Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Sau khi tạm biệt cha mẹ cùng gia tộc, Trần Lâm cùng Phan Lực cùng nhau lên
đường, hai người rời khỏi Thiên Vẫn thành hướng về phía Tây nơi Hoàng Liên
Sơn mạch mà đi.
Trên đường đi . . ..
" Lực ca, ngươi có thể nói cho ta biết sơ qua tính cách cùng sở thích kẻ mà
ngươi nói lúc trước không ? Ta cần đến một ít tư liệu để nói chuyện ... "
Trần Lâm hai mắt thần mang lấp lóe từ tốn nói.
" Tính cách cùng sở thích ? "
Phan Lực nhất thời suy tư, trong đầu nhớ lại một lát sau đó chậm rãi kể ra :
" Hắn tên là Thập Xuyên, ta cũng không tiếp xúc nhiều với hắn lắm, chỉ nói
mấy câu rồi hết mà thôi, à hình như ta nghe nói hắn rất mưu mô, và tàn nhẫn
, thuộc hạ dưới tay hắn đều khiếp sợ dâm uy của hắn ... "
" Ồ ! Hắn làm gì mà có thuộc hạ ? Đạo tặc sao ? "
Trần Lâm nghi hoặc hỏi.
" Không, hắn là thủ lĩnh của một dong binh đoàn tên Hắc Nham, chuyên hoạt
động ở địa bàn Hoàng Liên sơn mạch, chuyên nhận hộ tống cùng với những mối
làm ăn khác, nói chung là cũng gần như đạo tặc rồi, chỉ khác cái là không ác
như đạo tặc mà thôi ... "
Phan Lực bình thản kể rõ, sau đó ánh mắt lóe lên một đạo tinh quang, sực nhớ
ra điều gì đó nhanh chóng nói :
" À ta nhớ rồi, hình như hắn đang rất cần một loại thảo dược hay linh dược gì
đó, ta cũng không rõ là gì, nhưng là lúc trước ta có thấy hắn tìm kiếm loại
linh dược đó, nhưng bây giờ không biết hắn đã tìm được chưa ... "
" Linh dược ? "
Trần Lâm nội tâm ngạc nhiên, nếu quả là chưa tìm được loại đó linh dược thì
Trần Lâm coi như dễ dàng đàm phán.
Nghĩ gì đó trong đầu sau đó Trần Lâm nói tiếp :
" Nếu vậy thì đủ rồi, chuyện còn lại cứ giao cho đệ là được ... "
Nói xong hai người cứ như vậy tăng tốc đi nhanh nhất có thể.
Thời gian mau chóng trôi qua, ánh nắng chói gắt của mặt trời lặn đi, chừa
lại ánh chiều tà huyền ảo cùng những áng mây hồng xa xa bầu trời . . ..
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . ..
Trần Lâm cùng Phan Lực đi không ngừng, lúc này quãng đường đi được cũng tương
đối dài, có lẽ chỉ cần một thời gian ngắn nữa thì sẽ tới nơi mà thôi, tuy
nhiên đi một ngày trời thì hai người cũng có chút đói và mệt mỏi, thấy bên
đường có một cái quán ăn nhỏ, hai người dự định đi vào ăn uống nghỉ ngơi một
chút qua đêm rồi lên đường tiếp.
Bước vào quán, không khí trở nên mát mẻ hơn rất nhiều, Trần Lâm quan sát một
chút quán ăn, nhìn thấy bên trong cũng khá rộng rãi, bàn ghế trống còn khá
nhiều, Trần Lâm cùng Phan Lực chọn một cái bàn gần cửa sổ sau đó ngồi xuống ,
xung quanh cũng có mấy người ngồi từ trước đang nói cái gì đó.
" Chào khách quan, đây là menu của quán, hai người muốn ăn gì ạ ? "
Ngay khi vừa ngồi xuống thì từ trong quán một bà chủ bước ra tươi cười hỏi ,
trong tay là một cuốn sổ ghi rõ những món ăn được bán ở quán.
Nhìn qua bà chủ quán, Trần Lâm có hơi kinh ngạc, dáng vẻ bà chủ này cũng
không lớn là mấy, chỉ khoảng hai chín đến ba mươi trái phải, hơn nửa dung
nhan cũng không thua kém mấy cô gái xinh đẹp ở thành thị, thậm chí khí chất
phong tao vũ mị một cách lạ thường, nụ cười còn tỏa ra một chút hương xuân.
Trần Lâm ngạc nhiên cũng phải có lý do, bởi vì bán kính xung quanh đây mấy
trăm dặm rất ít người sống, thế mà ở đây lại có một người phụ nữ xinh đẹp thế
này làm chủ quán, hơn nữa nơi này là phụ cận Hoàng Liên sơn mạch, đạo tặc
người lạ hoành hành vô số, thiết nghĩ một cô gái như vậy tồn tại ở đây không
chút lo sợ kể cũng lạ, nhưng là nhìn cử chỉ cùng khí tức mà cô gái cố che
giấu kia Trần Lâm cũng thoáng giật mình trong lòng, rõ ràng cô gái này chính
là một võ giả, mà không phải bình thường võ giả mà là một võ giả thực lực
kinh người.
Khí tức này có phần hơi giống với Trần Minh lúc vừa đột phá Võ tông, một tia
uy áp vô hình phảng phất tràn ra, nhưng là trình độ che giấu và khống chế của
cô gái đã tương đối thuần thục, Trần Lâm trong lòng hơi lạnh, cô gái này rõ
ràng là một võ tông cảnh giới, thậm chí rất cao trong võ tông cấp bậc, không
biết tại sao lại làm một bà chủ quán nhỏ tại nơi khỉ ho cò gáy này.
Nhìn Trần Lâm hai mắt có vẻ chăm chú nhìn mình, cô gái trong mắt lóe lên một
tia dị sắc, nhưng trên mặt vẫn là một vẻ tươi cười hỏi lại :
" Khách quan ? "
Phan Lực nhận ra Trần Lâm hơi thất thố, vẻ mặt có chút ngại ngùng nhanh chóng
nói :
" Ha ha, bà chủ đây thứ lỗi, biểu đệ của ta ít khi ra ngoài, nay gặp bà chủ
có phần xinh đẹp nên hành xử hơi thất lễ, bà chủ không để ý đấy chứ ? "
Trần Lâm lúc này ánh mắt thu lại, khuôn mặt giả vờ xấu hổ ho khan vài tiếng.
" Ha, không sao đâu, ta cũng gặp nhiều sự việc tương tự rồi, khách quan ăn
gì để ta còn sai người làm đem lên ? "
Cô gái che miệng cười nói, vẻ mặt như không có chuyện gì.
" Vậy được rồi ... "
Phan Lực cầm menu trên tay nhìn một lượt, sau đó chọn :
" Cho ta hai phần thịt kho này, hai vò rượu, cảm ơn ... "
" Vậy được rồi, khách quan chờ một chút, sẽ có ngay mà thôi ... "
Cô gái gật đầu nói, sau đó bước vào trong.
Lúc này Phan Lực mới mở miệng hỏi Trần Lâm :
" Lâm đệ, có gì không ổn sao ? "
Trần Lâm hai mắt lành lạnh cảnh giác, thâm ý nói ra :
" Không có gì đâu ca, chỉ là đệ hơi nhạy cảm mà thôi, ở những nơi này tốt
nhất chúng ta nên cảnh giác ... "
Phan Lực hiểu ý Trần Lâm muốn nói gì, khẽ gật đầu rồi thôi.
" Này, ta nghe đâu mấy ngày vừa qua có khá nhiều võ giả đến đây, nghe đâu là
bọn họ đều đi vào Hoàng Liên Sơn mạch cả... "
Bàn bên cạnh, một đại hán cầm chén rượu nốc cạn rồi nói với mấy người ngồi
cùng bàn.
" Ồ, quả nhiên là như vậy, ta nghe nói Hoàng Liên sơn mạch xuất hiện bảo vật
, võ giả tụ tập đến đây rất đông, nếu thực sự có bảo vật thì ... "
Ngồi đối diện đại hán, một gã trung niên hơi gầy còm, khuôn mặt có chút nham
hiểm cùng bộ ria mép kia nói.
" Ha, ta cũng nghe tin như vậy, không biết là thật hay giả, nhưng là có vẻ
giống như là thật rồi, nếu có được bảo vật thì tốt biết mấy chứ ... "
Ngồi một bên một gã khác cũng lên tiếng, vẻ mặt có phần hứng khởi khi nói đến
vấn đề này.
Trần Lâm nghe tới đây thì trong lòng nhảy thót một cái, Hoàng Liên Sơn mạch
có bảo vật ?
Tại sao lại trùng hợp tới như vậy đây ? Rõ ràng là cách phá giải tấm bản đồ
trong tay Trần Lâm là khá bí mật đối với nơi này, ngoài Trần Lâm ra thì cả
Đại Lạc đế quốc chỉ sợ không có người nào có thể giải đáp được, nhưng là mấy
người này nói như vậy thì hơi trùng hợp rồi.
Không lẽ Hoàng Liên Sơn mạch thật sự có bảo vật xuất hiện ?
Trần Lâm trong lòng suy nghĩ, hoặc nếu như đây là một sự sắp xếp thì sao ?
Hay là một ý định âm mưu của ai đó nhằm thu hút số lượng lớn võ giả đến đây ?
Những điều này Trần Lâm tạm thời chỉ suy diễn trong đầu, còn thực hư thì Trần
Lâm vẫn chưa đoán trước được, công việc của hắn trước mắt vẫn phải tiến hành.
" Đây thưa khách quan, thức ăn đã có, mời hai người thưởng thức... "
Lúc này, tiếng cười nói của bà chủ xinh đẹp xuất hiện, dáng đi yểu điệu phong
mị, cặp ngọc phong hùng dũng bập bềnh phía sau lớp yếm lụa làm người ta khô
cả cổ họng, mấy tên võ giả xung quanh đều bị làm cho mê mẩn hai mắt không rời
khỏi vùng tam giác sâu thẳm đó.
" Cảm ơn bà chủ ... "
Trần Lâm cười bình thường nói, sau đó ánh mắt hiếu kỳ bất ngờ hỏi :
" À bà chủ, bà ở đây lâu rồi, có thể nói cho ta biết Hoàng Liên sơn mạch rốt
cuộc xảy ra chuyện gì không ? Tại sao võ giả khắp nơi lại tụ tập ở đây đông
đúc như vậy ? "
Cô gái xinh đẹp khuôn mặt thoáng khựng lại một chút, sau đó nhanh chóng trở
lại bình thường cười nói :
" Khách quan không nghe tin gì sao ?
Mấy ngày trước Hoàng Liên sơn mạch bên trong xuất hiện dị biến, nghe đồn là
có dị bảo xuất thế, vì vậy võ giả khắp nơi đổ về đây nhằm tìm kiếm kỳ ngộ ,
tranh đoạt bảo vật đây ... "
Trần Lâm nghe vậy hai mắt lấp ló hàn quang, sau đó gật gù đáp lời :
" Vậy sao ? Ta là người mới cùng đại ca tới đây làm ăn nên không biết, cảm ơn
bà chủ đã kể rõ tường tận ... "
" Không có gì, nếu hai người muốn thì có thể thử vận may một lần xem sao ,
biết đâu lại có được bảo vật ... "
Cô gái xinh đẹp sâu kín ý tứ cười nói, sau đó rời đi vào trong.
Trần Lâm cũng không đáp lời mà cùng Phan Lực dùng bữa.
Dùng bữa xong, Trần Lâm cùng Phan Lực trở ra tính tiền.
Ở quầy tiếp tân, Phan Lực chủ động hỏi :
" Bà chủ, không biết xung quanh đây có quá trọ nào ở qua đêm hay không ? "
" Nhà trọ ? "
Cô gái nhanh chóng trả lời :
" Xung quanh đây cả trăm dặm không hề có một nhà trọ nào cả, nếu muốn qua đêm
thì hai người có thể ở lại đây, chỗ chúng ta có cho thuê trọ qua đêm đây ...
"
" Nếu vậy thì tốt quá, vậy cho chúng ta hai phòng đi ... "
Phan Lực không nghĩ ngợi gì lập tức vui mừng nói.
Hắn không muốn cùng Trần Lâm ngủ ngoài đường qua đêm ở nơi rừng rú này đâu ah
.
" Được rồi, hai phòng thì hai phòng, phòng mười và mười một lầu hai, chúc
khách quan thoải mái ... "
Cô gái nhanh chóng hoàn tất thủ tục, đưa chìa khóa phòng cho Trần Lâm cùng
Phan Lực.
" Bà chủ, nhanh cho thêm hai phần thịt vịt xả ớt... "
Bên ngoài vọng tới tiếng kêu của đám người võ giả.
" Tới đây ... "
Cô gái đáp lời rồi rời đi.
Trần Lâm cùng Phan Lực cũng bước lên lầu hai vào phòng của mình.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ..
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp
mình viết truyện tốt hơn.
Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com