Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
"Viện trưởng...cái này...hắn tại sao làm được?"
Ba người phó viện trưởng bên ngoài khuôn mặt khó tin cực độ khiếp sợ, trong
lòng rúng động không thôi, Trần Lâm một khoảnh khắc phá nát lớp phòng ngự kia
của Lý Trọng thật sự quá tinh diệu.
"Ha ha...không phải ta đã nói rồi sao...tên nhóc đó luôn làm những điều không
ai dám nghĩ đến...cứ chờ mà xem, những cái thú vị vẫn còn ở phía sau..."
Quách Lương viện trưởng cười đầy thâm ý nói, ánh mắt hài lòng khôn kể.
"Trần Lâm, ngươi thắng...Lý Trọng ta mới thực sự là ếch ngồi đáy giếng..."
Lý Trọng gắng gượng đứng dậy, thở một hơi dài, trên miệng cười đắng chát nói.
Hắn đã quá sai lầm khi phán đoán thực lực chân thật của Trần Lâm, đơn thuần là
Trần Lâm không cần dùng đến võ hồn vẫn thủ thắng được, cái này vượt quá sức
tưởng tượng của hắn rồi.
"Ngươi có thể trả lời ta một câu được không?"
Lý Trọng khuôn mặt lúc này đã bình thường trở lại, giọng nói hòa nhã nhẹ nhàng
hỏi, dường như không có hận thù gì sau khi bại dưới tay Trần Lâm cả.
"Được, hỏi đi..."
Trần Lâm trầm tư một chút rồi thản nhiên đáp, Lý Trọng biểu hiện có phần kinh
ngạc, bất quá Trần Lâm cũng không quan trọng là mấy.
Lý Trọng nghe vậy hai mắt liền lóe tinh quang, hít sâu một hơi sau đó nặng nề
hỏi:
"Nếu như ngươi xuất ra võ hồn thì lớp phòng ngự của ta trụ được bao lâu?"
Trần Lâm khẽ nhướng mày, hai mắt mờ ảo suy nghĩ một hồi, sau đó ung dung nói
ra:
"Chắc là một thương đi!"
Một thương!!!
Lý Trọng nghe xong thì trong lòng như bị ai cắt, khuôn mặt biểu hiện khó coi
vô cùng, có điều Trần Lâm nói vậy hắn cũng không phản bác, nếu là thật thì hắn
nên cảm ơn Trần Lâm mới phải, như vậy Trần Lâm đã giữ lại mặt mũi cho hắn lắm
rồi, sự biến thái của Trần Lâm quả thực không hợp với thói thường, hắn thua
dưới tay Trần Lâm cũng coi như không có oan uổng.
Lý Trọng nghe vậy cũng không có tiếp tục hỏi nữa, nếu hỏi nữa e là đạo tâm lại
bị đả kích không thương tiếc mất thôi, Lý Trọng nhìn Trần Lâm một thoáng cuối
sau đó quay lưng rời khỏi võ đài, hôm nay hắn thua dưới tay Trần Lâm không có
nghĩa là cả đời hắn thua, bại trận càng làm hắn trở nên mạnh mẽ, trong lòng là
một mảnh hùng tráng ý chí.
"Trần Lâm...chúc mừng chiến thắng..."
Trở về bên dưới, Trần Lâm ngay lập tức thấy Mộc Chi mỉm cười dịu dàng chúc
mừng.
"Mộc Chi tỷ nhanh quá nha...chúng ta còn chưa kịp gì hết này..."
Yến Linh một bên lơ đãng nói, ánh mắt chọc ghẹo liếc lấy Mộc Chi.
"Phải phải...Trần Lâm là bằng hữu của Lăng gia ta đây...một thân Lăng gia tận
tình giúp đỡ, tình bằng hữu thắm thiết, chiến thắng cũng là điều tất nhiên,
sau trận này Trần Lâm ngươi nhất định phải khao chúng ta một trận cho ra trò
ah..."
Nhiếp Lăng bay tới cắt lời, bản mặt tình nghĩa chí cốt, giống như là thân mật
chí tình bằng hữu.
Trần Lâm bản mặt co quắp khó nói nên lời, trong lòng thầm chửi con hàng này
quả nhiên lưu manh khó đỡ, mới vừa nãy còn rủa hắn bại trận đây, vậy mà bây
giờ liền trở mặt rồi, tình bằng hữu thắm thiết nữa mới tởm.
"Đúng đúng ah...nhất định phải khao, không say không về..."
.........................
"Kết quả của học viện đại tái năm nay đã có, cảm ơn toàn bộ học sinh đã cố
gắng hết mình để cống hiến cho học viện một cái đại tái vô cùng đặc sắc, toàn
bộ học sinh chuẩn bị lên nhận lấy phần thưởng của mình..."
Khoảng mười phút sau, Quách Lương viện trưởng âm thanh hùng hậu dõng dạc vang
lên, học viện đại tái tới đây là kết thúc, dù ai thắng ai thua cũng nói lên
tinh thần cố gắng, một bầu nhiệt huyết nóng cháy của mình.
"Hoan hô!!!"
Tất cả học sinh đồng loạt vỗ tay nhiệt liệt, trong lòng ai nấy cũng cảm thấy
vui vẻ cùng hào hứng.
"Top một nghìn, hai tháng tài nguyên tu luyện và ba mươi nghìn kim tệ."
"Top năm trăm, ba tháng tài nguyên tu luyện và bốn mươi nghìn kim tệ."
"Top một trăm, ba tháng tài nguyên tu luyện và năm mươi nghìn tài nguyên tu
luyện..."
"Riêng mười người cuối cùng sẽ có đặc biệt trao thưởng sau, tất cả tiến lên
theo thứ tự nhận phần thưởng..."
Bên dưới học sinh trong lòng nở hoa, phải nói năm nay Quách Lương viện trưởng
trao thưởng trao thưởng cực kỳ hậu hĩnh, ngoài tụ khí đan ra còn có một lượng
lớn kim tệ, phải nói tâm trạng học sinh lúc này cực kỳ thõa mãn, sung sướng
hơn bao giờ hết.
Sau mấy tiếng đồng hồ tiến hành trao thưởng, lúc này trời đã sập tối, việc
trao thưởng cũng đã kết thúc, học viện đại tái kết thúc trong suôn sẻ, chín
người mạnh nhất cũng được Quách Lương trao thưởng riêng, phần thưởng giá trị
to lớn hơn những học sinh khác rất nhiều, riêng Trần Lâm lúc này còn đang ở
trong phòng của Quách Lương.
"Ha ha...tên nhóc ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, thực lực ẩn giấu sâu
như vậy, ta cũng bị ngươi làm cho sợ rồi..."
Quách Lương khuôn mặt cao hứng cười nói, Trần Lâm thể hiện quá sức kinh thế,
quá sức yêu nghiệt, vậy mà lúc trước còn giả vờ gây khó khăn với hắn, quả thực
Trần Lâm giống một lão cáo già hơn là một đứa trẻ ah.
"Khụ...viện trưởng à, ai cũng có nỗi khổ riêng ah, tư chất của ta ngài cũng
biết rồi đó, là vạn người không có một ah, nếu lộ liễu sớm quá cũng không nên
ah..."
Trần Lâm mặt mày bất đắc dĩ nói ra, đây cũng là lời nói thực sự của hắn, bạo
lộ quá sớm chỉ dẫn đến phiền toái không cần thiết mà thôi, với lại chưa đến
thời điểm, Trần Lâm chưa muốn tung ra hết toàn bộ thực lực của mình.
Nói xong, Trần Lâm hai tay chà xát nóng nảy, hai mắt gấp gáp nóng lòng vô cùng
ngập ngừng nói:
"Nhưng mà viện trưởng...cái ngài hứa..."
Trần Lâm ý tứ là muốn
"Hừ...tên nhóc ngươi từ từ không được sao? Chẳng lẽ người như ta lại không giữ
lời hứa hay sao?"
Quách Lương trợn mắt hắng giọng quát, Trần Lâm ý tứ hắn còn không nhận ra sao,
rõ là muốn đòi lấy Huyết Cốt đan rồi.
Tuy là nói vậy nhưng dứt lời thì Quách Lương trong tay xuất hiện một cái túi
trữ vật, một cái liền ném cho Trần Lâm.
"Bên trong là Huyết Cốt đan như ta đã hứa, ngoài ra còn có phần thưởng của học
viện đại tái cũng ở bên trong..."
"Ồ!"
Trần Lâm ngay lập tức mở ra xem, bên trong quả nhiên có một hộp gỗ chắc chắn
là chứa Huyết Cốt đan, còn là một đống kim tệ khoảng chừng một trăm nghìn cùng
một lượng lớn tụ khí đan.
Trần Lâm tính sơ qua giá trị thì trong lòng thấy mát lạnh sảng khoái lạ
thường, đối với hắn nhiêu đây kiếp trước chỉ là một cọng tóc cũng không tính,
nhưng mà bây giờ là cả một gia tài, nhiêu đây tài vật cũng đủ hơn thu nhập
mười năm của gia tộc rồi, đây chính là cái tốt của các gia tộc cho con em đi
gia nhập học viện, vì một khi con em trong gia tộc triển lộ tài năng thì còn
lo gia tộc không quật khởi được nữa sao, bởi vậy những gia tộc nhỏ như Trần
gia, Nhạc gia có thành viên gia nhập Thiên Hồn học viện là hết sức quý giá.
Hít sâu một hơi lãnh khí, Trần Lâm nhanh chóng cất đi túi trữ vật, sau đó cười
tươi như gió xuân nói:
"Ha ha...đa tạ viện trưởng đã ưu ái...có như vậy thì ta mới hết sức cống hiến
vì học viện được chứ..."
Quách Lương nghe vậy thì khóe môi giật giật, Trần Lâm ý tứ là nếu không có hậu
hĩnh trả công liền không hết lòng vì học viện?
"Ngài biết đấy, có qua thì sẽ có lại, ngài đã có lòng tin tưởng thì ta cũng sẽ
không làm ngài thất vọng..."
Trần Lâm hai mắt chập chờn thần quang sâu kín nói.
"Được rồi...không cần phải nói, ta còn không rõ con người ngươi sao?"
Quách Lương nhíu mày lãnh đạm nói, sau đó vẻ mặt trùng xuống nặng giọng nói:
"Hai tháng nữa là cuộc chiến đoạt danh ngạch sẽ diễn ra...ngươi có thời gian
ba tháng trở về nhà thăm gia đình, sau ba tháng phải trở lại học viện..."
Trần Lâm nghe vậy trong lòng mừng rỡ, đã lâu lắm rồi hắn chưa trở về nhà,
trong lòng cũng nhớ cha mẹ vô cùng, không biết lúc này họ có khỏe không, còn
có gia gia cùng thúc thúc, cô cô.
"Cảm ơn viện trưởng...ngài yên tâm, ta nhất định trở lại đúng thời gian."
Trần Lâm vui vẻ gật đầu đáp, nói gì chứ ba tháng thời gian cũng đủ hắn ôn
chuyện cùng cha mẹ rồi, còn việc hắn hứa với Quách Lương thì đương nhiên phải
thực hiện rồi.
"Vậy thì được rồi, ngươi có thể đi...về phần Huyết Cốt đan tư từ hẳng sử dụng,
ta thấy ngươi nên cũng cố căn cơ thật vững vàng hãy sử dụng, dục tốc bất đạt
ngươi hiểu không?"
Quách Lương khuôn mặt nghiêm túc dặn dò, Trần Lâm tiến cảnh có chút quá nhanh,
như thế căn cơ sẽ không vững vàng, sau này sẽ để lại di chứng khó lường, tốt
nhất chờ thêm một thời gian nữa sử dụng cũng không muộn, như vậy sẽ bảo đảm mà
đạt được hiệu quả nhất có thể.
"Ta biết rồi...cảm ơn ngài..."
Trần Lâm tự nhiên gật đầu, cái này không cần Quách Lương nhắc nhở hắn cũng đã
biết rồi, dự định ít thời gian nữa sẽ sử dụng đột phá Võ linh, như vậy thực
lực lại một bước nữa tăng lên, trước khi cuộc chiến đoạt danh ngạch diễn ra
thì Trần Lâm nhất định phải đột phá Võ linh, thiên tài của hai học viện kia
không biết sẽ khó đối phó như thế nào, cứ tìm cách tăng thực lực bản thân lên
là được.
"Vậy được rồi...ta chỉ có bấy nhiêu chuyện muốn nói với ngươi thôi, ngươi có
thể đi được rồi..."
Quách Lương khuôn mặt không vui không buồn bình thản nói.
Trần Lâm nói lời cáo biệt sau đó trở về phòng, chuẩn bị một chút rồi ngày mai
lên đường trở về nhà.
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp
mình viết truyện tốt hơn.
Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com