Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
"Ngươi không thể xuyên thủng được lớp phòng thủ của ta đâu...đừng phí công vô
ích nữa."
Lý Trọng hai mắt sáng lạng thần mang tự tin nói, Trần Lâm công kích giống như
là hạt cát rơi vào biển lớn, đơn thuần không gây ra uy hiếp gì cho Lý Trọng,
lớp khiên kia quá chắc chắn, Lý Trọng không cần tấn công cũng có thể mài hết
chiến khí cùng sức lực của đối thủ, đó là lý do vì sao năm hai học sinh đều
bại dưới tay Lý Trọng.
"Ha ha...quả thực như vậy sao? Vậy thử xem ta có phá được hay không..."
Trần Lâm kết thúc thương chiêu cười nhạt một tiếng, nhưng khí thế như bão tố
du đãng không dứt, sẵn một thế công, Trần Lâm hai chân định trụ một chỗ song
song bằng vai vững chãi như thái sơn, Đoạt Mệnh thương trong tay tích súc ngập
tràn lực lượng cường hoành, Trần Lâm lúc này đâm ra.
Bạo Lôi Lê Hoa!!!
"Phanh phanh phanh!!!"
Trong thời gian một cái hơi thở, Trần Lâm liên tục đâm ra cả trăm phát, thương
ảnh mờ ảo như mưa, mỗi một thương là toàn bộ lực lượng oanh kích trên cự
khiên, có điều Trần Lâm không đâm loạn xạ mà là nhắm vào đúng một chỗ, nguyên
lai từ đầu tới giờ Trần Lâm công kích đều đã có ý đồ từ trước, lớp thuẫn của
Lý Trọng tuy chắc chắn nhưng không phải không thể công phá, nếu biết cách thì
rất dễ dàng xuyên thấu được lớp phòng thủ này, chỉ cần dùng một đạo lực lượng
mạnh mẽ cùng với liên tục công kích lên một điểm thì nơi đó sẽ trở thành yếu
điểm của lớp phòng ngự, đây là kinh nghiệm kiếp trước của Trần Lâm, và đương
nhiên Lý Trọng vì quá tự tin vào bản thân với lại hắn cũng không biết được ý
đồ của Trần Lâm là gì.
"Ha ha...ta nói rồi, đừng phí công vô ích nữa, cho dù ngươi có xuất ra võ hồn
cũng không cách nào phá vỡ được lớp phòng ngự này đâu."
Lý Trọng trên miệng treo một đường cong giễu cợt nói, hai mắt thần quang lóe
sáng tự tin, trong lòng thầm chửi Trần Lâm ngu ngốc, muốn công phá phòng ngự
của hắn thì nếu thực lực không cao hơn nhiều lần thì không cách nào làm được.
"Haiz...Trần Lâm đúng là ngu ngốc hay là gì đây? Võ hồn cũng không xuất ra?
Như thế thì làm sao công phá được phòng ngự của Lý Trọng?"
"Trần Lâm điên rồi, quá điên rồi...chiến đấu như vậy thì thua mất thôi...ôi
kim tệ của ta..."
Bên dưới học sinh ai nấy đều cảm thấy nóng mặt, trong lòng tự dưng cảm thấy ức
chế thay, Trần Lâm cố chấp không chịu xuất ra võ hồn, như vậy thì một ngày
cũng không xuyên thủng được cái cự khiên kia, rõ là ngu xuẩn ý nghĩ mới làm
như vậy.
"Viện trưởng! Tại sao tên nhóc đó không chịu xuất ra võ hồn? Như vậy thì may
ra còn có cơ hội ah..."
Ngoài khán đài, ba vị phó viện trưởng một mặt nghi hoặc khó hiểu hỏi.
"Ha ha...tên nhóc đó suy nghĩ gì chính ta còn không rõ nữa là...nói chung là
suy nghĩ của hắn rất khác người bình thường, các ngươi cứ xem hẳng rõ...chứ ta
cũng không cách nào giải thích được rồi..."
Quách Lương thâm thúy có chút mờ mịt ánh mắt nhìn lấy Trần Lâm đang điên cuồng
công kích, một tay khẽ vuốt chòm râu bạc vừa chậm rãi nói, Trần Lâm sâu không
thấy đáy là tự nhiên, vẻ mặt thong thả pha chút thú vị chi sắc.
Ba người nghe vậy cũng thôi không hỏi nữa, ngẫm lại thì Quách Lương nói cũng
rất chính xác, từ đầu Trần Lâm đã biểu hiện vô cùng ưu dị, người bình thường
không thể đem ra so sánh được, chính vì vậy chỉ chờ xem lấy kết quả mới rõ
được mà thôi.
"Phanh Phanh Phanh!!!"
"Ha ha...ngươi đúng là cố chấp, cuồng vọng cũng có mức độ của nó, ta công nhận
tư chất ngươi quả thực siêu đẳng, từ trước tới giờ duy chỉ có ngươi mang lại
cho ta cảm giác nguy hiểm, bất quá trận chiến hôm nay người thắng phải là
ta..."
Lý Trọng một lần nữa nói, trên mặt tràn đầy ý vui, chỉ cần Trần Lâm bất lực
công kích, sức tàn lực kiệt thời điểm chính là lúc Lý Trọng chụp lấy chiến
thắng, trong lòng kích động không thôi.
"Phanh phanh phanh!!!"
Trần Lâm mặt không biểu tình, một mực bình thản như không, duy Đoạt Mệnh
thương vẫn dũng mãnh như hổ như rồng đâm vào cự khiên.
"Ồ...vậy sao? Xem ra ta làm ngươi mừng hụt rồi, phòng ngự của ngươi bất quá
chỉ là một cái lớp áo hơi khó xuyên thủng mà thôi, cũng không phải cái gì kiên
cố đến mức làm Trần Lâm ta đây phải chịu thua..."
Lúc này Trần Lâm vốn yên lặng chợt lên tiếng, điệu bộ châm chọc nói.
Cái gì?
Toàn trường lúc này trong lòng khó hiểu vô cùng, Trần Lâm vừa nói là ý gì?
Không lẽ nói hắn có thể xuyên thủng lớp phòng thủ kia? Điều này có phần hư
cấu, nếu vậy thì tại sao nãy giờ lại vất vã công kích như vậy đây? Quả thực
lời nói Trần Lâm có phần không thể tin được, ai cũng cho là như vậy.
"Rắc rắc rắc!""
Nhưng là lúc này một cái thoáng làm mọi người hô hấp như đình chỉ, tiếng động
răng rắc vang lên, nhìn vào cự khiên vốn cứng cáp bất khả xâm phạm kia lúc này
xuất hiện một lổ thủng vừa với mũi thương của Trần Lâm, vết rạn nứt bắt đầu
khuếch trương ra toàn bộ bề mặt cự khiên, cự khiên của Lý Trọng lúc này giống
như một cái ly thủy tinh sắp sửa vỡ nát bất cứ lúc nào.
"Không...không thể nào...điều này là không thể..."
Lý Trọng khuôn mặt biến sắc, hai mắt trợn tròng không tin vào mắt mình, tâm
thần hoang mang cực độ thì thào, cự khiên của hắn bị đâm thủng, chính thức bị
đâm thủng.
"Trời ơi...cự khiên của Lý Trọng bị công phá rồi...con mẹ nó đây là thật sao?"
"Quả nhiên đã bị xuyên phá...không phải vừa rồi còn vững chắc lắm hay sao? Sao
lại bị đâm thủng rồi?"
Bên dưới học sinh lúc này ngơ ngác, vẻ mặt mộng bức lập dị, mọi việc xoay
chuyển quá nhanh, bọn họ có chút tiếp thu không được, rõ ràng lúc này Lý Trọng
phòng ngự bị xuyên thấu ah.
"Không gì là không thể, chỉ có ngươi nghĩ là không thể mà thôi..."
Trần Lâm lạnh nhạt nói, Lý Trọng lòng tự tin trực tiếp vỡ tan, Trần Lâm trên
tay Đoạt Mệnh thương khí thế như bão tố dứt khoát một đợt công kích cuối cùng.
"PHÀNH!!!"
Cự khiên sức chống chịu lúc này đã đến cực hạn, hào quang bảy màu mờ nhạt mất
đi sức sống, cự khiên phút chốc như một giọt nước tan vỡ vào trong không
trung, lớp phòng ngự đã bị phá, Lý Trọng ngay tức khắc ăn ngay một thương chí
tử vào ngực, thân ảnh vô lực như diều đứt dây bắn ra cuối võ đài.
Ầm!!!
Lý Trọng thân hình đập mạnh vào võ đài lan can, trên miệng không tự chủ được
phun ra một búng huyết, khuôn mặt tái nhợt thất sắc, trên ngực là một cái lỗ
thủng nhỏ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, bất quá thương tích cũng không
hề nhỏ.
"Ngươi thua!!!"
Trước người Lý Trọng, Đoạt Mệnh thương mũi thương đã kề ngay cổ, nếu đâm tới
một xăng ti mét nữa thôi là Lý Trọng mạng sống coi như tiêu tùng.
"Trần Lâm chiến thắng!!!"
Kiếm Thông phó viện trưởng xem xét một chút Lý Trọng tình hình, sau đó quay
xuống bên dưới toàn bộ học sinh mà nói lớn.
"Trần Lâm chiến thắng...con mẹ nó Trần Lâm chiến thắng...ha ha...không phải là
mơ..."
"Ngươi ngắt ta một cái xem nào...ai ui...ha ha...không phải là mơ...Trần Lâm
thật sự chiến thắng..."
Bên dưới học sinh ngay lập tức ồn ào hơn bao giờ hết, những tràng nghị luận
kịch liệt vang lên, hầu như ai cũng không thể tiếp nhận được kết quả dọa người
này, Trần Lâm mới là người chiến thắng, thậm chí không thèm sử dụng võ hồn,
đây là bực nào ý nghĩa.
"Trần Lâm...Trần Lâm...Trần Lâm..."
Toàn bộ khán đài vang lên tiếng hô gọi tên Trần Lâm vô cùng dữ dội, tiếng hô
chấn động cả Thiên Hồn học viện, Trần Lâm chính thức thiết lập lịch sử xưa bay
chưa từng có, vượt cấp đánh bại đối thủ không cần dùng đến võ hồn, một cái kỷ
lục phá nát ghi chép từ xưa đến giờ lịch sử của Thiên Hồn học viện.
"Trần Lâm...Trần Lâm...Trần Lâm..."
Năm hai học sinh lúc này cũng triệt để quy phục thực lực của Trần Lâm, thực
lực của Trần Lâm lúc này bất cứ ai cũng phải công nhận và khiếp sợ, một siêu
cấp yêu nghiệt chính thức được đón nhận một cách nồng nhiệt nhất.
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp
mình viết truyện tốt hơn.
Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com