Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
"Minh lão...ngươi không suy nghĩ cho ngươi cũng phải suy nghĩ cho Trần Lâm
cháu ngươi, Nhạc San chúng ta là thiên tài hiếm có, Trần Lâm phối hôn với nó
chính là phúc khí của hắn...ngươi là đang phá hỏng tương lai của hắn đấy..."
Nhạc Kiên khuôn mặt không còn bình tĩnh chịu đựng nữa mà trầm lạnh đi, giọng
nói cao cao thâm ý.
"Ha ha...Nhạc San quả nhiên là thiên tài...Trần gia chúng ta sao có thể dám
với cao được đây? Thứ cho Trần gia chúng ta cóc ghẻ không dám ăn thịt thiên
nga, cũng là mời các ngươi trở về đi thôi..."
Trần Minh nhếch miệng cười lớn, vẻ mặt cực kỳ khinh thường, không ngờ Nhạc
Kiên lại có thể nói ra những lời này, nếu không phải nhắm trúng Trần Lâm tư
chất thì bọn hắn liệu có xuống nước như vậy không, đây không phải là Trần Lâm
không xứng với Nhạc San mà là ngược lại, thời thế đã thay đổi rồi.
"Ngươi...ngươi nhất quyết không đồng ý? Nhạc gia chúng ta đã xuống nước đến
mức này, ngươi đừng có được voi đòi luôn Hai Bà Trưng..."
Nhạc Kiên phẫn nộ nói, trong lòng ức chế không thể kìm nén liền bộc phát, khí
thế Võ linh cửu tinh ngay tức khắc khuếch tán bàng bạc không thôi.
Trần Minh nội tâm rơi xuống đáy vực, Nhạc Kiên lão già này là muốn động tay
chân? Nên nhớ nơi này là Trần gia, không phải Nhạc gia mà muốn làm gì thì làm.
"Không phải ta đã nói rồi sao? Trần gia chúng ta không muốn có bất cứ quan hệ
gì với Nhạc gia các người...xin mời đi rời khỏi Trần gia..."
Nói xong thì luồng khí thế cửu tinh Võ linh cũng bộc lộ, mạnh mẽ khi tức ngay
lập tức đối chọi gay gắt không chút thua kém với Nhạc Kiên.
Nhạc Kiên thấy được thái độ của Trần Minh quá mức quyết tuyệt, ánh mắt lóe lên
một tia độc ác gằn giọng thâm ý nói:
"Được...nếu ngươi đã như vậy thì Nhạc gia chúng ta cũng không tiếp tục làm
phiền...nhưng là ngươi nên biết là võ giả con đường nhiều nguy hiểm, nếu không
may chết yểu cũng là chuyện thường tình đấy...ha ha ha..."
Nói rồi Nhạc Kiên lạnh lẽo phất tay áo đứng dậy bỏ đi, Nhạc San cùng Nhạc
Phong hai cha con cũng một bước theo sau, hôm nay đàm phán thất bại thì tương
lai Nhạc gia có lẽ sẽ bị Trần gia đè ở dưới chân, Trần Lâm chẳng mấy chốc sẽ
nổi như cồn, khi đó Trần gia muốn tiêu diệt Nhạc gia không phải chỉ là một nốt
nhạc?
Nhưng là muốn vậy thì cũng phải có thời gian, bây giờ Trần Lâm cũng chỉ mới
bắt đầu quật khởi mà thôi, Nhạc Kiên ý tứ làm sao Trần Minh không hiểu đây,
thà là tiêu diệt từ trong trứng nước còn hơn là để nó lớn mạnh rồi cắn trả lấy
mình.
"Hừ... cảm ơn đã lo chuyện không đâu...Trần gia chúng ta tự biết...không phiền
Nhạc gia các người lo lắng..."
Lúc này một tiếng nói từ bên ngoài vang vọng vào, giọng nói này không phải của
Trần Lâm thì là ai.
Giọng nói vừa dứt thì thân ảnh Trần Lâm cũng xuất hiện trước mặt mọi người,
khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ, hai mắt sắc bén nhìn lấy ba người Nhạc gia.
Nhạc gia ba người chứng kiến lấy ánh mắt hung tàn âm lãnh đến rợn người của
Trần Lâm thì ngay lập tức hoảng nhiên một giây, ánh mắt phảng phất như muốn
nuốt chửng mọi thứ, thật không nghĩ thiếu niên trước mặt này đã từng là phế
vật không thể tu luyện ah.
Không nói một lời, Nhạc gia ba người hậm hực rời đi, ngày hôm nay Trần gia đây
là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, Nhạc gia chắc chắn sẽ không để
yên.
Phòng nghị sự chỉ còn Trần Minh, Trần Hải cùng Lệ Tâm Lan và Trần Lâm bốn
người.
"Cha, mẹ, gia gia...ta Lâm nhi đã trở về ah..."
Trần Lâm tươi cười nhìn ba người nói, hốc mắt lúc này có chút ẩm ướt, trong
lòng xúc động dào dạt, cả năm trời ròng rã hắn mới được gặp lại cha mẹ cùng
gia gia, nhân tâm cứng rắn cũng không kìm được mà trở nên yếu đuối.
"Ha ha...về là tốt rồi...nhanh nhanh vào đây nào, đưa gia gia xem một chút
cháu trai nào..."
Trần Minh chứng kiến Trần Lâm thân ảnh cao lớn, gương mặt có chút trưởng thành
chững chạc, trong lòng kích động muốn rơi lệ cười nói.
Sờ một thoáng thân thể rắn chắc có phần vạm vỡ của Trần Lâm, Trần Minh nội tâm
cao hứng không kể xiết.
"Vận chiến khí của ngươi lên ta xem một chút...con mẹ ngươi đến gia gia ngươi
cũng giấu được...có phải ngươi không xem ta là gia gia của ngươi nữa không
hả?"
Trần Minh trầm mặt sẵng giọng mắng.
"Khụ...cái đó quả thực ta có nỗi khổ riêng...chẳng phải bây giờ gia gia ngươi
cũng biết rồi đó sao?"
Trần Lâm vừa nói vừa thả ra khí tức cửu tinh đỉnh phong võ sư tu vi của mình
không hề che dấu.
"Cửu cửu tinh đỉnh phong võ sư..Lâm nhi...ngươi."
Không chỉ là Trần Minh bị chấn kinh mà đến cả Trần Hải cùng Lệ Tâm Lan cũng
kinh hãi không thôi, phải biết một năm trước Trần Lâm còn là nhất tinh võ sĩ
đây, làm sao mới có một năm mà đã trở thành cửu tinh đỉnh phong võ sư rồi?
Tốc độ tu luyện này quá ư là nghịch thiên đi, ba người há hốc mồm miệng ngốc
trệ nhìn Trần Lâm như người ngoài hành tinh, không biết có phải Trần Lâm thật
không nữa.
"Chỉ là cửu tinh võ sư thôi mà...mọi người làm gì nhìn ta ghê thế..."
Trần Lâm gãi đầu khó hiểu nói, vẻ mặt bình thản như không.
Cửu tinh võ sư thôi mà?
Ba người nghe Trần Lâm nói mà muốn hộc máu, một năm từ nhất tinh võ sĩ trở
thành cửu tinh võ sư mà còn nói "thôi mà" ?
Phải biết cha hắn Trần Hải là thập cấp võ hồn, tu luyện đến võ sư đỉnh phong
cũng mất trọn vẹn ba năm ah, Trần Minh lúc trẻ cũng phải mất hai năm rưỡi chứ
không ít, Trần Lâm tốc độ như vậy quả thực quá đả kích lòng người rồi.
"Lâm nhi...ngươi trưởng thành rồi ah...một năm này ở ngoài ngươi sống có khổ
cực không?"
Lệ Tâm Lan kéo tay Trần Lâm ngồi xuống bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng nuông
chiều, ánh mắt yêu thương trìu mến vô cùng, nghĩ đến Trần Lâm một năm này khổ
cực thì Lệ Tâm Lan tâm can lại cảm thấy chua xót.
"Phải rồi...kể cho ta và gia gia ngươi nghe một chút...một năm này ngươi hẳn
là trải qua không ít sóng gió đi?"
Trần Hải nói.
"Vâng được rồi...chuyện là như vậy..."
Trần Lâm tự nhiên gật đầu đáp, sau đó bắt đầu kể lại cuộc hành trình của mình
từ khi rời đi khỏi nhà, có điều hắn không kể lại việc mình có quan hệ với giám
định công hội cùng với việc giết chết Trạch Bân, còn lại tất cả đều rành mạch
tường thuật chi tiết lại.
Từ những lúc nguy hiểm cho đến cách nào vượt qua, bốn người bằng hữu Hạ Quân,
Nhiếp Lăng, Mộc Chi cùng Yến Linh cũng được Trần Lâm giới thiệu qua.
Trần Minh, Trần Hải cùng Lệ Tâm Lan ngồi yên lắng nghe mà mặt mày biểu hiện dị
thường, càng nghe Trần Lâm kể thì càng kinh hãi, Trần Lâm chỉ trong một năm mà
đã gặp phải vô số sóng gió, Trần Lâm cũng không quên bịa ra câu chuyện mình
được một lão nhân thần bí nhận làm đồ đệ sau đó giúp phục hồi cho Trần Lâm tu
luyện.
Tất cả được Trần Lâm kể lại đầu đuôi ngọn ngành, hoàn toàn không chút sơ hở,
Trần Minh, Trần Hải và Lệ Tâm Lan cũng chỉ biết xuýt xoa cảm khái tin theo.
"Lâm nhi...Nhạc gia bên kia chắc là có ý đồ không tốt với ngươi, ngươi hãy cẩn
thận mỗi khi ra đường đấy...ta sợ bọn hắn không để yên như vậy đâu..."
Lúc này Trần Minh khuôn mặt nghiêm trọng trầm giọng nói, Nhạc Kiên ý tứ kia
hẳn là muốn sử dụng ám chiêu đối với Trần gia, đặc biệt là Trần Lâm càng phải
cẩn trọng hơn.
"Phải đó Lâm nhi...phía kia Nhạc gia chỉ sợ nhắm vào ngươi rồi...chỉ sợ..."
Trần Hải cũng cảm thấy lo lắng trong lòng, phòng người ngoài sáng chứ ai phòng
người trong tối, chỉ sợ nay mai Trần Lâm tính mạng có thể sẽ nguy hiểm.
Lệ Tâm Lan một bên nghe vậy thì tâm thần hoang mang cực độ, hai tay nắm chặt
lấy cánh tay Trần Lâm hơn, khuôn mặt không thể nào bình thường được.
"Ha ha...mọi người không cần lo cho ta...chỉ là một cái Nhạc gia mà thôi, còn
không có làm gì được Trần Lâm ta...hừ...nếu nhất định phải như vậy thì..."
Trần Lâm cười cợt không quan tâm, Nhạc gia chỉ là nhỏ bé một cái gia tộc ở
Thiên Vẫn thành mà thôi, nếu thực sự muốn tuyên chiến với Trần gia thì Trần
Lâm cũng không ngại xóa sổ Nhạc gia ra khỏi bản đồ Thiên Vẫn thành, quả thực
Trần Lâm dư sức làm việc đó, nếu cần thiết Trần Lâm có thể nhờ cậy Phan Lực
giúp đỡ một chút sức lực, Nhạc gia muốn đối đầu với Trần gia thì Trần Lâm sẽ
không ngần ngại làm việc đó.
Trần Lâm đàm chuyện với ba người Trần Minh cùng cha mẹ một hồi, gạt bỏ qua
chuyện của Nhạc gia, Trần Lâm lúc này mới đem số kim tệ cùng tụ khí đan đưa
cho Trần Minh cùng Trần Hải, Lệ Tâm Lan.
"Đây là phần thưởng của ta đoạt được trong học viện đại tái, mọi người giữ
lấy...có thể phân phát xuống mọi người trong gia tộc nếu được..."
Trần Lâm giao cho Trần Minh toàn bộ kim tệ để lo chi tiêu trong gia tộc, tụ
khí đan cũng giao toàn bộ cho Trần Minh để dành bồi dưỡng cho thiên tài thế hệ
sau của gia tộc, lượng lớn tụ khí đan như vậy cũng đủ bồi dưỡng ra một lượng
lớn võ sư bên trong gia tộc rồi, như vậy cơ hội gia nhập Thiên Hồn học viện
cũng cao hơn một phần.
"Cái này...Lâm nhi..."
Trần Minh nhìn thấy đống tụ khí đan thì hô hấp có chút gấp gáp lên, cái này
chí ít phải cả nghìn viên chứ không đùa, giá trị của nó không hề nhỏ, chí ít
bây giờ Trần gia không đủ sức chi tiền mua được số tụ khí đan này về cho con
em trong gia tộc sử dụng.
"Không sao...ta bây giờ đã là cửu tinh đỉnh phong võ sư...tụ khí đan cũng đã
hết tác dụng đối với ta rồi...gia gia ngươi cứ cầm lấy...nếu không ta cũng
chẳng biết làm gì với đống đan dược này..."
Trần Lâm cười khổ nói.
"Vậy thì được rồi...ngươi đã có lòng thì gia gia ngươi cũng không khách khí mà
nhận lấy vậy...mấy đứa nhóc kia phải cảm ơn ngươi nhiều lắm..."
Trần Minh không do dự nữa thu lấy kim tệ cùng tụ khí đan, Trần Lâm chính là
Trần gia một thành viên, điều này Trần Lâm cũng là nên làm, như vậy thì gia
tộc mới phát triển được, đó là lý do vì sao các gia tộc tồn tại mãi không sụp
đổ cũng đều nhờ những người giống như Trần Lâm vậy.
"Cha mẹ, gia gia...ta đi đường a về có chút mệt mỏi, ta xin phép về phòng
trước..."
Ở lại bồi chuyện một chút nữa cùng cha mẹ và gia gia Trần Minh, sau đó Trần
Lâm xin về phòng nghỉ ngơi, không phải Trần Lâm mệt vì đi đường mà Trần Lâm dự
định sử dụng Huyết Cốt đan đột phá Võ linh cảnh giới, Nhạc gia biểu hiện ngày
hôm nay đã lộ ra ý đồ, Trần Lâm muốn đối phó trước hết phải tăng cường thực
lực của mình lên, mặc dù là thời điểm này phục dụng Huyết Cốt đan có lẽ hơi
sớm, nhưng là cũng không còn cách nào khác, cẩn tắc vô áy náy, Trần Lâm chuyến
này phải chuẩn bị thật cẩn thận mới được.
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp
mình viết truyện tốt hơn.
Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com