Cô Gái Thần Bí.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Đêm tối, bên ngoài trời sáng lung linh bởi ánh trăng chiếu rọi, thỉnh thoảng
lại nghe tiếng kêu của những con cú vọ cùng những con côn trùng.

Bên trong phòng, Trần Lâm lúc này cũng không buông tha cho việc tu luyện ,
thời gian một tháng ở nhà, Trần Lâm cũng không lười nhác bỏ bê việc tu luyện
, bất quá vì không có trợ lực từ bên ngoài nên tốc độ có phần chậm chạp, tuy
nhiên dù vậy nhưng Trần Lâm cũng đột phá Võ linh nhị tinh sơ kỳv, thực lực lại
tăng lên một bậc lớn, lúc này Trần Lâm hiện đang tu luyện, coi như tiết kiệm
được khoảng thời gian nào hay thời gian đó.

Lúc này cả quán trọ rất yên tĩnh, những tên võ giả tứ xứ kia cũng đều ở lại
đây ngủ qua đêm, Phan Lực cũng đã chìm vào giấc ngủ, hắn không có thể chất
mạnh mẽ như Trần Lâm, một ngày như vậy cũng làm Phan Lực mệt mỏi muốn nghỉ
ngơi rồi.

" Sột soạt sột soạt... "

" Vù vù ... "

Bỗng nhiên lúc này, Trần Lâm vành tai khẽ rung rinh, một tiếng động rất nhỏ
xuất hiện vào tai của Trần Lâm, tuy là nhỏ đến mức như cây kim rơi xuống
nhưng là thính giác của Trần Lâm vẫn là rất kinh người, ngay lập tức cảm thấy
bất bình thường, việc tu luyện tức thì dừng lại, Trần Lâm trong người chiến
thần quyết khởi động, sẵn sàng ứng phó với mọi chuyện phát sinh.

" Hưu hưu hưu ... "

Bỗng nhiên một làn khói từ bên ngoài bay vào trong phòng, Trần Lâm trong lòng
nhất thời kinh hãi, nội tâm thầm nghĩ không lẽ có người muốn ám hại mình ?
Nhưng là hắn cũng đâu có gây thù oán với ai tưg lúc tới nơi này đâu ah.

Bất quá Trần Lâm vẫn giữ bình tĩnh, hít nhẹ một hơi, Trần Lâm ngay lập tức
nhận ra loại khói này, đây không phải là khói độc gì cả, mà là một loại mê
hương đặc trưng không màu không mùi tên là Vô Nhan hương, có thể làm cho Võ
linh đỉnh phong võ giả thậm chí Võ tông cũng phải ngủ như chết nếu như hít vào
, lúc đó nếu bị người ta giết chết cũng không hề hay biết.

Có điều loại mê hương này giá trị rất cao, phải là người cực kỳ giàu có hoặc
là cao cấp võ giả mới có tư cách dùng đến, có điều tại sao lại dùng loại mê
hương này với Trần Lâm thì hắn cũng không biết.

Và ý đồ của kẻ chủ mưu là gì Trần Lâm cũng không rõ, nhưng nghi vấn nhất
trong đầu Trần Lâm là cô gái xinh đẹp chủ quán kia, chỉ có cô ta là thâm sâu
khó lường nhất, và xác suất cũng cao nhất.

Dù không biết mục đích của ai và là gì, nhưng Trần Lâm cũng không sợ cái này
mê hương, trong người Chiến Thần quyết vận dụng cực tốc, chiến khí trong
người như bão giông luân chuyển, những luồng mê hương bị Trần Lâm hít vào đều
bị tiêu biến, đây cũng là một trong những tác dụng của Chiến thần quyết đem
lại cho Trần Lâm, bách độc bất xâm.

Tuy nói là bách độc bất xâm, nhưng là tới giờ Trần Lâm chỉ thử qua các loại
độc dược hạng nhẹ mà thôi, còn những loại độc dược kinh khủng khác Trần Lâm
vẫn không dám thử, bằng không không ai dám nói trước điều gì.

Trần Lâm nhanh trí lấy tấm bản đồ cất xuống dưới chiếu, chỉ để lại các đồ vật
khác trong túi trữ vật, sau đó giả như ngủ như chết trên giường chờ động tĩnh
tiếp theo.

" Két... "

Quả không sai, một lát sau thì tiếng cửa mở xuất hiện, Trần Lâm bộ dáng như
cũ, hơi thở đều đặn không chút gấp gáp, hai mắt hơi hé thử xem kẻ nào làm ra
trò này.

" Ồ, cô gái này là ai ... ? "

Trần Lâm lúc này vô cùng kinh ngạc, trong mắt hắn lúc này không phải là cô
gái chủ quán xinh đẹp, mà lúc này là một người hoàn toàn khác, mà hơn hết đó
là một cô gái trẻ trung hơn, nhan sắc cũng xinh đẹp hơn nhiều, thậm chí
không kém Mộc Chi là bao, nhưng là nét phong mị thuần thục e là Mộc Chi phải
chịu hạ phong rồi.

" Không, người này cùng bà chủ quán lúc chiều rõ ràng là một ... "

Trần Lâm trong óc lóe lên ý nghĩ, tuy là cô gái trước mắt có khuôn mặt khác
hoàn toàn, nhưng mà bộ đồ trên người cùng với cử chỉ khí chất hoàn toàn là
một, rõ ràng là cùng một người, rất có thể dung mạo bà chủ quán kia chỉ là
do cô gái này giả tạo mà ra.

" Ồ, cô gái này là ai ... ? "

Trần Lâm lúc này vô cùng kinh ngạc, trong mắt hắn lúc này không phải là cô
gái chủ quán xinh đẹp, mà lúc này là một người hoàn toàn khác, mà hơn hết đó
là một cô gái trẻ trung hơn, nhan sắc cũng xinh đẹp hơn nhiều, thậm chí
không kém Mộc Chi là bao, nhưng là nét phong mị thuần thục e là Mộc Chi phải
chịu hạ phong rồi.

" Không, người này cùng bà chủ quán lúc chiều rõ ràng là một ... "

Trần Lâm trong óc lóe lên ý nghĩ, tuy là cô gái trước mắt có khuôn mặt khác
hoàn toàn, nhưng mà bộ đồ trên người cùng với cử chỉ khí chất hoàn toàn là
một, rõ ràng là cùng một người, rất có thể dung mạo bà chủ quán kia chỉ là
do cô gái này giả tạo mà ra.

" Ha, để xem tên này có không đây ... "

Cô gái khóe môi cong lên một nụ cười, sau đó tiến tới bên cạnh Trần Lâm, ánh
mắt không ngần ngại một vòng lướt quanh người Trần Lâm.

Sau đó cô gái đưa tay thò vào trong ngực Trần Lâm bắt đầu lục lọi, mất một
cái hơi thở thời gian, túi trữ vật của Trần Lâm lúc này bị lấy ra.

Không chút do dự, toàn bộ đồ đạc bên trong túi trữ vật đều bị đổ ra ngoài ,
hầu hết chỉ là vật dụng cá nhân cùng một chút kim tệ, dường như cô gái đang
muốn tìm một thứ gì đó.

" Cũng không có sao ? "

Lục soát một hồi lâu, cô gái cau mày hơi tức giận nói, quả nhiên là cô gái
đang tìm một thứ gì đó, mà không chỉ là một mình Trần Lâm bị, mà tất cả những
người ngủ qua đêm ở đây đều đã bị cô gái này sử dụng Vô Nhan hương sau đó lục
soát rồi.

" Không lẽ là tấm bản đồ ? "

Trần Lâm trong lòng suy đoán, nhưng vẫn chưa dám khẳng định, dù sao chuyện
tấm bản đồ cũng chỉ có Trần Lâm cùng Phan Lực biết rõ mà thôi, nhưng dù đúng
hay không thì cũng không sao cả.

Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, trước đó Trần Lâm đã giấu đi tấm bản
đồ ở dưới chiếu, cho nên cô gái dù lục tung người Trần Lâm lên cũng không thấy
được tấm bản đồ.

Không tìm thấy thứ mình muốn, cô gái đành bất lực rời đi, vẻ mặt trông không
hề dễ chịu.

" Đi rồi sao ? "

Lúc này Trần Lâm mới thở ra một hơi nói, lúc nãy áp lực có hơi lớn, nhất là
lúc cô gái đưa bàn tay mềm mại sờ qua người Trần Lâm, lúc đó Trần Lâm phải
dồn cơ đít thít cơ mông cố gắng kìm nén, nếu không để bị phát hiện thì gay to
.

" May là không bị phát hiện ... "

Lấy ra tấm bản đồ, Trần Lâm cười nhạt trong lòng, đó là nhờ hắn chuẩn bị
trước, nếu như cô gái kia thật sự mục đích là tấm bản đồ thì Trần Lâm rất có
thể nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì thực lực của cô gái đó Trần Lâm vẫn không
thể chống lại được, hơn nữa Phan Lực đã ngủ say, Trần Lâm muốn kháng cự lại
thì e là quá khó.

Trong bụng cũng không kìm được khiếp sợ, nhìn tuổi cô gái này cùng lắm cũng
chỉ là hai bốn hai lăm, mà thực lực thì đã đạt đến Võ tông cấp bậc ở trên ,
đủ để hiểu tư chất của cô gái này cao đến mức nào, nhưng là tại sao một cô
gái như vậy lại xuất hiện ở đây thì Trần Lâm không thể nào giải thích được.

Sáng hôm sau ....
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ..

" Bà chủ, chúng ta trả phòng ... "

Dưới quầy lễ tân, Trần Lâm cùng Phan Lực tiến hành trả phòng sau đó tiếp tục
lên đường.

" Cảm ơn khách quan, lần sau nhớ ghé đến nhé ... "

Cô gái cười tươi nói, khuôn mặt lúc lại trở về giống như lúc trước, bất quá
Trần Lâm không hề có biểu hiện gì, bộ dáng giống như không hề biết gì đến vụ
việc tối hôm qua vậy, riêng Phan Lực thì tối hôm qua ngủ say đến không biết
trời trăng mây gió là gì, đến giờ thì tinh thần trở nên thoải mái khác lạ rất
nhiều.

Rời khỏi quán, Trần Lâm cùng Phan Lực tiếp tục lên đường, cơ thể trở về khỏe
mạnh nên tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.

Đến trưa .....

Lúc này Trần Lâm cùng Phan Lực cũng đã đến nơi mình muốn đến, nơi này là phía
ngoài của Hoàng Liên Sơn mạch, nơi này không hề có người ở nhiều, trên đường
đi Trần Lâm cùng Phan Lực cũng có gặp qua một số võ giả kết thành tổ đội cùng
nhau đi chung, có lẽ là cùng nhau tiến vào Hoàng Liên Sơn mạch tìm kiếm vảo
vật rồi.

" Đến nơi rồi, chính là nơi này, trước mặt những túp lều đó là của bọn hắn...
"

Phan Lực chỉ vào những cái lều nhỏ nói với Trần Lâm, những cái lều đó đều là
thành viên thuộc hạ của dong binh đoàn, mà người thủ lĩnh chính là Thập Xuyên
, là người Trần Lâm cần gặp lúc này.

" Các ngươi là ai ? "

Rất nhanh liền có người hỏi thăm, một người thiếu niên khoảng hai mươi tuổi
đi tới hỏi, trong tay là một thanh kiếm sắc bén, bộ mặt không được thân
thiện cho lắm.

" Xin chào, bọn ta là người quen, ta đến đây để gặp Thập Xuyên, nhờ ngươi
chuyển lời đến Thập Xuyên hộ ta ... "

Phan Lực thong dong bình thản nói.

" Người quen ? "

Người thiếu niên chằm chằm nhìn lấy Phan Lực cùng Trần Lâm một lát, sau đó
nói :

" Nếu là người quen thì chờ một chút, Thập Xuyên thủ lĩnh đang bận tiếp khách
rồi ... "

Trần Lâm cùng Phan Lực nghe vậy thì gật đầu chờ đợi, thầm nghĩ Thập Xuyên
đang bàn chuyện là chuyện gì.

Nếu Trần Lâm đoán không sai thì chắc là chuyện bảo vật gì đó xuất hiện trong
Hoàng Liên Sơn mạch cũng đã đến tai Thập Xuyên rồi, những võ giả khác có lẽ
đã đến gặp Thập Xuyên tiến hành hợp tác truy tìm bảo vật.

Là một người sống vì lợi ích, đương nhiên những chuyện liên quan tới bảo vật
thì Thập Xuyên đương nhiên đương nhiên không bỏ qua, Trần Lâm trong lòng lại
cảm thấy có chút khó khăn.

Nếu là như vậy thì chỉ sợ việc đàm phán với Thập Xuyên sẽ khó đi rất nhiều ,
và chưa chắc gì Thập Xuyên sẽ đồng ý với Trần Lâm nữa.

Một hồi sau ...

" Thủ lĩnh, bên ngoài có người nói là muốn gặp người, nghe người đó nói là
người quen của ngài ... "

Người thiếu niên ghé vào tai Thập Xuyên nói nhỏ.

" Người quen ? "

Thập Xuyên kinh ngạc, sau đó hỏi lại :
" Hắn đi mấy người ? Khoảng bao nhiêu tuổi ? "

" Hai người, cả hai đều rất trẻ... "

" Bọn hắn còn đợi ở ngoài kia không ? "

" Thưa còn ... "

" Vậy được rồi, kêu hai người bọn hắn vào đây ... "

Thập Xuyên gật đầu sau đó bảo.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ..

" Thập Xuyên thủ lĩnh cho gọi các ngươi, đi theo ta ... "

Người thiếu niên lúc này lại đi ra sau đó phất tay nói.

Trần Lâm cùng Phan Lực nghe vậy thì cũng bước theo người thiếu niên đi vào
trong.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp
mình viết truyện tốt hơn.
Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^

Truyencv.com


Độc Bá Thiên Địa - Chương #97