, Hoàng Liên Sơn mạch nổi tiếng là yêu thú cao cấp tồn
tại, võ giả bỏ mạng bên trong cũng không hề ít, chết thêm một hai người cũng
không phải là chuyện lạ lẫm gì, cái đó ngươi cũng không cần ta phải giải thích
đi?"
Thập Xuyên nheo mắt nói, ánh mắt thoáng lóe lên một đạo tia chớp sát khí bén
lạnh.
"À à...ta hiểu rồi, Xuyên lão ca quả nhiên anh minh, tiểu đệ thật là đầu óc
nông cạn..."
Thiết Hưng mặt mày như được khai sáng gật đầu lia lịa nói.
"Hừ, nếu không như vậy thì ta còn làm đại ca ngươi? Để ngươi làm đại ca ta cho
rồi có phải hơn không?"
"Phải phải, lão ca nói chí phải..."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ..
Trần Lâm cùng Phan Lực sau khi rời đi thì nhanh chóng được thuộc hạ của Thập
Xuyên chuẩn bị cho một cái lều nhỏ gần cuối cùng phía ngoài.
Bên trong lều...
"Lâm đệ, ngươi thấy thế nào? Tên Thập Xuyên này có thể hợp tác được chứ?"
Phan Lực vẻ mặt hơi đăm chiêu ngời ngợi nói.
"Ha, Lực ca ngươi yên tâm đi, người này dùng được, chuyến đi coi như thành
công bước đầu.."
Trần Lâm cười nhẹ tùy ý nói.
"Nhưng là ta cảm thấy tên Thập Xuyên này lúc nãy có một chút gì đó khác
thường, tại sao hắn lại dễ tin chúng ta tới vậy?"
Phan Lực vẫn còn khá nghi ngờ hỏi, Thập Xuyên dù sao cũng là một tồn tại có
tuổi đời không nhỏ, đâu phải nói ra liền tin như vậy.
"Đại ca ngươi không hiểu rồi, cuộc làm ăn này suy đi tính lại đều là hắn có
lợi, thử nghỉ xem nếu thành công hoặc thất bại thì hắn sẽ được gì và mất gì?
Dù là thật hay giả hắn đều sẽ đi, bởi vì lợi ích này là không thể đong đếm
trước..."
Trần Lâm khẽ lắc đầu nói.
Thập Xuyên suy nghĩ Trần Lâm cũng bảy tám phần đoán ra, cũng chính là Trần Lâm
đưa ra những cái hấp dẫn dụ hoặc đó, Thập Xuyên chắc chắn không thể nào từ
chối được.
"Nếu như vậy...ta sợ một khi chúng ta tìm ra bí mật này, chỉ sợ tên Thập Xuyên
sẽ không giữ lời nữa a...không khéo chúng ta còn gặp nguy hiểm khác nữa..."
Phan Lực hai mắt khẽ đảo, trầm thấp nói với Trần Lâm.
"Nguy hiểm?"
Trần Lâm thoáng sững người, sau đó bật cười nhìn Phan Lực nói:
"Đại ca ngươi vẫn chưa hiểu ta, ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến mức tin vào những
lời hắn nói sao? Hắn có ý đồ hay không thì ta không biết, tuy nhiên nếu hắn
lật lọng thì ca yên tâm...Trầm Lâm ta sẽ không để ngươi cùng ta bỏ mạng nơi
rừng núi này đâu..."
Trần Lâm trước khi hỏi Phan Lực về võ giả Võ tông cấp bậc, cũng đều có suy
tính trước cả rồi, hiện giờ thực lực của Trần Lâm cũng còn kém Võ tông cấp bậc
một bước khá xa, nếu như dùng Thôn Thiên Thần Ma thì Trần Lâm miễn cưỡng chống
đỡ được một hai chiêu của Võ tông nhị tinh trở xuống mà thôi, còn chống lại Võ
tông thì Trần Lâm vẫn chưa đủ sức.
Còn Phan Lực tuy thực lực là Thất tinh Võ Linh, võ hồn cũng là Thánh cấp võ
hồn, nhưng là muốn vượt cấp ngăn cản Võ tông thì cũng không hề khả quan, có
thể nói là hai người bọn họ hợp sức thì miễn cưỡng chống đỡ Võ tông nhất tinh,
còn nhị tinh tam tinh thì kết quả ai cũng biết rồi.
Nhưng là Trần Lâm trước giờ luôn tính toán trước một bước, về phương diện trận
pháp, lúc đánh với Nhạc gia thì Trần Lâm cũng đã thể hiện ra, tuy nói là vẫn
còn yếu vì thực lực Trần Lâm còn chưa đủ, nhưng là nếu như Võ tông trở xuống
thì Trần Lâm vẫn dư sức cầm chân một thời gian, nếu như có điều gì bất trắc
thì Trần Lâm tất nhiên có thể xoay sở kịp.
Vì vậy mà Trần Lâm mới tự tin cùng Phan Lực đến đây tìm Thập Xuyên.
"Nói vậy...Lâm đệ ngươi đã có chuẩn bị ?"
Phan Lực hai mắt sáng ngời cao hứng
nói.
"Không phải ta nói rồi sao? Ca cứ tin ở ta, vụ làm ăn này còn chưa biết thua
lỗ lời lãi như thế nào đâu."
Trần Lâm cười cười, trên mặt tỏ vẻ thần bí, mơ hồ tạo ra một cảm giác sâu
không lường được, trông giống như một lão quái hơn là một thiếu niên bình
thường vậy.
Phan Lực nghe vậy cũng không nói nữa, chỉ khẽ gật đầu rồi thôi, người huynh đệ
Trần Lâm này trình độ tới đầu óc đều siêu việt người thường, thậm chí Phan Lực
cảm thấy một chút âp lực khi đi chung với Trần Lâm, những thứ Trần Lâm thể
hiện đều quá mức hơn người, Phan Lực có thể cảm thấy bóng dáng một siêu cường
giả tương lai đang đứng trước mặt mình vậy, là một đại ca thì Phan Lực cảm
giác có chút không xứng.
"Thôi đại ca ngươi nghỉ ngơi đi, sáng mai còn lên đường, ta tu luyện thêm một
chút nữa..."
Trần Lâm thấy vẻ mặt Phan Lực hơi thất thần, có lẽ cũng đoán được Phan Lực suy
nghĩ liền gợi ý chuyện khác, chấm dứt cuộc trò chuyện.
"Vậy được rồi, ta nghỉ trước, ngươi cũng nhớ nghỉ sớm..."
Phan Lực cười nhẹ rồi đi ngủ trước.
Chỉ còn lại Trần Lâm là thức để tu luyện, Trần Lâm không muốn bỏ phí thời gian
tu luyện, bởi vì còn hai tháng nữa là phải trở về học viện tiến hành khiêu
chiến lấy danh ngạch rồi, tăng lên thực lực đương nhiên là điều cần thiết nhất
lúc này.
"Chiến thần quyết, mở!"
Chiến thần quyết khởi động, song võ hồn bên trong cũng bắt đầu tiến hành thôn
phệ thiên địa linh khí chuyển hóa thành chiến khí áp súc trong đan điền Trần
Lâm.
"Hưu hưu hưu"
Từng luồng thiên địa linh khí tuôn về như dòng suối nhỏ, bốn phương tám hướng
lũ lượt kéo về, tuy số lượng không nhiều như lúc dùng đan dược nhưng chất
lượng rất tốt, sự tăng trưởng vẫn thấy được rõ rệt.
Sáng hôm sau....
Cứ như vậy một đêm trôi qua, Trần Lâm không ngủ mà tu luyện đến sáng, tuy thức
trắng đêm tu luyện nhưng là tinh thần ngược lại không có mệt mỏi, hơn nữa là
minh mẫn linh hoạt hơn nữa.
Lúc này Phan Lực cùng Trần Lâm cũng đã rời khỏi túp lều, hiện giờ đang có mặt
tại nơi đầu tiên gặp Thập Xuyên.
"Thế nào? Đêm qua ngủ ngon chứ hả?"
Thập Xuyên cười cười hòa nhã nói.
"Cảm ơn lão ca quan tâm, đêm qua chúng ta ngủ rất ngon..."
Phan Lực chắp tay cười nói.
"Ha ha, vậy thì được rồi, hẳn là bây giờ lên đường rồi chứ?"
Thập Xuyên gật đầu rồi nói.
"Được rồi, bây giờ có thể lên đường..."
Trần Lâm gật đầu tự nhiên đáp.
"Được, đồ đạc ta cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, vậy thì lên đường thôi..."
Thập Xuyên nói dứt câu rồi xuất phát, ngoài Thập Xuyên ra thì đi cùng còn có
Thiết Hưng bằng hữu của hắn, không biết thực lực tên này ra sao nhưng nếu là
một lời nghe lấy Thập Xuyên thì cũng không cao hơn Thập Xuyên, cùng lắm cũng
chỉ là một cái Võ tông cấp bậc mà thôi, như vậy thì chuyến đi này lại thêm an
toàn hơn rồi.
Nói rồi, Trần Lâm theo hướng bản đồ chỉ dẫn đưa bốn người tiến vào bên trong
Hoàng Liên Sơn mạch, bắt đầu cuộc giải mã bí mật tấm bản đồ.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ..
Truyencv.com