Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Bên trong phòng lớn nghị sự của Trần gia...
"
Ha ha...lần này Lâm nhi thực sự là cứu toàn bộ Trần gia chúng ta...thật không
ngờ bọn người Nhạc gia lại cấu kết với đạo tặc để diệt Trần gia chúng
ta...đáng tiếc là âm mưu của bọn chúng không thành công... "
Lúc này Trần Minh được nghe toàn bộ mọi chuyện xảy ra thì cảm khái không thôi,
thiết nghĩ nếu không có Trần Lâm thì an nguy của mọi người e rằng khó ma đảm
bảo được, hơn hết là thời khắc Trần Minh đột phá bích chướng cảnh giới Võ
tông, nếu như bị bọn người Nhạc gia quấy phá thì chắc chắn sẽ thất bại, kết
cục bi thảm như thế nào thì cũng biết rồi đấy.
" Không chỉ một mình ta đâu...mọi người trong gia tộc đều góp sức bảo vệ gia
tộc bình an, công lao đều là của chung... "
Trần Lâm khiêm tốn bình đạm nói.
" Ha ha...như vậy thì được rồi, mọi người đều cùng chung một công lao, ai cũng
phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho gia tộc, hơn nữa... "
Trần Minh cười vui vẻ nói, sau đó ánh mắt cảm kích nhìn về phía Phan Lực nói :
" Lần này có Phan Lực thiếu gia giúp đỡ một tay, Trần gia chúng ta thật rất
cảm kích... "
Trần Minh sau khi biết được Trần Lâm kết giao huynh đệ với Phan Lực thì cũng
khiếp đảm không thôi, Phan gia danh tiếng ở Trấn Yêu thành thì cả An Nam quận
ai cũng biết rồi, không nghĩ đại danh đỉnh đỉnh Phan gia tam thiếu gia lại làm
huynh đệ với Trần Lâm nhà hắn, đây quả nhiên là một điều đáng mừng.
" Không có gì đâu...Trần gia chủ cứ gọi ta là Tiểu Lực là được rồi, ta và Trần
Lâm đều là huynh đệ cả, huynh đệ có chuyện thì đương nhiên ta phải ra tay
tương trợ mà thôi, Trần gia chủ không cần khách khí... "
Phan Lực cười thoải mái nói, quả thực hắn bây giờ mới coi như là giúp đỡ được
một chút huynh đệ của mình, sức lực cũng không phải là quá nhiều, coi như
trong lòng cũng bớt đi phần nào áy náy.
"
Ha ha...vậy được, đã vậy từ nay ta gọi ngươi là tiểu Lực, ngươi cứ gọi ta là
Minh gia gia là được, như vậy cho nó gần gũi...
"
Trần Minh vui vẻ cười tít mắt, nội tâm hứng khởi bội phần.
" Vâng thưa Minh gia gia... "
Phan Lực nhanh nhảu đáp lời, không khí mất mát lúc này đã tiêu biến đi.
" Cha, Nhạc gia lúc này hầu hết đã chết dưới tay của chúng ta, bây giờ phải xử
lý làm sao đây ? "
Lúc này Trần Hải vẻ mặt chần chừ nói, Nhạc Kiên cùng Nhạc Phong đều đã chết,
Nhạc gia hầu hết tộc nhân cũng đều chết, bây giờ Nhạc gia ở Thiên Vẫn thành
như rắn mất đầu, số gia sản của Nhạc gia ở Thiên Vẫn thành cũng không phải ít,
chuyện tối hôm nay đường nào cũng phải truyền ra ngoài, nếu không nghĩ cách
giải quyết sớm thì những gia tộc nhỏ lẻ khác ở Thiên Vẫn thành sẽ nhúng tay
gây chuyện.
Trần Minh nghe vậy cũng tính toán trong đầu, Nhạc gia muốn thôn tính Trần gia
là vì cái gì, âu cũng là vì một cái lợi ích to lớn của gia tộc mà thôi, bởi
vậy lúc này Nhạc gia thất bại thì Trần gia cũng không phải hạng ăn chay niệm
phật, gia sản của Nhạc gia ở Thiên Vẫn thành tất nhiên Trần gia phải thu lấy.
Nhưng là Trần Minh còn muốn nghe qua ý kiến của Trần Lâm như thế nào nữa mới
được, từ khi người cháu đích tôn này của mình quật khởi tới giờ, Trần Minh cảm
thấy từ suy nghĩ cho tới hành động của Trần Lâm một mực chín chắn và quyết
đoán, Trần Lâm hiện giờ thực sự đã trưởng thành rồi, suy nghĩ của Trần Lâm
cũng rất là quan trọng đối với Trần gia hưng suy.
" Lâm nhi...ngươi nói chúng ta nên làm thế nào ? "
Trần Minh hai mắt hơi híp thâm ý hỏi.
Trần Lâm vẻ mặt đăm chiêu lâm vào suy tư, sau đó bình thản nói ra :
" Ngày mai Trần gia chúng ta tiến hành tiếp quản toàn bộ Nhạc gia tài sản, kẻ
nào chống đối thì trừ bỏ thẳng tay, Trần gia chúng ta đến lúc đứng vững ở
Thiên Vẫn thành được rồi, còn về phần dư nghiệt của Nhạc gia thì...để cho ta
lo liệu... "
Trong phòng lúc này ai nấy đều hiểu ý của Trần Lâm là như thế nào, Trần gia
tiến một bước này thì chắc chắn sẽ xưng bá ở Thiên Vẫn thành này, coi như các
tiểu gia tộc khác từ sau cũng phải núp bóng Trần gia, một bước này Trần gia
chính thức quật khởi.
Còn về phần dư nghiệt của Nhạc gia, tin tưởng Trần Lâm nói như vậy thì mười
phần sẽ không có kết cục tốt, trảm thảo trừ căn là công việc mà bất cứ kẻ khôn
ngoan nào cũng phải làm, đời ai lại để kẻ thù của mình sống sót để một ngày
quay lại cắn mình đây chứ.
"
Ha ha...như vậy thì tiểu Lực xin chúc mừng Trần gia, coi như lần này nhân họa
đắc phúc, Trần gia quật khởi chính là đại hỉ...
"
Phan Lực cười tươi chúc mừng, Trần Lâm ý tứ quá rõ ràng, ngẫm lại thì Trần Lâm
thiên tư thực dư sức làm bá chủ cái thành nhỏ này, Phan Lực tin tưởng Trần gia
không chỉ có như vậy, chỉ cần Trần Lâm một đường phát triển, thì Trần gia coi
như nước lên thuyền lên, còn sợ gì nay mai không lớn mạnh được đây? Chỉ sợ
Phan gia sau này còn phải trông cậy vào Trần gia chứ không đùa.
"
Tốt lắm...công việc cứ thế mà tiến hành, Trần gia chúng ta một bước này đứng
lên quật khởi, từ nay Thiên Vẫn thành chúng ta Trần gia làm chủ...
"
Trần Minh sảng khoái cười lớn, tâm trạng không lúc nào tốt như lúc này, được
nhìn thấy gia tộc phát triển, là một chủ gia tộc, Trần Minh đương nhiên thấy
mãn nguyện vô cùng.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . ..
Thiên Vẫn thành, Nhạc gia.......
Trong một căn phòng khang trang, bên trong được trang trí lộng lẫy xinh đẹp,
đây chính là phòng của Nhạc gia, Nhạc San.
" Tại sao gia gia cùng cha lại lâu như vậy, đáng lẽ ra bây giờ phải có tin tức
rồi mới đúng chứ... "
Trong phòng, Nhạc San tâm trạng thấy sốt ruột không thôi, hết ngồi lại đi, hết
đi lại ngồi, thầm nghĩ với lực lượng của Nhạc gia cùng Bá Ngạc thuộc hạ thì
tiêu diệt Trần gia bất quá chỉ là bẻ rau hái dưa mà thôi, giờ này thì người
đưa tin cũng phải trở về rồi mới phải.
" Hay là có chuyện gì bất trắc rồi ? Không..không thể có chuyện đó được,
chuyện đó là không thể... "
Nhạc San nghĩ tới tình huống xấu nhất có thể xảy ra, nhưng là suy nghĩ đó
nhanh chóng bị gạt bỏ.
" San nhi, ngươi bớt lo lắng đi, cha ngươi cùng gia gia làm việc không phải
chuyện mà đàn bà con gái chúng ta có thể xen vào, ngươi có sốt ruột cũng không
giúp gì được đâu... "
Ngồi một bên là mẹ của Nhạc San, Lưu Hương, thấy con gái bộ dáng hấp tấp bất
đắc dĩ phải khuyên nhủ một lời.
" Mẹ à, ta là lo lắng cũng vì gia tộc chúng ta mà thôi, Trần gia bên kia tồn
tại là sự uy hiếp đối với gia tộc chúng ta...nếu không tiêu diệt nhanh thì gia
tộc chúng ta ắt hẳn sẽ mất chỗ đứng ở Thiên Vẫn thành này, vì vậy một ngày
Trần gia chưa bị tiêu trừ thì ta thấy không an tâm... "
Nhạc San hàng lông mày liễu khẽ cau nói, ánh mắt bên trong là sự tàn độc khó
dò.
" Ngươi cái nha đầu này...phải chi lúc trước chính ngươi không từ bỏ tên nhóc
Trần Lâm đó thì cớ sự đâu có thành ra như vậy, hai gia tộc cũng không phải
chém chém giết giết, haiz... "
Lưu Hương thở dài một hơi nhẹ nhàng nói, cô dù sao cũng là người không ưa chém
giết máu me, tất cả đều là một tay Nhạc Kiên cùng Nhạc San ý đồ mà ra, nghĩ
tới lúc trước chính Nhạc San là người nói bỏ Trần Lâm đầu tiên, mà đề xướng ra
tiêu diệt Trần gia cũng là Nhạc San, thật không nghĩ cô con gái của mình tâm
địa lại tàn nhẫn như vậy, nhưng dù sao đi nữa Nhạc San cũng là con gái do
chính mình đau đớn đẻ ra, Nhạc San làm việc Lưu Hương đều không phản đối cái
gì.
" Mẹ...ngươi là không hiểu, lúc trước tên Trần Lâm đó bất quá cũng chỉ là một
phế vật không hơn không kém mà thôi, ta đương nhiên không thể nào làm vợ một
người như hắn được...ai biết đâu tại sao hắn lại tu luyện được, rồi quật khởi
làm thiên tài như vậy chứ...nhưng dù sao chuyện cũng đã làm rồi, nhất định
phải làm cho tới bến... "
Nhạc San lắc đầu nói ra, vẻ mặt thâm trầm lãnh khốc vô cùng.
" Aiz... "
Lưu Hương nghe vậy cũng bất lực thở dài, thật không hiểu được con gái chính
mình nghĩ cái gì nữa.
" Ầm ầm ầm !!! "
Bỗng nhiên lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh dữ dội, mơ hồ còn có
tiếng thét của con người nữa.
" Cái gì vậy ? "
Nhạc San trong lòng dâng lên một dự cảm không hay, sau đó nhanh chóng mở cửa
xem xét bên ngoài tiếng động từ đâu xuất hiện, bởi vì đây là cấm khu của gia
tộc, bình thường được trông coi rất chặt chẽ, nào có chuyện xảy ra động tĩnh
lớn như vậy được, không lý nào là Nhạc Kiên cùng Nhạc Phong đã trở về rồi ?
Nhạc San nhanh chóng mở cửa ra....
" Ngươi...ngươi...Ngươi không phải đã chết rồi sao ? "
Đập vào mắt Nhạc San lúc này là một người thiếu niên quen thuộc, người thiếu
niên này đã in đậm ấn tượng vào tâm trí của cô, Trần Lâm.
" Ai nói với ngươi là ta đã chết đây ? "
Trần Lâm trong tay là Đoạt mệnh thương dính máu, chỉ tốn một chút thời gian,
Trần Lâm đã tiêu diệt toàn bộ người của Nhạc gia còn sót lại, trừ những người
làm công cho Nhạc gia thì Trần Lâm không hề bỏ qua một người nào, lúc này chỉ
còn lại hai mẹ con Nhạc San.
" Ngươi...ngươi là người hay là ma? Còn cha ta...gia gia ta đâu ? "
Nhạc San hai mắt hoảng nhiên cố gắng trấn định ngập ngừng nói, Trần Lâm tại
sao lại xuất hiện ở đây trong khi gia gia cùng cha cô đã đánh tới Trần gia ?
" Ha...ta chính là người, không phải ma... "
Trần Lâm hờ hững nói, miệng nở một nụ cười đầy tà khí, nụ cười làm cho người
ta cảm thấy run sợ, sau đó một bộ không quan trọng nói tiếp :
" Về phần cha ngươi cùng gia gia ngươi...bọn họ đều đã ở thế giới bên kia rồi,
ta đến đây để phụng tâm nguyện của bọn họ...đưa ngươi đi đoàn tụ với bọn họ...
"
Nhạc San nghe xong giống như sét đánh ngang tai, hai mắt không thể nào nháy
nổi, bộ mặt đứng hình tại chỗ, tâm thần hung hăng chấn động một cái, phải chờ
một lát sau mới lấy lại một tia thanh tỉnh.
" Ha ha...ngươi đừng có nói bậy bạ, ta không biết ngươi vì sao lại có mặt ở
đây, nhưng là Trần gia của ngươi chắc chắn không còn nữa rồi... "
Nhạc San trong lòng nửa tin nửa ngờ, thiết nghĩ nếu đây là một chiêu bài của
Trần Lâm thì Nhạc San không thể trúng kế được, cô phải giữ bình tĩnh, cho nên
Nhạc San cười gằn nói với Trần Lâm đầy mỉa mai.
" Phải không? Vậy để ta cho ngươi xem cái này, nhớ là giữ bình tĩnh ah... "
Trần Lâm điệu bộ tùy tiện không để ý, sau đó móc ra hai cái túi trữ vật, hai
cái túi trữ vật này cũng không khác gì những tũi trữ vật bình thường, có điều
bên trên lại thêu một chữ Nhạc, rõ ràng là túi trữ vật của Nhạc gia tộc nhân,
mà hơn hết chỉ có Nhạc Kiên, Nhạc Phong cùng hai mẹ con Nhạc San mới có.
" Ngươi...tại sao ngươi lại có thứ đó ? Rốt cuộc ngươi lấy nó từ đâu ? "
Nhạc San lúc này mới chính thức ngỡ ngàng, nội tâm bàng hoàng không thôi, là
người cũng sở hữu một thứ giống như vậy, làm sao cô lại không nhận ra được thứ
đó đại biểu cho cái gì.
" Còn lấy từ đâu nữa ? Thì trực tiếp lấy từ gia gia cùng cha của ngươi đó
thôi, ngươi vẫn chưa tin lời ta nói sao ? Haiz... "
Trần Lâm khẽ nhíu mày nhàn nhạt nói, sau đó ném hai túi trữ vật trên tay mình
cho Nhạc San.
" Cái này...cha...gia gia... "
Nhạc San hai mắt mở to nhìn lấy hai túi trữ vật, mơ hồ còn ngửi thấy mùi máu
tanh vương bên trên, hai bàn tay Nhạc San bỗng lúc này trở nên run lẩy bẩy,
nếu Trần Lâm nói là thật thì gia gia cùng cha cô thật sự chết sao?
Điều này sao có thể?
" San nhi, ngươi nói cái gì đó... "
Lúc này Lưu Hương cũng từ trong phòng bước ra.
" Trần...Trần Lâm... "
Cũng như Nhạc San, Lưu Hương cũng không tin vào mắt mình, trước mặt cô là Trần
Lâm bằng xương bằng thịt.
" Ha...được rồi, không tốn thời gian nữa, hai người lên đường được rồi...các
ngươi tự xử hay để ta ra tay đây ? "
Trần Lâm thở nhẹ một hơi, sau đó nhẹ tựa lông hồng nói ra, dường như đối với
Trần Lâm lấy đi mạng sống của hai mẹ con Nhạc San đơn giản như không vậy.
" Ngươi...Nhạc San ta dù có chết cũng phải cùng ngươi chết chung... "
Nhạc San hai mắt đỏ hoe thét lớn, sau đó chiến khí thôi động đến cực hạn, bộ
dáng muốn dung hợp võ hồn liều mạng với Trần Lâm.
" Haiz...đành vậy... "
Trần Lâm khẽ cau mày, Nhạc San làm điều này cũng la vô ích mà thôi, trước mặt
Trần Lâm, Nhạc San thậm chí còn chưa đến Cửu tinh Võ sư cấp bậc thì làm sao có
thể uy hiếp đối với Trần Lâm đây, giết chết Nhạc San cũng như giết một con
kiến hôi đồng dạng vậy.
" Truy Tinh Trục Nguyệt !!! "
Trần Lâm một thương đâm tới, chỉ thấy một tia sáng lóe lên trong không gian
rồi vụt tắt.
" Không !!! "
Lưu Hương đứng một bên hét lớn một tiếng, muốn lao ra ngăn cản Trần Lâm lại,
bất quá đó chỉ là điều viễn vông mà thôi.
" Phập!!! "
Đoạt mệnh thương lạnh lùng xuyên thủng ngực Nhạc San, thậm chí còn không cho
Nhạc San cơ hội dung hợp võ hồn, một thương này thực sự quá nhanh.
" Không...San nhi... "
Lưu Hương hai mắt đẫm lệ chạy đến bên Nhạc San, khuôn mặt bi thương đến tuyệt
vọng, không nghĩ Trần Lâm vậy mà ra tay không chút lưu tình.
Trần Lâm đứng một bên nhìn lấy Lưu Hương ôm chặt thân thể Nhạc San mà khóc,
nhìn thấy cảnh này Trần Lâm thật không nỡ ra tay.
" San nhi ơi là San nhi...tại sao lại ra nông nỗi này cơ chứ... "
Lưu Hương nét mặt ưu thương cùng cực, thiết nghĩ nếu Nhạc San không làm như
vậy thì cũng không đến nỗi nào, nhưng là mọi chuyện đã quá muộn, Trần Lâm xuất
hiện ở đây đã định rõ kết quả, Nhạc gia thực sự sai rồi.
" Mong ngươi chôn cất ta cùng San nhi một chỗ...coi như đây là ta dùng danh
nghĩa của một người mẹ cầu xin ngươi đi... "
Trần Lâm im lặng không nói, chỉ khẽ gật đầu.
" Rẹt !!! "
Nói rồi, Lưu Hương không cần Trần Lâm ra tay, ngay lập tức chính mình tự sát,
sau đó thân hình ngã xuống bên cạnh Nhạc San.
Lưu Hương cũng không hề hận Trần Lâm cái gì, tất cả đều là Nhạc gia tự chuốc
lấy, gia tộc đều bị diệt, cô sống cũng không còn ý nghĩa gì, coi như chết
chung với con gái đã mãn nguyện rồi.
" Haiz...thế giới này...thật tàn nhẫn... "
Trần Lâm nhìn lên trời cảm thán một câu, sau đó mang xác hau mẹ con Nhạc San
cùng Lưu Hương đi chôn cất an bài, coi như hoàn thành đúng di nguyện của Lưu
Hương.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . ..
Truyencv.com