Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Hai ngày lại trôi qua nhanh chóng, hôm nay là lễ Quy Quy gia một năm một lần,
Trần gia từ sáng sớm đã náo nhiệt rầm rộ hẳn lên, ngày hôm nay Trần Hải cho mở
tiệc lớn chiêu đãi thành viên trong gia tộc, hơn hết là ăn mừng Trần Lâm đã
vinh quang giành lấy thắng lợi ở học viện đại tái trở về, sẵn tiện chiêu đãi
người huynh đệ của Trần Lâm kết nghĩa là Phan Lực.
Mấy ngày nay lớn bé trong gia tộc ai cũng đã biết Phan Lực là huynh đệ của
Trần Lâm, bất quá mọi người không mấy câu nệ e dè khi nói chuyện với Phan Lực,
mặc dù biết được gia thế của Phan Lực rất lớn, đó là bởi vì Phan Lực tính cách
rất dễ tiếp xúc, đối với người nhà Trần Lâm thân thiện hòa ái mười phần, xem
họ như là người nhà mình, bởi vậy Phan Lực rất được mọi người yêu mến, đến
Trần Hải cùng Lệ Tâm Lan cũng tấm tắc khen ngợi Phan Lực hiểu biết thông tình,
Trần Lâm làm huynh đệ một bên với Phan Lực cũng không có chịu thiệt thòi, như
vậy Trần Hải cùng Lệ Tâm Lan rất an tâm.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . ..
Buổi tối...
Bên trong phòng nghị sự của gia tộc...
"Ha ha...mọi người đều tập trung cả rồi?"
Tiếng cười của Trần Hải sảng khoái vang lên, sau đó đứng lên vẻ mặt trịnh
trọng mà cao hứng nói:
"Hôm nay là lễ Quy Gia hằng năm, bất quá năm nay khác với những năm khác, mọi
người cũng đã biết Lâm nhi nhà chúng ta bây giờ hiện là một thiên tài ở Thiên
Hồn học viện, gia tộc chúng ta coi như là vì Trần Lâm ăn mừng là cái thứ
nhất...thứ hai là vì tiểu Lực đây mà làm một cái lễ đón tiếp thật hoành
tráng..."
"Hoan hô hoan hô..."
Bên dưới tộc nhân đồng loạt vỗ tay hoan hô, ai nấy trong lòng cũng phấn khởi
vô cùng.
"Hải thúc..."
Phan Lực ngồi một bên khuôn mặt có chút ngại ngùng, vẻ mặt khó xử không thôi,
trong lòng thì cười khổ, ngẫm lại hắn cũng chưa có giúp đỡ gì Trần Lâm nhiều
lắm, coi như mọi người làm vậy hắn thấy một cảm giác không xứng ah.
"Tiểu Lực ngươi ê a cái gì...còn không phải là người một nhà sao? Trước sau gì
ngươi cũng đã là huynh đệ với Lâm nhi nhà ta...một cái tiệc như thế này không
cần phải bàn cãi..."
Người nói là Trần Mạc thúc thúc của Trần Lâm, mấy ngày này Trần Mạc rất hay
nói chuyện với Phan Lực, tính cách cũng khá hợp nhau, vì vậy Trần Mạc cũng xem
Phan Lực là một thành viên trong gia tộc vậy, nói xong Trần Mạc quay sang nhìn
Trần Hải nói:
"Có đúng vậy không hả Hải ca?"
"Ha ha...đúng vậy...mọi người tối hôm nay cứ ăn uống tẹt ga, tất cả không cần
lo nghĩ gì cả...Trần gia ta tối hôm nay xõa một bữa được rồi..."
Trần Hải cười lớn hào sảng nói, hôm nay là ngày vui của Trần gia, Trần Hải
quyết cho mọi người được hưởng một cái gọi là niềm vui chung của gia tộc.
"Gia gia vẫn chưa xuất quan sao cha?"
Trần Lâm lúc này bỗng dưng lên tiếng hỏi.
"À chưa...gia gia ngươi không biết lúc nào sẽ xuất quan...bất quá chắc không
còn lâu nữa đâu...chúng ta cứ bình thường nhập tiệc là được..."
Trần Hải hai mắt hơi hí nhẹ giọng nói.
Trần Lâm nghe vậy cũng không hỏi nữa, bởi vì cho dù Trần Minh có hay không
xuất quan thì Nhạc gia người đã xuất hiện rồi.
"Ha ha...Trần gia hôm nay thật đông đủ, cũng tốt...đỡ phải tốn công ta tìm
kiếm...một mẻ bắt hết coi như thoải mái..."
Giọng nói lạnh lẽo pha lẫn một chút tiếu ý của Nhạc Kiên hùng hồn vang lên.
Sau đó từ ngoài cổng Trần gia lũ lượt những bóng đen xuất hiện, số lượng có
thể nói là rất đông.
"Ồ...Kiên lão đến đây giờ này làm gì thế? Không phải giờ này nên ở nhà hay
sao? Lại còn bắt cái gì nữa ah..."
Trần Hải vừa rồi hơi bị giật mình, không nghĩ Nhạc gia lại đến ngay lúc này,
bất quá Trần Hải ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, một bộ không sợ không hãi
nhàn nhạt nói ra.
Trần gia tộc nhân cũng đình chỉ hoạt động, hướng mắt nhìn về phía đông đúc
bóng đen, trong lòng kinh nghi bất định, nhìn hành động cử chỉ thì có vẻ như
không phải đến đây vì chuyện gì tốt lành rồi.
"Ha ha...đến đây làm gì?"
Nhạc Kiên ngửa cổ nhìn về phía người của mình cười dài giễu cợt, sau đó ánh
mắt sắc lạnh tàn độc quay sang phía người Trần gia gằn giọng nói từng chữ:
"Ta đến đây...để...xóa...sổ...Trần gia..."
"Muốn xóa sổ Trần gia? Bản công tử ở đây mà các ngươi muốn xóa sổ Trần gia?
Các ngươi muốn chết hay sao?"
Phan Lực vẻ mặt tức giận quát lớn, hai mắt trừng lớn nhìn lấy Nhạc Kiên.
"Hử? Ngươi là ai mà ta phải sợ ngươi?"
Nhạc Kiên hơi ngạc nhiên, bất quá liền híp mắt hời hợt hỏi.
"Bản công tử là tam thiếu gia Phan gia, là nhất đại gia tộc ở Trấn Yêu thành,
con mẹ các ngươi dám động tay một cái ta xem?"
Phan Lực lạnh giọng nói.
"Ha ha...ta mặc kệ con mẹ ngươi có phải hay không Phan gia tam thiếu gia, ngày
hôm nay Nhạc Kiên ta đã muốn diệt Trần gia thì trời cũng không cản được..."
Nhạc Kiên không để lời nói của Phan Lực vào tai, một lời như sấm nổ tuyên bố,
kế hoạch của Nhạc Kiên đã lên đầy đủ, lúc này hắn không muốn một cái gì cản
trở hành động của mình, Phan Lực chỉ sợ là Trần gia một cái tiểu tốt giả mạo
uy hiếp hắn mà thôi, sau đó ánh mắt không chút tình cảm phất tay ra hiệu:
"Giết...chó gà không tha..."
Dứt lời, phía sau vô số bóng đen dùng tốc độ nhanh lướt tới tiến hành chém
giết, võ hồn ai nấy đều cùng lúc sử dụng, khí thế ác sát cường liệt vô cùng.
"Ngươi..."
Phan Lực trong lòng phẫn nộ, không nghĩ Nhạc Kiên bỏ ngoài tai lời nói của hắn
không một tia kiêng kỵ.
Phan Lực nổi cáu định nói gì đó nhưng đã bị Trần Lâm ngăn lại, sau đó chỉ thấy
Trần Lâm đứng ra cười nhạt nói, bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra:
"Muốn tiêu diệt Trần gia? Các ngươi xem Trần gia chúng ta là đồ ăn trên dĩa
tùy ý hành động hay sao? Nếu các ngươi đã muốn chết thì ta đành để các ngươi
toại nguyện vậy..."
"Ha ha...chết đến nơi rồi vẫn còn mạnh miệng, để lát nữa xem ngươi còn mạnh
miệng được như vậy nữa hay không..."
Nhạc Kiên hai mắt vô tận sát khí nói, bộ dạng đã hiếu sát lắm rồi, dứt lời
liền hướng đến Trần gia tộc nhân công kích tới.
"Hừ...một lũ ô hợp...muốn tiêu diệt Trần gia ta? Nằm mơ..."
Tụ Quang Tỏa Linh trận, mở!
Mạt Nhiên Hư Hồn trận, mở!
Trần Lâm lời nói vừa ngưng thì cùng lúc xung quanh Trần gia lập tức xảy ra dị
biến, vô số luồng sáng kim sắc ngay lập tức bao phủ lấy Trần gia lãnh địa,
cuồng phong gào thét, thiên địa rít gào, Mạt Nhiên Hư Hồn trận ngay lập tức mở
ra, những ảo cảnh ảo giác liền xâm nhập bao phủ lấy người của Nhạc gia.
"Chuyện gì vừa xảy ra? Tại sao ta thấy cảm giác có gì đó là lạ..."
"Đúng vậy...có gì đó không bình thường..."
Đông đảo người phía Nhạc gia nghi hoặc hỏi.
"Tất cả tiến lên...không có gì hết, không cần phải sợ..."
Nhạc Kiên quát mạnh, thầm nghĩ Trần gia dù giở trò gì thì cũng không thể qua
được kiếp nạn này, bởi vì hắn còn có Bá Ngạc đội quân giúp đỡ, Trần gia làm gì
thì cũng vô ích mà thôi.
"Ngu muội..."
Trần Lâm cười lạnh một tiếng, sau đó tay phải Hồn binh ấn ký lóe lên, Đoạt
Mệnh thương ngay tức khắc xuất hiện trong lòng bàn tay, khí thế Trần Lâm bỗng
chốc biến hóa siêu nhiên, một lực lượng áp bách vô hình đem tốc độ cực nhanh
bành trướng ra.
Ong!!!
Đoạt mệnh thương trong tay oanh minh một tiếng, phảng phất như một con mãnh
long đang chuẩn bị nhập trận, uy thế cực kỳ dữ dội.
"Truy Tinh Trục Nguyệt!!!"
Trần Lâm một thương đâm tới, mũi thương xé toạc kình phong mà đi, không gian
như bị xoắn lấy mà vặn vẹo, khí thế xuyên toái tinh hà nhắm vào một người bên
Nhạc gia.
"Phập!!!"
Thành viên bên Nhạc gia chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đâm xuyên qua ngực, mũi
thương không gì cản nổi đâm thủng trái tim, tên này chết không kịp nhắm mắt,
máu huyết cuồng phun.
"Hôm nay để cho ngươi được thõa mãn một lần đi..."
Phệ Huyết!!!
Đoạt mệnh thương bỗng oanh lên một tiếng, mơ hồ có tiếng long ngâm chói tai,
uy chấn tràn ra, Đoạt mệnh thương đặc tính của nhất chuyển Phệ Huyết kích
hoạt, thân thương sáng rực lên một màu tử huyết cực kỳ huyễn lệ, toàn bộ tinh
huyết trong người tên này lập tức bị hút hết, chết một cách vô cùng thê thảm.
"Cái gì? Tên kia dùng cái gì ma quỷ chiêu thức?"
Toàn bộ thành viên Nhạc gia nhìn thấy một màn này cũng là nổi cả da gà, ánh
mắt ngay tức thì có một tia e dè, Trần Lâm vừa ra tay đã đoạt đi một mạng
người, hơn nữa còn dùng loại chiêu thức gì kỳ quái như vậy, trong lòng tự hỏi
Trần Lâm là đang thi triển ma công hay sao?
"Mọi người cùng lên...giết hết đám người Nhạc gia này đi..."
Trần Hải tức thì dung hợp võ hồn, cả người hỏa diễm quấn quanh, khí thế của
thất tinh Võ linh toàn bộ bộc lộ, điều động tất cả thành viên Trần gia ra tay
tấn công.
Trần Lâm đã mở lấy trận pháp, thực lực của Nhạc gia bọn họ đã suy giảm đi đáng
kể, tuy số lượng đông đảo hơn nhưng là Trần gia có thể chống lại được.
Trần gia tộc nhân không hề chậm trễ, tất cả một khắc này cùng nhau đồng loạt
tấn công, khí thế dũng động điên cuồng hơn bao giờ hết.
"Phập phập phập!!!"
Từng cái thành viên bên phía Nhạc gia lần lượt ngã xuống, Trần gia bên kia như
mãnh nhân đánh đâu thắng đó, mặc dù là tu vi ngang bằng nhưng Nhạc gia thành
viên không phải đối thủ của Trần gia người.
Nhạc Kiên hai mắt đỏ bừng khó hiểu, không biết tại sao lại xảy ra chuyện này,
bất quá hắn không hề biết bọn họ thành viên đều đã bị giảm đi hơn ba phần sức
mạnh, mà cả chính hắn còn không biết mình bị ảnh hưởng bởi trận pháp của Trần
Lâm.
"Phập!!!"
"Cha, hình như chúng ta bị áp chế thực lực rồi...không biết Trần gia giở quỷ
kế gì nữa...cứ như thế này e là không ổn..."
Bên kia Nhạc Phong trong tay thanh kiếm nhuốm máu của một người bên phía Trần
gia, nhăn mày nói.
"Ta biết rồi...lập tức triển khai kế hoạch, bắt giết Trần gia những người chủ
chốt trước..."
Nhạc Kiên bình tĩnh đáp lời, sau đó hướng đến Trần Hải đánh qua.
"Trấn Địa!!!"
Nhạc Kiên trong người là một cái đại thạch trụ võ hồn, cả người được võ hồn
cường hóa cứng cáp vô cùng, lúc này trong tay là hư ảnh ngưng thực của một cái
cự đại thạch trụ nện xuống Trần Hải, khí thế như điên đảo sơn hà, như phá nát
đại địa mà xuống.
"Hừ...Hỏa Thiêu Xích Bích!!!"
Trần Hải trong lòng không chút thất thế, khí thế của Nhạc Kiên hiện ra không
hề mạnh mẽ như lúc đỉnh phong nữa, rõ ràng không gây ảnh hưởng gì đến Trần
Hải, thực lực tối đa thi triển ra e là cũng chỉ là Bát tinh sơ kỳ Võ linh mà
thôi, Trần Hải tự tin có thể đối phó lấy Nhạc Kiên đòn tấn công.
Trong tay hỏa diễm như thôn thiên ám địa phừng phực mà cháy, hỏa diễm mạnh mẽ
biến thành hai đoạn cự đại song xích, song xích mang theo uy lực kinh người va
chạm với cự thạch trụ của Nhạc Kiên.
Oành!!!
Hai bên kịch liệt va chạm, không gian như muốn sụp đổ trước sự tàn phá ghê gớm
của hai thứ năng lượng, xung động dư lực ba động dữ dội, một vùng đất hung
hăng chấn động một cái, kết quả Trần Hải không hề bị thua thiệt qua một chiêu
vừa rồi, có điều tuy Nhạc Kiên bị áp chế thực lực nhưng cũng không hề yếu đi
rất nhiều, thực lực căn bản vẫn trên cơ Trần Hải lẫn kinh nghiệm, Trần Hải
cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ lấy mà thôi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . .