Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Một đêm nhanh chóng trôi qua, thoắt cái ngày mới lại đến, hào quang mặt trời
lan tỏa mang đến những tia nắng ấm áp, phía ngoài cổng học viện năm thân ảnh
có nam có nữ đang nói chuyện với nhau.
Năm thân ảnh này chính là năm người Trần Lâm, Mộc Chi, Hạ Quân, Nhiếp Lăng
cùng Yến Linh, ngày hôm nay hầu như toàn bộ học sinh đều trở về nhà, bốn người
bằng hữu của Trần Lâm cũng không ngoại trừ.
"Các ngươi khi nào thì đi?"
Trần Lâm cười nhẹ hỏi.
"Ta ngay bây giờ liền đi..."
Nhiếp Lăng nhanh nhảu đáp lời.
"Ta cũng bây giờ..."
"Ta cũng vậy..."
"Ta nữa..."
Ba người Hạ Quân, Mộc Chi cùng Yến Linh lần lượt trả lời.
"Ồ, ta ngay bây giờ cũng chuẩn bị đi rồi, hẹn các ngươi ba thánh sau gặp lại
vậy..."
Trần Lâm thản nhiên gật đầu, sau đó cười cười nói.
"Hẹn ba tháng sau...."
"Bảo trọng!!!"
Năm người cùng chào tạm biệt nhau một câu rồi tách ra, ánh mắt mọi người có
một tia lưu luyến, nhưng là dù sao ba tháng sau nhất định còn gặp lại, thời
gian trôi qua rất nhanh, ba tháng thời gian quay qua quay lại cũng chỉ là một
cái chớp mắt, bọn họ từ biệt nhau sau đó mỗi người một ngã rời đi.
Hạ Quân cùng Nhiếp Lăng xuất thân cùng một nơi tên là Hạo Thanh thành, thành
này nằm ở phía tây Thiên Hồn học viện, cách học viện khoảng một ngày rưỡi
đường đi ngựa, còn Mộc Chi cùng Yến Linh cũng xuất thân cùng một thành nhỏ tên
là Mạc Vân thành, cách học viện một ngày đường đi ngựa, Trần Lâm đứng yên nhìn
bốn thân ảnh dần khuất đi sau đó cũng rời đi.
Chân đạp Ma Ảnh bộ, Trần Lâm cấp tốc hướng về Thiên Vẫn thành mà chạy, trong
lòng háo hức được gặp lại cha mẹ rồi.
........................
Cùng lúc đó, bên trong Trần gia, phòng nghị sự của gia tộc...
"Lão bất tử ngươi đến đây làm cái gì? Không phải ta đã nói chúng ta hai nhà
không còn quan hệ gì nữa sao? Sao tự nhiên hôm nay lại đột nhiên tới đây?
Người nào cho lão ta vào đây thế?"
Giọng nói già nua mà hùng hậu âm lực của Trần Minh vang lên, bên trong ẩn chứa
phi thường chế nhạo.
"Ha ha...Minh lão ngươi bớt nóng một chút, dù sao chúng ta cũng từng là thân
thiết hai nhà bao nhiêu năm, có gì thì từ từ mà nói, nóng nảy làm gì cho hại
người ah..."
Nhạc Kiên khuôn mặt không có khó chịu biểu hiện, ngược lại khách khí mười
phần, tươi cười vui vẻ nói.
Ngồi bên cạnh Nhạc Kiên chính là Nhạc Phong cùng Nhạc San hai người, Nhạc San
sau khi kết thúc học viện đại tái liền lập tức rời khỏi học viện trở về, hôm
nay lại xuất hiện ở đây, rõ ràng là không hề bình thường.
"Ngươi nói vậy là ý gì? Có chuyện gì mau nói, có rắm mau thả, Trần Minh ta
không quen úp úp mở mở..."
Trần Minh giọng nói nóng giận, vẻ mặt có chút không bình tĩnh khi nhìn thấy
bên kia Nhạc gia người, dường như chuyện lúc trước Trần Minh quá mức tức giận,
đến giờ vẫn còn chưa nguôi được.
Bên kia Nhạc Kiên thấy vậy cũng không cau có, ngược lại vẻ mặt bình thản lạ
thường, trong mắt Nhạc Kiên lóe lên một tia thâm ý, miệng nở nụ cười thân
thiện chậm rãi nói:
"Ha ha...lão cũng biết đấy...hôm nay ta đến đây cũng là vì hôn sự của hai đứa
Trần Lâm nhà lão cùng Nhạc San nhà ta..."
"Hử?"
Trần Minh trong lòng sửng sốt, hai mắt nhìn lấy Nhạc Kiên lấy làm kinh ngạc,
bên cạnh Trần Hải cùng Lệ Tâm Lan cũng lấy làm lạ, khuôn mặt nghi ngờ không
thôi.
"Chuyện đó còn cái gì nữa mà nói? Không phải đã chấm dứt rồi sao?"
Trần Minh trâm mặt nói.
"Ha ha...chuyện này tính ra thì đúng là Nhạc gia chúng ta sai trước...vì một
chút lợi lộc trước mắt mà có lỗi với Trần gia...vì vậy trước tiên ta Nhạc Kiên
thay mặt gia tộc xin lỗi Trần gia."
Nhạc Kiên gương mặt nghiêm nghị nói, sau đó quay sang ra ám hiệu với Nhạc
Phong.
Nhạc Phong thấy vậy khẽ gật đầu, sau đó hô:
"Đem vào đi!"
Lời vừa dứt thì phía ngoài mười mấy người khiêng vào rất nhiều lễ vật, không
biết là có ý gì.
"Như vậy là sao? Ngươi nhanh nói rõ ra đi."
Trần Minh cau mày nói.
"Ha ha...chẳng là Nhạc gia chúng ta vừa hủy hôn sự của Nhạc San cùng Triệu gia
bên kia, hôm nay đến đây là muốn nối lại hôn sự của Nhạc San với Trần Lâm nhà
các người..."
Nhạc Kiên cười cười bình thản nói, trong lòng thấy rất hổ thẹn nhưng là vì
tương lai gia tộc hắn cũng đành nuốt vào trong.
Bởi vì Trần Lâm lúc trước từ một phế vật quật khởi mạnh mẽ, bên trong học viện
đại tái đại hiển thần uy, giành lấy vị trí đứng đầu, Nhạc San lúc đó trong
lòng hối hận quyết làm liều, ngay trong đêm trở về gia tộc thông báo với gia
tộc, cấp tốc chạy qua Trần gia nối lại hôn sự, bởi vì một khi tin tức Trần Lâm
đăng quang học viện đại tái tràn ngập khắp An Nam quận thì không còn kịp nữa
rồi.
Vì vậy mới thấy sáng nay Nhạc gia đã chuẩn bị một lượng lớn lễ vật đem đến
Trần gia, nhằm nối lại hôn sự hai bên, Trần Lâm hôm nay đã là thiên tài cả An
Nam quận, gà què bỗng chốc hóa thành thiên nga, Trần gia không bao lâu liền
phất lên như diều gặp gió, Nhạc gia làm sao để cơ hội như vậy vuột mất đây.
"Bành!!!"
Trần Minh nghe vậy thái độ liền chuyển biến, khuôn mặt cực độ giận dữ, cái bàn
gỗ một phát liền đập nát, hai mắt nồng nặc phẫn nộ nói:
"Ta nói cho ngươi biết...Trần gia chúng ta không phải là cái cái chợ, người
Trần gia cũng không phải hạng dễ dãi, bộ ngươi nói muốn gì là được nấy sao?"
Nhạc Kiên khuôn mặt nhất thời biến sắc, không ngờ phản ứng của Trần Minh lại
dữ dội như vậy, ngẫm lại cũng có phần đúng, là trước Nhạc gia bọn họ làm vậy
quả thực quá đáng, bất quá Nhạc Kiên vẫn một mực bảo vệ bộ dạng bình tĩnh.
"Lần trước cũng bởi vì tiền đồ của Nhạc San nên bất đắc dĩ ta mới làm như vậy,
ngươi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua được rồi, đó là chuyện quá khứ rồi, nay ta
nghe nói Trần Lâm là trở lại tu luyện được, là một học sinh của Thiên Hồn học
viện, Nhạc San nhà chúng ta cũng là thiên tài hiếm có, ngươi thấy tác hợp cho
hai đứa nó không phải là quá hợp hay sao? Hơn nữa Trần Nhạc hai nhà thông gia,
việc buôn bán làm ăn có phải thuận lợi nhẹ dễ dàng hơn hay không?"
Nhạc Kiên bải trì phong phạm, sau đó thâm sâu nói ra ý đồ, mục đích chỉ có một
là tác hợp hai người Trần Lâm, Nhạc San thành đôi, một khi ván đã đóng thuyền
thì còn gì tốt bằng.
"Cái gì? Ngươi nói Trần Lâm có thể tu luyện?"
Trần Minh trong lòng sững sốt, những tưởng lỗ tai mình có vấn đề đây, không
phải Trần Hải nói Trần Lâm đi làm một cái tiểu sinh ý ở Mạc Lân thành hay sao?
Tự dưng lòi ra Trần Lâm là học sinh ở Thiên Hồn học viện, rốt cuộc chuyện này
là sao?
"Hải nhi, ngươi giải thích môt hai cho ta nghe nào?"
Trần Minh cưỡng chế trong lòng sóng dữ, giọng nói trầm thấp pha lẫn kích động
hỏi.
Trần Hải trong lòng cười khổ, dĩ nhiên Trần Lâm cái tên tiểu tử này đã là học
sinh của Thiên Hồn học viện rồi, lần trước là nói dối Trần Minh là Trần Lâm đi
qua Mạc Lân thành làm chủ một tiểu sinh ý, lúc này Nhạc gia tự dưng tới đây
thì mọi chuyện lộ tẩy, không còn cách nào che dấu, Trần Hải thật thà từng chữ
nói:
"Cha, Lâm nhi quả là đã có thể tu luyện trở lại được, nhưng đó là chuyện trước
khi nó rời nhà đi, về việc nó gia nhập Thiên Hồn học viện ta cũng không rõ..."
Trần Minh nghe xong nội tâm như được trải qua vô vàn cảm xúc vui sướng, đứa
cháu đích tôn của mình quả nhiên không phải phế vật, làm sao có thể là phế vật
được, Trần Minh kích động muốn khóc, nén cảm xúc dâng trào vào tâm can, Trần
Minh cười tươi như hoa nói:
"Tốt lắm, không ngờ nó lại dấu giếm ta...chuyến này trở về ta phải cho tên
nhóc đó biết tay mới được..."
"Ha ha...Minh lão, ngươi thấy đấy, Trần Lâm tu luyện được quả nhiên là chuyện
tốt, về chuyện hai đứa nó..."
"Chó má cái gì hôn sự? Không bàn bạc cái gì hôn sự ở đây, Nhạc gia các người
cũng đòi bàn chuyện hôn sự với Lâm nhi?"
Nhạc Kiên chưa nói hết câu thì Trần Minh quát lớn cắt đứt, bản mặt không chút
khách khí nể mặt nào.
Bên kia Nhạc Kiên khuôn mặt cứng đờ, nghẹn họng trân trối, không nghĩ Trần
Minh không nói một lời liền bác bỏ, đây là không thèm để Nhạc gia vào trong
mắt.
Nhạc San một bên cũng trợn mắt phẫn uất, không ngờ Trần Minh phản ứng quyết
liệt như vậy, ngay lập tức đưa mắt nhìn lấy Nhạc Kiên, bằng mọi giá cũng phải
thuyết phục Trần Minh đồng ý.
"Minh lão, ngươi nói như vậy có vẻ hơi vội ah, chuyện này liên quan hệ trọng
đến hai nhà chúng ta, hơn hết là tiền đồ của Trần Lâm cùng Nhạc San, chuyện
lúc trước coi như chúng ta Nhạc gia tạ lỗi với Trần gia các ngươi, ngươi tại
sao lại làm quá như vậy chứ?"
Nhạc Kiên trong lòng đã vô cùng mất kiên nhẫn, cuộc đời hắn chưa bao giờ cảm
thấy nhục nhã như thế này, nhưng là vì tương lai của gia tộc, hắn cũng phải ôm
sự nhục nhã này mà cố gắng thuyết phục lấy Trần Minh.
Trần Minh trong lòng cười lạnh, thầm nghĩ Nhạc Kiên lão già này quả nhiên chịu
đựng thật giỏi, chắc hẳn đã nhắm trúng Trần Lâm tư chất không hề tầm thường
nên mới có hành động như vậy, bằng không còn lâu bọn hắn mới đánh đổi như vậy,
Trần Minh làm sao không nhớ đến thời điểm lúc trước bọn hắn thẳng thừng đến
đây từ hôn, cũng may Trần Lâm tâm tính cứng rắn, không bị bọn hắn đem làm cho
tổn thương quỵ lụy.
Vậy mà bây giờ mặt dày ở đây nói lời dễ nghe như vậy, xưa rồi diễm ơi, Trần
Minh há có thể để cho Trần Lâm lấy loại này Nhạc San? Biết đâu một ngày Trần
Lâm biến thành phế vật thì Nhạc San có bỏ Trần Lâm mà đi hay không? Một lần
mất tín vạn lần mất tin, Nhạc gia đã không đủ tư cách bàn về chuyện đó, mà
quan trọng nhất chính là Trần Lâm chưa chắc đã đồng ý, nhìn ánh mắt Trần Lâm
lúc đó cương quyết không một chút vấn vương cảm tình mà hối hôn Nhạc San, Trần
Minh khẳng định Trần Lâm đã cắt đứt tình cảm với Nhạc San rồi.
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp
mình viết truyện tốt hơn.
Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com