Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Sau khi rời khỏi chỗ Trần Hải cùng Lệ Tâm Lan, Trần Lâm tiếp tục đi tới tìm
Trần Minh.
Biệt viện phía Bắc Trần gia, nơi này quang cảnh thoáng đãng, cây cảnh xanh
tươi nhả ra từng đợt không khí trong lành, nơi này là nơi ở của gia gia Trần
Lâm, Trần Minh.
"Cốc cốc cốc !!! "
"Vào đi!!!"
Giọng nói Trần Minh vang lên.
"Gia gia...ta có việc này muốn nói với ngươi..."
Bước vào trong, Trần Lâm ngồi xuống ghế nhẹ nhàng nói.
"Hử? Có chuyện gì ngươi nói đi, gia gia ngươi xem có thể giúp được gì không?"
Trần Minh bình thản nói, vẻ mặt già nua toát lên sự quan tâm.
"Ha ha...không phải ta muốn giúp đỡ cái gì hết...mà là mộ chuyện khác quan
trọng hơn liên quan tới gia gia ngươi đây..."
Trần Lâm bật cười lắc lắc đầu nói.
"Liên quan tới ta? Vậy ngươi nói ta nghe xem nào? Có chuyện gì lại liên quan
đến lão già ta đây?"
Trần Minh thoáng ngạc nhiên, sau đó hứng thú nói.
"Gia gia ngươi có phải mơ hồ đã thấy bình chướng cảnh giới nhưng không cách
nào phá vỡ được hay không?"
Trần Lâm ánh mắt xẹt qua một tia thiểm quang, miệng cười thâm ý nói.
"Việc này...quả đúng là như vậy...tại sao ngươi lại biết được?"
Trần Minh trong lòng giật mình, không nghĩ Trần Lâm vậy mà nói ra sự tình của
chính mình, việc này ngoài hắn ra thì trong gia tộc căn bản là không ai biết
nữa cả.
"Ta hôm nay tới cũng là vì chuyện này...sư phụ ta một thời gian trước có đi
xa, trước lúc đi có để lại một bản công pháp, nói là đưa cho gia gia người tu
luyện, như vậy thì mới có cơ hội đột phá cảnh giới..."
Trần Lâm nghiêm túc chậm rãi nói, câu chữ rành rọt không vấp váp một chút, bản
mặt chân thật mười phần.
"Cái gì?"
Trần Minh nội tâm chấn động dữ dội, lời nói Trần Lâm như một tia sét bổ ngang
tai Trần Minh, trong lòng kích động khôn nguôi.
Đột phá, hắn hiện giờ đã là cửu tinh Võ Linh, thành tựu gần như cả một đời của
mình, cũng là vì gia tộc nhỏ bé không có đan dược bảo vật cùng với tư chất
thường thường nên không cách nào đột phá tới Võ Tông, chỉ đành thất vọng buông
bỏ ý định, vậy mà lúc này Trần Lâm nói là hắn có thể đột phá Võ Tông cảnh
giới, hỏi làm sao tâm tình hắn không kinh động cho được.
Phải biết Thiên Vẫn thành này còn có Nhạc gia Nhạc Kiên cũng là cửu tinh Võ
Linh, trường hợp cũng không khác Trần Minh là mấy, một mực bất lực ở cảnh giới
này bao lâu nay, hai nhà tuy nói là giao hảo nhưng cũng bởi vì hai bên đều
biết hoàn cảnh của nhau nên mới không muốn manh động, nếu Nhạc Kiên bên kia mà
đột phá Võ tông cảnh giới thì hẳn là sẽ thôn tính Trần gia ngay mà thôi, vì
vậy mà bên Nhạc gia cùng Trần gia mới hi vọng vào những thế hệ con em ngày sau
như Nhạc San chẳng hạn, một khi có thành tựu trở về thì còn lo lắng gia tộc
không lớn mạnh theo hay sao.
"Lâm nhi...sư phụ của ngươi nói là thật sao?"
Trần Minh giọng nói run run trầm thấp, vẻ mặt kinh nghi bất định.
"Phải...đây là toàn bộ những gì sư phụ ta truyền lại...gia gia ngươi nghe lấy
cho kỹ..."
Trần Lâm gật đầu đáp, sau đó tiến hành truyền lại cho Trần Minh công pháp, bản
này công pháp cấp bậc nếu so sánh thì cấp bậc có phần cao hơn Trần Hải cùng Lệ
Tâm Lan một chút, bất quá như vậy mới có thể bù đắp được tư chất của Trần
Minh.
Truyền lại công pháp xong, Trần Lâm giải thích một chút nguyên lý tu luyện của
công pháp cho Trần Minh, sau đó chờ Trần Minh vận dụng được công pháp mới yên
tâm.
"Bây giờ gia gia ngươi cảm thấy thế nào?"
Trần Lâm cười cười hỏi.
"Ha ha...quả nhiên là thần kỳ công pháp, tốc độ luân chuyển chiến khí phải gấp
mười...không...gấp mấy chục lần lúc trước, cảm thấy chiến khí cứ như long như
hổ mãnh liệt vô cùng..."
Trần Minh trừng to hai mắt kích động như điên nói, đời hắn chưa từng gặp qua
loại công pháp nào thần kỳ như vậy, cứ như vừa được tân sinh lại một lần nữa
vậy, trong cơ thể tốc độ hấp thu chiến khí tăng lên bội phần, phảng phất cuồn
cuộn như nước lũ quét qua.
"Như vậy là tốt rồi..."
Trần Lâm gật đầu hài lòng, tuy bản công pháp này có hơi khó lĩnh ngộ, nhưng mà
ngộ tính của Trần Minh xem như không tồi, cộng thêm sự phân tích cặn kẽ của
Trần Lâm, thành ra Trần Minh rất nhanh liền lĩnh hội được ảo diệu của công
pháp.
"Ha ha...Lâm nhi, gia gia thật lòng cảm ơn ngươi nhiều lắm..."
Trần Minh trong mắt ngập tràn cảm kích nói, trong lòng cảm khái không thôi,
cũng nhờ Trần Lâm mà hắn mới được như thế này, thật không phí công hắn bao lâu
nay dành tình thương cho Trần Lâm.
"Không có gì đâu...nếu không có gia gia ngươi thì làm sao có được ta...cái này
cũng là lẽ đương nhiên mà thôi..."
Trần Lâm cười cười tùy ý nói.
"Ha ha...đúng vậy, thật không hổ là cháu trạ của ta..."
Trần Minh vui vẻ cười lớn, sau đó ánh mắt lóe lên một đoàn lệ quang nói:
"Hừ...Nhạc gia bên kia muốn khiêu chiến Trần gia chúng ta nhất định sẽ hối
hận."
Trần Minh trong lòng hừ lạnh, Nhạc gia ý đồ có vẻ muốn triệt hạ Trần gia rồi,
nhưng là lúc này chỉ cần Trần Minh đột phá Võ tông cảnh giới, đảm bảo mặc cho
Nhạc gia cỡ nào trù tính cũng phải ôm hận một phen.
"Ha ha...gia gia ngươi không cần phải lo lắng nhiều...lúc này chỉ cần tập
trung tu luyện tích lũy đột phá, chỉ cần có sức mạnh thì dù là âm mưu gì cũng
phải bị nghiền nát dưới sức mạnh tuyệt đối mà thôi..."
Trần Lâm cười nhạt thâm thúy nói, Nhạc gia bất quá cũng chỉ là một cái tiểu
gia tộc mà thôi, muốn làm khó Trần Lâm e là đã chọn sai đối tượng rồi, Trần
Lâm cũng không phải trái là hồng mềm dễ bóp.
"Được...ta bình cảnh mơ hồ đã có môt tia dao động, chắc một thời gian tới ta
sẽ bế quan rồi, mọi việc ta sẽ giao lại cho Trần Hải..."
Trần Minh khẽ gật đầu, sau đó kích động nói ra, trong lòng Trần Minh giờ này
thực sự phấn khích tột độ, không còn cảm giác nào để miêu tả lấy sự sung sướng
này.
Trần Lâm gật gù chào tạm biệt Trần Minh, sau đó tiếp tục rời đi tìm thúc thúc
Trần Mạc cùng cô cô Trần Ly, hai người này Trần Lâm cũng vô cùng ấn tượng
trong tâm trí không thể bỏ qua được.
Sau một thời gian ngắn, Trần Lâm rốt cuộc truyền xong cho hai người một bộ
công pháp phù hợp, cả hai lúc nhận được công pháp vẻ mặt không dấu được xúc
động cùng cảm kích, ngay lập tức bắt tay vào tu luyện.
Vòng qua vòng lại thì đã hết một ngày, Trần Lâm ngoài tu luyện thì cũng chỉ
tán gẫu bên cha mẹ, tình cảm gia đình đầm ấm hơn lúc nào hết, khoảng thời gian
này Trần Lâm tập trung bồi tiếp cha mẹ một chút, chỉ sợ hết đợt này Trần Lâm
lại phải đi xa nhà, không có nhiều thời gian mà ở bên Trần Hải cùng Lệ Tâm Lan
là mấy.
.......................
Nhạc gia, bên trong một căn phòng kín....
"Kiên lão, chuyện này ngươi nắm chắc chứ?"
Bên trong phòng tối, một người đàn ông tuổi độ bốn lăm, gương mặt có vài vết
xẹo lồi trông khá hung tợn, đôi mắt một mí híp lại có phần thâm tàng bất lộ
nói.
Ngoài người đàn ông này thì đằng sau còn có ba người đàn ông khác, mỗi người
đều là một dáng vẻ hung thần, cộm cám, ba người này cùng trung niên nhân cùng
chung mơ hồ tỏa ra một tầng sát khí nhàn nhạt, chứng tỏ bốn người này từng
giết người qua, thậm chí không phải một người mà là nhiều người.
Kiên lão trong miệng người đàn ông trung niên kia không phải ai khác ngoài
Nhạc Kiên, gia chủ của Nhạc gia, bên cạnh còn có Nhạc Phong cùng một số thành
viên trong gia tộc, hơn hết là một thiếu nữ cũng có mặt tại đây, đó chính là
Nhạc San.
Nhìn toàn bộ người có mặt ở đây đều mang một vẻ quan trọng, thần bí vô cùng,
chắc chắn là bàn chuyện âm mưu gì đó.
"Ha ha...chắc mười phần, chỉ cần chúng ta hợp tác thành công, tin tưởng Bá
Ngạc ngươi sẽ thu hoạch vô cùng...vô cùng lớn."
Trần Kiên cười nhạt, hai mắt le lói lệ khí thâm độc nói.
Bên kia, người đàn ông trung niên chính là Bá Ngạc, một tên thủ lĩnh của băng
nhóm đạo tặc có tiếng ngoài Thiên Vẫn thành, địa bàn hoạt động của bọn chúng
chủ yếu là bên trong rừng rậm, nơi giao nhau của các con đường từ thành này
tới thành khác, là nỗi lo sợ của những tiểu thương khi bị chúng mai phục, lúc
này Bá Ngạc xuất hiện ở Nhạc gia e là không phải là chuyện tốt lành gì.
"Nhưng mà bên kia Trần gia Trần Minh ta nghe nói tu vi của hắn đã là cửu tinh
Võ linh, hơn nữa con trai của hắn là thất tinh Võ linh, còn nhiều thành viên
khác nữa, muốn đồ diệt thì e là hơi khó..."
Bá Ngạc trầm tư chốc lát sau đó nhíu mày nói, ánh mắt có sự kiêng kỵ không
nhỏ, hoành hành ở phụ cận Thiên Vẫn thành đã lâu, Bá Ngạc đương nhiên nghe qua
danh tiếng Trần Minh, gia tộc Trần gia còn tồn tại ở Thiên Vẫn thành này đều
là một tay Trần Minh thực lực quyết định, không phải là cây nọ dễ nhổ, nói
diệt liền diệt.
Thì ra sự xuất hiện của Bá Ngạc ở đây chính là Nhạc Kiên một tay gọi mời, Nhạc
Kiên lúc này muốn lật mặt với Trần gia rồi, hơn nữa là muốn đồ sát cả Trần
gia, chính thức xóa tên Trần gia ra khỏi Thiên Vẫn thành, bất quá một mình
Nhạc gia vẫn là không đủ sức để làm chuyện đó.
Vì vậy, để chắc ăn một trăm phần trăm loại bỏ được Trần gia thì Nhạc Kiên đã
tìm tới Bá Ngạc để thương lượng hợp tác, Bá Ngạc là một tên đạo tặc có tiếng,
dưới tay đông đảo đàn em tay chân, riêng Bá Ngạc thực lực cũng đã là bát tinh
Võ linh, bên cạnh còn có ba phó thủ lĩnh thực lực thất tinh Võ linh, nếu phối
hợp với Nhạc gia thì quả là một cỗ thế lực hùng mạnh đủ sức quét ngang Trần
gia không còn một mống.
Nhưng như vậy có nghĩa là sẽ không có tổn thất, chó cùng rứt dậu, ai biết được
Trần gia bên kia sẽ chống trả quyết liệt như thế nào, vì vậy nếu có thành công
thì phía bên này cũng sẽ chịu tổn thất không hề nhỏ, Bá Ngạc cũng tính trước
chuyện này, không thể để lỗ trong khi làm ăn được, Bá Ngạc trầm mặc một chút
rồi ngập ngừng nói:
"Kiên lão, ngươi thấy đấy...đây là một vụ làm ăn lớn, ta cũng không muốn tổn
thất nhiều thuộc hạ trong vụ làm ăn này, vì vậy về khoản chia chác chúng ta
nên nói rõ một lần xem thế nào..."
Nhạc Kiên lôn mày khẽ nhíu một cái, trong lòng thầm nghĩ Bá Ngạc con người này
tâm địa quá mức thận trọng, ý đồ rõ là muốn phân chia chiến lợi phẩm nhiều
hơn, bởi vì Nhạc gia hiện đang phụ thuộc vào bọn hắn, trong lòng thì cười lạnh
nhưng Nhạc Kiên cũng không muốn hủy bỏ cuộc làm ăn này, suy nghĩ đắn đo một
chút sau đó Nhạc Kiên giơ ra năm ngón tay nói:
"Năm năm thế nào?"
"Cái này..."
Bá Ngạc do dự không trả lời, vẻ mặt biểu hiện khó xử vô cùng.
"Được rồi...ngươi sáu ta bốn...thành giao..."
Nhạc Kiên một lần nữa dứt khoát nói, đây là cái giá cuối cùng có thể chấp nhận
được, Trần gia bên kia tài sản ở Thiên Vẫn thành này cũng không ít, bốn phần
tài vật cùng căn cơ của Nhạc gia sẵn có thì coi như làm bá chủ cái Thiên Vẫn
thành này vẫn còn tốt chán.
"Thành giao..."
Bá Ngạc lúc này mỉm cười nói, hắn lấy sáu phần coi như đã thõa mãn rồi, nếu
còn không chịu thì chắc Nhạc Kiên lão cáo già này cũng không ngu mà tăng lên
nữa, cuộc làm ăn này coi như hỏng.
"Thế còn vấn đề ra tay thì sao?"
Bá Ngạc lúc này vẻ mặt cẩn trọng nghiêm nghị nói.
"Cái đó ngươi khỏi lo, về mặt Trần Minh lão già đó để ta lo, Trần Hải con trai
lão thì đã có Nhạc Phong lo liệu, riêng ngươi chỉ cần tìm tên nhóc tên là Trần
Lâm, nhất định không thể để tên nhóc đó sống sót..."
Nhạc Kiên hai mắt lóe lên một tia cực kỳ tàn độc gằn giọng nói.
"Vậy được rồi...thời gian thì khi nào triển khai hành động?"
Bá Ngạc hai mắt toát lên tàn nhẫn chi sắc trầm giọng hỏi.
"Thời gian là mười lăm ngày nữa, khi đó là vào đúng dịp lễ Quy Gia, một mẻ bắt
gọn, gà chó không tha..."
Nhạc Kiên khóe miệng lóe lên một độ cong, trong mắt từng tia sát khí hung lệ
bắn ra, cho thái độ quyết muốn tiêu diệt Trần gia là cỡ nào mãnh liệt rồi.
"Được...vậy đến lúc đó ta sẽ dẫn theo thuộc hạ cứ theo như vậy mà hành sự..."
Bá Ngạc trịnh trọng gật đầu đáp, cười một cái đầy rợn người sau đó cùng ba tên
phó thủ lĩnh đứng sau lưng biến mất khỏi Nhạc gia trong đêm.
"Trần Lâm, tất cả là tại ngươi tự chuốc lấy, đừng trách ta không cho ngươi cơ
hội...hừ..."
Nhạc San hai mắt ngoan độc thì thầm.
.................................
Hắt xì hơi!!!
Trần gia, trong phòng Trần Lâm...
"Quái...ai lại nhắc ta thế nhỉ?"
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp
mình viết truyện tốt hơn.
Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com