Chém Giết Bá Ngạc.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Hai bên cùng nhau hỗn chiến dữ dội, phía bên Nhạc gia tuy chiếm số lượng đông
hơn nhưng là đang bị trận pháp hạn chế thực lực, tình trạng hai bên có vẻ cân
bằng, lãnh địa Trần gia từ là một bữa đại tiệc bỗng biến thành một bãi chiến
trường hỗn độn máu me lênh láng.

Bên kia Phan Lực dung hợp võ hồn cùng Nhạc Phong kịch chiến, từng đòn công
kích cực kỳ mạnh mẽ, có lẽ do một phần Phan Lực võ hồn bá đạo, kết hợp với
công pháp mà Trần Lâm tặng cho, vì thế dưới sự áp chế thực lực thì Nhạc Phong
có vẻ chật vật.

Lúc này Trần Lâm đang đánh nhau kịch liệt với một người mặc áo đen, người này
chính là Bá Ngạc được Nhạc Kiên giao cho nhiệm vụ chém giết Trần Lâm trừ hậu
hoạn.

"Tên nhóc ngươi hôm nay phải chết, Bá Ngạc ta một khi ra tay thì không có thất
bại..."

"Phấn Thân quyền!!!"

Bá Ngạc võ hồn là một con thiết ngạc, dung hợp võ hồn xong liền tung quyền
giết tới Trần Lâm, quyền kình xé mở không gian cường cường lấn tới, phảng phất
như một quyền này nếu trúng phải thì thân thể tan vỡ ngay lập tức.

Trần Lâm một mặt lạnh lùng không nói, chỉ im lặng dung hợp võ hồn, Diệt Thiên
Thần Lôi nháy mắt xuất ra, uy thế rúng động thiên địa tuôn ra, Trần Lâm cơ thể
bao trùm bởi xích sắc lôi điện, uy áp chấn động tràn ra.

"Phần Long chưởng!!!"

Trần Lâm bàn tay hóa thành chưởng ấn, thi triển một chiêu Địa cấp võ kỹ mà lúc
trước tu luyện qua, chưởng ấn mang theo xích sắc lôi điện gầm thét như một đầu
cự long, mơ hồ có tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, cự đại chưởng ấn trực tiếp
đánh lên kình lực của Bá Ngạc.

Trần Lâm là một quyền toàn bộ sức mạnh, Bá Ngạc bị áp chế thực lực nhưng cũng
chỉ là ba phần đổ lại, cộng thêm bị võ hồn cấp bậc áp chế hết hai phần lực nữa
thì Bá Ngạc bất quá chỉ còn một nửa sức mạnh mà thôi, nhưng nhiêu đó cũng mạnh
hơn ngũ tinh Võ linh rồi.

OÀNH!!!

Chưởng ấn cùng quyền ấn mạnh mẽ va chạm, một tiếng nổ kinh trời vang lên, bốn
phía khí lưu bao quanh hai người cuồng liệt bạo động, không gian chấn động một
cái, lôi điện tóe ra xung quanh như mưa.

"Đỡ được?"

Lúc này Bá Ngạc hai mắt trợn tròn, nắm quyền của mình giờ khắc này bị chặn lại
bởi chưởng ấn của Trần Lâm, một tấc cũng không tiến tới được, rõ ràng là Trần
Lâm không hề bị dưới hạ phong.

"Con mẹ nó không phải tên Nhạc Kiên nói hắn chỉ có cửu tinh võ sư sao? Tại sao
bây giờ lại biến thành mạnh mẽ như vậy?"

Bá Ngạc trong lòng nổi sóng cuồn cuộn, chấn kinh không thôi,Trần Lâm trong lời
nói của Nhạc Kiên bất quá chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, chém giết
Trần Lâm cũng không tốn bao nhiêu sức lực, nhưng trước mắt Bá Ngạc hiện giờ đã
là một người hoàn toàn khác, Trần Lâm thực lực gần như ngang bằng với hắn,
điều này sao có thể.

"Thiết Sa Tiêu Sơn chưởng!!!"

Bá Ngạc nén lại khiếp sợ, trong lòng đối với Trần Lâm cảnh giác tuyệt đối, một
chiêu võ hồn kỹ được tung ra, bàn tay Bá Ngạc hóa thành màu trắng bạc, phảng
phất như một chưởng ấn làm bằng sắt thép, mang trong đó là một lực lượng kinh
khủng, Bá Ngạc trực tiếp quét tới đánh vào ngực Trần Lâm.

"Truy Tinh Trục Nguyệt!!!"

Trần Lâm hai mắt hơi híp nhìn Bá Ngạc uy thế áp tới, một chưởng này cực kỳ uy
lực, không dám khinh thường, Trần Lâm trong tay một thương đâm ra.

Thương ảnh chớp hiện trong không gian, Trần Lâm như một mũi tên lao tới, mũi
thương không chút lệch lạc nhắm thẳng chưởng Bá Ngạc mà đâm, xích sắc lôi điện
phủ đầy mũi thương, tàn phá lấy những nơi nó đi qua, phảng phất như không gian
thời gian vừa trôi qua thật lâu.

"Uỳnh!!!"

Mũi thương như một đầu giao long mãnh liệt đụng độ, một tiếng nổ kinh thiên
chấn động, hỏa tinh do va chạm tóe lên đẹp mắt.

Bạch bạch bạch!!!

Giao phong vừa kết thúc, Bá Ngạc không cầm cự được liền bị đánh bật ra sau,
bàn tay đã trở lại bình thường, có điều ở giữa lòng bàn tay đã xuất hiện một
lỗ máu nhỏ, nhàn nhạt xích sắc lôi điện mang theo tốc độ ưu việt tiến hành ăn
mòn hủy hoại bàn tay Bá Ngạc.

"Ngươi rốt cuộc là thứ gì? Trần Lâm thật sự là ngươi?"

Bá Ngạc lúc này tâm thần cực kỳ hoang mang, nội tâm đã trở nên run sợ trước
Trần Lâm, một chiêu vừa rồi Bá Ngạc đã hoàn toàn sử dụng mười phần sức mạnh,
một chiêu đó có thể trảm sát ngay lập tức Võ linh ngũ tinh đỉnh phong, nhưng
là Trần Lâm không những không bị sao, ngược lại còn đánh bật lại, còn gây ra
tổn thương cho Bá Ngạc, là một người lăn lộn trên giới giang hồ nhiều năm, Bá
Ngạc thực sự chưa từng chứng kiến qua loại yêu nghiệt như thế này, Trần Lâm
phảng phất như một hố đen, thực lực không biết đâu mà đo lường, muốn giết chết
Trần Lâm lúc này e là mơ mộng, Bá Ngạc trong lòng vô cùng hối hận, không biết
vụ làm ăn này có thành công hay không nhưng trước mắt hắn đã thấy không ổn
rồi.

Nhìn xung quanh chiến trường một thoáng, trên mặt đất la liệt những xác chết,
nhưng phần lớn đều là người của phe mình, số người Bá Ngạc dẫn theo cũng phải
hai trăm, nhưng bây giờ sơ lược nhìn qua cũng chỉ còn có chưa đầy một trăm
người, kết quả này thực không giống như Bá Ngạc tưởng tượng trước đó.

"Chúng ta giảng hòa thế nào? Chúng ta cũng chỉ là do Nhạc Kiên thuê mướn mà
thôi, việc hai nhà các ngươi chúng ta không hề liên quan, nếu ngươi chịu giảng
hòa thì chúng ta sẽ rút khỏi đây ngay lập tức thế nào?"

Bá Ngạc trong lòng lúc này nơm nớp lo sợ, quân số phe mình một ngày càng ít
dần, cứ thế này chỉ sợ là cá chết lưới rách, một xu Bá Ngạc cũng không cách
nào hưởng được, tốt nhất là lúc này giải hòa rút quân, mặc kệ Trần gia hay
Nhạc gia chiến tranh, chờ đến lúc hai nhà đã sức cùng lực kiệt thì hắn trở mặt
ra tay cũng không muộn.

"Cũng được thôi...có điều..."

Trần Lâm chần chừ một lát rồi ngập ngừng nói.

"Có điều gì?"

"Có điều...cái mạng của ngươi phải lưu lại trước cái đã..."

Trần Lâm khóe miệng giương lên một nụ cười tà, vẻ mặt Trần Lâm lúc này trở nên
khốc lãnh vô cùng, Bá Ngạ nhất thời bị chấn nhiếp, không nghĩ Trần Lâm một lời
liền muốn chém giết mình.

"Ngươi..."

Bá Ngạc cổ họng cứng đờ không thốt nên lời, luận về thực lực thì Bá Ngạc dù
không giết được Trần Lâm nhưng bỏ chạy cũng có thể, không đến mức phải bị Trần
Lâm giết chết ở đây.

"Lôi Độn !!!"

Trần Lâm trong miệng vừa nhẩm, toàn thân lôi điện rực rỡ hào quang lên một
cái, như chưa từng tồn tại trong không gian này, Trần Lâm chớp mắt liền xuất
hiện trước mặt Bá Ngạc.

Đây là võ hồn kỹ thứ hai của Trần Lâm, Lôi Độn.

"Cái gì?"

Bá Ngạc con ngươi kịch liệt co rụt, trong lòng kinh hoảng vô cùng, Trần Lâm
chớp mắt liền biến mất, thoáng cái chưa kịp thở đã xuất hiện trước mặt của
mình, tốc độ này còn là con người nữa sao.

"Nhất Long Kinh Thiên!!!"

"Phần Long chưởng!!!"

Nhưng mà lúc xuất hiện trước mặt Bá Ngạc, Trần Lâm đòn công kích cũng đã thi
triển ra, bàn tay ngưng tụ một đầu xích sắc lôi long vô cùng kinh thế, bàn tay
hóa chưởng tung ra Phần Long chưởng, cung lúc võ kỹ kết hợp võ hồn kỹ, đây là
một cái thủ thuật mà Trần Lâm đã phát hiện ra khi luyện tập Bạo Lôi Lê Hoa
thương, một thức này vừa mang sức mạnh của Võ hồn kỹ vừa mang uy lực của Võ
kỹ, uy lực cùng uy lực chất chồng lên nhau, khí thế như phiên sơn đảo hải,
chưởng ấn phát ra cuồn cuộn dư uy, tiếng long ngâm vang lên rõ ràng như đàn áp
tâm linh, kình phong dưới chưởng ấn từng lớp bạo liệt, thần uy phô thiên cái
địa, một thức này không gì cản nổi.

"Cái này là thứ gì chiêu thức?"

Bá Ngạc trong lòng ngập tràn khó hiểu cùng kinh sợ, nhưng là một dự cảm nguy
hiểm nhói lên trong lòng, Bá Ngạc trước mắt liền ngăn chặn đòn công kích này.

"Cương Thiết Hộ Thân!!!"

Võ hồn kỹ thứ hai tung ra, toàn thân Bá Ngạc được một lớp cương thiết hóa
thành áo giáp bảo hộ lấy, bộ áo giáp này có thể chống lại đòn công kích của
Thất tinh Võ linh mà không để lại một vết trầy xước, đó cũng là Bá Ngạc một
chiêu bảo mệnh đáy hòm, vì vậy mà Bá Ngạc không hề lo lắng bị bại dưới tay
Trần Lâm cũng vì một chiêu này.

"Hừ...cho ngươi kiến thức một chút cái gì mới là uy lực cực đại không thể
chống đỡ..."

OÀNH!!!

Chưởng ấn khủng bố lực lượng hung hăng nện lên ngực Bá Ngạc, ngay lập tức một
tiếng nổ rúng động thiên địa vang lên, một làn sóng dư lực chấn động cắt ra,
Bá Ngạc ngay lập tức như diều đứt dây bắn ra xa.

"Cái...gì..."

Hầu như không thể tin vào mắt mình, nhìn dưới ngực mình, lớp giáp cương thiết
vô cùng chắc chắn kia của mình đã bị một chiêu của Trần Lâm oanh cho nát tan,
giống như là trứng chọi với đá, không một chút gì gọi là chống đỡ được, thậm
chí một chưởng vừa rồi đã đánh nát cả nội tạng bên trong cơ thể Bá Ngạc, lồng
ngực như lon nhôm lõm vào trong thê thảm vô cùng.

"Hự..."

Không chịu được Bá Ngạc liền phum ra một ngụm máu lớn, sắc mặt trở nên yếu ớt
đến cực điểm, hai tròng mắt có chút mờ mịt nhìn lấy Trần Lâm.

"Tha...tha cho ta...nếu ngươi tha cho ta...ta sẽ quy thuận ngươi...không...ta
sẽ nhận ngươi làm chủ nhân...thuộc hạ của ta sẽ tùy ý để ngươi sai bảo..."

Bá Ngạc lúc này cưỡng chế trong người teongj thương, cố gắng rặn ra từng chữ
đề nghị với Trần Lâm, trước mặt hắn lúc này không phải là cái gì tên nhóc, mà
là một kẻ đang nắm giữ sinh mạng của hắn, thực lực của Trần Lâm đã vượt khỏi
sức tưởng tượng của hắn mất rồi, đến lúc này hắn mới biết mình đã chọc phải
thứ gì.

"Nhận ta làm chủ? Có thật không?"

Trần Lâm cười một cách rợn người hỏi, ánh mắt giễu cợt nhìn lấy Bá Ngạc đang
run lẩy bẩy trên mặt đất.

Bá Ngạc nghe vậy trong lòng mừng như điên, Trần Lâm chắc là đã động lòng với ý
kiến của mình rồi, chỉ cần sống sót qua lần này, Bá Ngạc hắn ắt sẽ có cơ hội
phục thì sau, quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà.

"Thật...tất cả đều là thật...nếu ta nói dối thì trời tru đất diệt...Trần
Lâm...không...chủ nhân..."

Bá Ngạc nặn ra nụ cười nói.

"Ngươi tuy là có lòng...nhưng là đem tấm lòng của ngươi qua thế giới bên kia
mà dùng đi...Trần Lâm ta không cần loại ngươi làm nô bộc...bởi vì ngươi không
xứng..."

"Nhưng..."

Phập!!!

Bá Ngạc chưa nói hết câu thì hai mắt đã trợn trắng, hai tay ôm lấy cổ họng của
mình, trong lòng còn chưa hiểu vì sao Trần Lâm lại làm như vậy thì đã bị Trần
Lâm một thương đâm xuyên cổ họng, Bá Ngạc thâm tâm gào thét không cam lòng,
hắn thật sự hối hận vì đã đồng ý với Nhạc Kiên, thứ hắn đối đầu không phải là
thứ hắn có thể động chạm đến, hắn quá sai rồi, thực sự sai, bất quá hắn có hối
hận cũng đã quá muộn.

"Phệ Huyết!!!"

Giọng nói lạnh lùng như băng vang lên, Đoạt mệnh thương oanh minh một tiếng,
sau đó điên cuồng hấp thụ Bá Ngạc tinh huyết, càng hấp thụ tinh huyết, Đoạt
mệnh thương khí tức càng trở nên sát phạt, huyết tinh, cỗ khí tức này mặc dù
không gây ra sát thương nhưng cũng đủ làm cho tâm trí kẻ nào không đủ cứng rắn
lập tức rơi vào khủng hoảng, căn bản là không đánh cũng thua rồi.

"Nếu biết trước uy lực của Võ hồn kỹ khi kết hợp với Võ kỹ mạnh như vậy thì ta
đã không phí thời gian nhiều như vậy..."

Trần Lâm khuôn mặt lãnh đạm tự nhủ, kiếp trước Trần Lâm không hề nghĩ ra Võ
hồn kỹ cùng Võ kỹ có thể kết hợp cùng lúc như thế này, uy lực thực sự quá sức
bá đạo, thậm chí khi kết hợp với võ kỹ cấp bậc càng cao thì uy lực thi triển
ra càng lớn, đương nhiên hai thứ đó cũn phải tương đồng về mặt tính chất cũng
như phải tập luyện rất nhiều lần mới có thể thực hiện được, thậm chí khi thành
công lần đầu Trần Lâm cũng phải khiếp sợ đến lạnh người, nếu người khác cũng
biết thủ pháp này thì chỉ sợ lại nhấc lên một hồi phong ba, có điều lượng
chiến khí để thi triển cùng lúc cả hai thứ này vô cùng tốn kém, Trần Lâm phải
mất đi năm phần chiến khí để thi triển một lần, nếu không có Chiến thần quyết
sản sinh vô tận chiến khí khi chiến đấu thì chỉ sợ Trần Lâm chỉ thi triển được
tối đa hai lần là dầu hết đèn tắt, vì vậy cái này thủ thuật chỉ sợ có mình
Trần Lâm là sử dụng được mà thôi.

Xoẹt!!!

Không nói một lời, Trần Lâm một nhát cắt đi đầu lâu Bá Ngạc, hắn muốn cho Nhạc
Kiên một món quà nhỏ.


Độc Bá Thiên Địa - Chương #91