Nhạc Gia Thất Bại.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Nhạc Kiên nghe thấy giọng cười của Trần Minh thì trong lòng thoáng giật mình ,
thầm nghĩ Trần Minh từ sớm tới giờ không biết đã núp đi đâu, giờ này xuất
hiện coi như cũng không giúp được cái gì nữa rồi, bởi vì thạch trụ trong tay
Nhạc Kiên lúc này đã tới trước mặt Trần Hải mất rồi.

" Ha ha...lão già khốn nạn...để hôm nay ta cho ngươi nếm mùi vị mất con trai
là như thế nào, không chỉ có con trai ngươi...mà cả cháu đích tôn thiên tài
của ngươi cũng phải chết theo..ha ha ha... "

Nhạc Kiên điên cuồng phồng mắt lên cười, vẻ mặt tàn độc hơn bao giờ hết.

" Chết đi!!! "

Ầm ầm ầm !!!

Thạch trụ to lớn mang theo muôn trùng lực lượng giáng xuống, một khắc này
Trần Hải phải chết không thể nghi ngờ.

" Oành !!! "

Một tiếng nổ cực lớn vang lên, không gian rung động kịch liệt một cái, xung
chấn lực lượng khủng bố quét ra, bốn phương tám hướng khí lưu bão động mù mịt
, mặt đất như động đậy thật mãnh liệt.

" Cái...cái gì... "

Ngay lúc này đây, âm thanh lắp bắp của Nhạc Kiên vang lên, khói bụi tan đi ,
lộ ra quang cảnh bên dưới thật rõ ràng, Trần Hải một mực nghĩ là sẽ chết dưới
một đòn này ấy vậy mà lại còn đứng nguyên si, tóc tai một chút cũng không tổn
hại, mà nguyên lai cánh tay phải của Nhạc Kiên thi triển chiêu thức lúc này
lại bị một bàn tay gỏn gọn đỡ lấy.

Bàn tay đó không phải của ai khác chính là của Trần Minh, không cần phải tốn
nhiều công phu, Trần Minh một bàn tay ngăn chặn công kích của Nhạc Kiên ,
trông cứ như ăn cháo uống nước thật không bằng, tình huống này ngay lậo tức
làm cho Nhạc Kiên cứng đơ người không nói nên lời.

" Hừ...chỉ như vậy cũng đòi giết con trai ta ? Giết cháu của ta ? Bao nhiêu
năm đấu tranh ta mới biết lão già ngươi cũng biết mơ mộng gớm ah... "

Trần Minh hai mắt hơi híp đầy châm chọc cười nói, bàn tay vẫn một mực cầm
chặt lấy Nhạc Kiên thủ chưởng, chỉ để cho Nhạc Kiên đứng im một chỗ không
cách nào nhúc nhích, mặc dù hắn đã cố gắng vùng mình giãy dụa thoát đi.

" Cha...người xuất quan rồi ? "

Lúc này Trần Hải mới tỉnh lại, nhìn thấy mình còn sống thì không khỏi thở phào
một hơi nhẹ nhõm, Trần Minh xuất quan, hơn hết dễ dàng đỡ cho hắn một đòn
này, chứng tỏ Trần Minh đã thuận lợi đột phá cảnh giới rồi, nghĩ tới đây Trần
Hải không khỏi kích động trong lòng.

" Không bị sao đấy chứ ? "

Trần Minh nhẹ nhàng hỏi.

" Ta không sao...may mà có cha kịp thời ra tay...nếu không tính mạng của ta
thật khó giữ... "

Trần Hải nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi thì thoáng rùng mình nói.

" Không sao là tốt, ngươi vất vả rồi...phần còn lại để cho ta... "

Trần Minh hài lòng gật đầu, nhìn xung quanh một chút bãi chiến trường, không
nghĩ Nhạc gia lại tập kích muốn tiêu diệt Trần gia, may mà hắn xuất hiện kịp
thời, nếu không thế sự hẳn là khó lường trước được, nhìn tộc nhân Trần gia
đổ máu, Trần Minh bất giác xuất hiện một cỗ lửa giận ngập trời, bất quá Trần
Minh cố gắng kìm nén xuống nhìn lấy kẻ trong tay mình.

" Ngươi làm thế nào được... "

Mất khoảng mười mấy cái hơi thở, lúc này Nhạc Kiên đã có một chút hoàn hồn
lại, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, Nhạc Kiên ồm ồm giọng nói khẽ rên.

" Làm thế nào ? Đơn giản là lấy tay đỡ lại mà thôi ah... "

Trần Minh nhướng cao lông mày, sau đó bình thản như không nói ra, nhưng cùng
lúc đó thì bên trong cơ thể chiến khí sôi sục như lửa, Trần Minh âm thầm vận
chuyển một luồng chiến khí ra bên ngoài, luồng chiến khí hướng theo cánh tay
di chuyển về bàn tay đang nắm chặt lấy thủ chưởng Nhạc Kiên.

" Phụt !!! "

" Cái này...võ...võ tông... "

Lúc này Nhạc Kiên mới chính thức hiểu ra vấn đề, Trần Minh chiến khí ngoại
xuất, đây chính là sự khẳng định rõ ràng nhất cho cảnh giới Võ tông, là một
người lăm le tìm mọi cách đột phá võ tông như Nhạc Kiên làm sao không hiểu rõ
việc này đây ? Có điều tại sao Trần Minh lại đột phá được cảnh giới võ tông
thì Nhạc Kiên không cách nào hiểu được, từ xưa tư chất hai người là không
thua kém nhau, đến độ tuổi này hẳn là Trần Minh không thể đột phá Võ tông được
rồi, lý nào Trần gia lại gặp một kỳ ngộ rất lớn ?
Bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn xuất hiện trong đầu Nhạc Kiên, bất quá dù có nghĩ
nát óc hắn cũng không biết nguyên nhân là vì đâu.

" Đúng vậy...là võ tông...bởi vậy cho nên...ngươi đi chết được rồi... "

Trần Minh vẻ mặt lãnh đạm gật đầu, sau đó lạnh nhạt nói một câu, chiến khí
trong người cuồn cuộn như trường giang đại hải luân chuyển, nháy mắt bàn tay
bên kia của Trần Minh đã xuất hiện một cái kiếm khí, kiếm khí này không có
màu sắc, bất quá nếu là võ giả thì có thể thấy và cảm nhận được sự tồn tại
của nó, lưỡi kiếm này chính là từ chiến khí kết thành, sắc bén không thua
kém gì Thượng phẩm Huyền binh, bởi vì nó dựa trên chiến khí của người tạo ra
mà thành, vì vậy chất lượng chiến khí của người đó càng cao thì kiếm khí càng
sắc bén uy lực, mà Trần Minh tu luyện là công pháp của Trần Lâm truyền thụ ,
bàn về độ tinh phẩm của chiến khí thì Trần Minh coi như đã thuộc hàng đẳng cấp
bên trong rồi.

Nói rồi, Trần Minh một kiếm chém xuống lấy đi tính mạng của Nhạc Kiên.

" Khoan đã gia gia...ta và Lực ca còn một món quà chưa tặng hắn đây... "

Lúc này, ngay khi lưỡi kiếm khí chuẩn bị chạm vào cổ của Nhạc Kiên thì giọng
nói của Trần Lâm lại
vang lên, ngay sau đó hai thân ảnh từ xa cùng nhau xuất hiện, đó là Trần Lâm
cùng Phan Lực, hai người họ lúc này đã cùng Trần gia tộc nhân xử gọn toàn bộ
người phe Nhạc gia có mặt ở đây, hiện giờ coi như còn sống ở đây cũng chỉ có
một mình Nhạc Kiên mà thôi, mà hơn hết là trên tay của hai người họ còn cầm
hai cái đầu lâu, nếu nhìn kỹ thì chắc chắn sẽ nhận ra được chủ nhân của hai
cái đầu lâu là của Nhạc Phong cùng Bá Ngạc, riêng đầu lâu của Bá Ngạc có hơi
khó nhận ra một chút, nguyên do cũng là vì tác dụng của Đoạt mệnh thương thôn
phệ đi tinh huyết, mà cái đầu cũng là không tránh khỏi.

" Ồ !!! "

Trần Minh ngạc nhiên nhìn qua Trần Lâm cùng Phan Lực, nhìn thấy trên tay Phan
Lực là đầu lâu của Nhạc Phong, Trần Minh lại càng ngạc nhiên hơn, không biết
Phan Lực là nhân vật nào lại xuất hiện ở Trần gia, hơn nữa là dáng vẻ cũng
chỉ là trẻ tuổi thiếu niên, Nhạc Phong là thất tinh Võ linh hàng thật giá
thật, thế mà đầu lâu lại nằm trong tay Phan Lực, chứng tỏ Phan Lực tuy trẻ
tuổi nhưng là thực lực không hề tầm thường, hơn hết là Trần Lâm lại kêu là
Lực ca, chuyện này có vẻ đợi sau khi kết thúc Trần Minh sẽ rõ ràng thôi.

" Phong...Phong nhi !!! "

Nhạc Kiên vật vã nằm trong tay Trần Minh lúc này thét lớn, nhìn đầu lâu nhi
tử bị nắm ngược trong tay Phan Lực, Nhạc Kiên ruột gan đều muốn đứt ra, hai
mắt tê dại như muốn tê tâm liệt phế, đứa con trai duy nhất của hắn vậy mà
chết rồi.

" Không...Phong nhi...ngươi không thể chết, ngươi không thể chết...Trần gia,
ta hận các ngươi...ta hận các ngươi... "

Nhạc Kiên hai hàng lệ cay tuôn ra, hai mắt lúc này như dã thú điên cuồng la
hét, bất quá hắn vẫn bị Trần Minh giữ chặt, dường như không tin tưởng vào
mắt mình, Nhạc Kiên tâm thần chấn động mãnh liệt, bộ dạng lúc này lập tức
điên điên khùng khùng, hai mắt mờ mịt không phân định, chứng tỏ tâm lý đã
cực độ chấn thương.

" Trần gia...Trần gia...ta hận các ngươi...ta hận các ngươi... "

Nhạc Kiên bơ phờ khuôn mặt thì thào, vẻ mặt trầm luân u mê, sự thật này hắn
không thể nào chấp nhận được, một kế hoạch hoàn hảo, một lực lượng hùng mạnh
, vậy mà không những Trần gia không tiêu diệt được, mà con trai của mình bị
chết, toàn quân bị diệt, kết quả này thật quá mức khó chấp nhận.

" Tên này đã bị điên rồi...haiz...coi như cho hắn một ân huệ đi... "

Trần Minh thở dài nói, sau đó cánh tay đưa nhẹ vào không trung.

" Xẹt !!! "

Một nhát chém liền chấm dứt mạng sống Nhạc Kiên, mặc dù không biết là Nhạc
Kiên điên thật hay điên giả, nhưng nếu là thật thì Trần Minh cho hắn đoàn tụ
cùng Nhạc Phong được rồi, bởi vì bây giờ nếu có sống thì người cũng không ra
người mà ma cũng không ra ma, sống không bằng chết thì thà chết đi còn hơn.

" Thu dọn tất cả đi thôi...cùng nhau mai táng những tộc nhân đã hi sinh vì gia
tộc, còn những tên này thì đốt hết đi... "

Trần Minh lúc này ra lệnh, cuộc chiến trải qua quá đẫm máu, tuy là nói Trần
gia chiến thắng, nhưng tộc nhân của Trần gia ngã xuống cũng không ít, nếu
không nhờ Trần Lâm bày trận cùng thực lực cường hãn thì e rằng Trần gia ngày
hôm nay phải bị diệt thật rồi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . .. . . . .. . . . . ..

Truyencv.com


Độc Bá Thiên Địa - Chương #93