Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
"Nhiếp Lăng chiến thắng!!!"
Kiếm Thông phó viện trưởng ngay lập tức liền công bố kết quả, âm thanh hữu lực
hùng hậu, sau đó sai người mang Kiến Hoa rời khỏi võ đài đi dưỡng thương, một
côn kia nện vào ngực chắc hẳn không hề dễ chịu, tuy không chết người nhưng là
nằm trên giường hai ba tháng cũng có thể.
"Ha ha...thế nào? Thấy Lăng gia ta đại hiển thần uy rồi? Quá uy phong đúng
không?"
Nhiếp Lăng đi xuống bên dưới liền cười đầy đắc ý hỏi Trần Lâm bốn người.
"Ừ...uy phong...uy cái đầu của ngươi...tính nào tật nấy...không nói nổi tên
lưu manh ngươi..."
Trần Lâm gắt giọng mắng.
"Cái tên lưu manh ngươi không nghiêm túc được một chút à? Như không lại để bị
thương như vậy?"
Yến Linh nguýt cái miệng nhỏ khẽ mắng, sau đó tới bên cạnh xem xét lấy vết
thương trên người Nhiếp Lăng, ánh mắt có chút không nỡ lẫn đau lòng.
"Khà khà...Yến Linh à...ta thật là đau quá nha...ngươi có thể cùng ta ra chỗ
khác một chút được không? Có ngươi ta liền không đau nữa ah..."
Nhiếp Lăng cười gian một cái, khuôn mặt biến đổi nhăn nhó khó chịu, sau đó sâu
kín đề nghị.
Yến Linh vừa nghe vậy mặt liền đỏ tận mang tai, ánh mắt long lanh đảo quanh,
đấu tranh với lý trí một lúc cuối cùng cũng thông suốt, Nhiếp Lăng bị thương
cũng là nên đồng ý hắn một chút.
"Được..."
Nhưng là thời khắc Yến Linh chuẩn bị đồng ý thì Trần Lâm giọng nói từ đâu đột
nhiên xuất hiện làm vỡ kễ hoạch hoàn hảo của Nhiếp Lăng:
"Yến Linh đừng để bị hắn lừa, hắn không có sao đâu. Ngươi thấy võ hồn kỹ còn
không làm gì được hắn cơ mà, một luyện thể võ giả như hắn mà bị vết thương cỏn
con đó làm cho đau?"
Yến Linh nghe xong thì gương mặt lập tức trùng xuống lạnh lẽo, hai mắt nồng
nặc sát khí lườm lấy Nhiếp Lăng, bộ ngực sữa không yên lặng mà lên xuống liên
hồi, con hàng này vậy mà khổ nhục kế dụ dỗ cô ah.
"Hê hê...Yến Linh à...ta quả thực đau ah...ngươi đừng tin lời tên Trần Lâm bỉ
ổi đó nói bậy còn nói bự...ai u đau chết ta rồi..."
Nhiếp Lăng trong lòng thấp thỏm không yên, bản mặt càng lộ ra vẻ đau đớn vô
biên.
"Đau này...để ta cho ngươi đau..."
"Chát chát..."
"Bốp..."
Tiếng da thịt va chạm ngay tức thì vang lên kịch liệt, kèm theo là những tiếng
la ó như heo bị cắt tiết của Nhiếp Lăng, thi thoảng còn vang lên tiếng chửi
rủa của Nhiếp Lăng.
"Trần Lâm tên bỉ ổi vô liêm sỉ, Lăng gia ta không đội trời chung với ngươi,
Trần Lâm tên...ai da..."
....................
Khoảng mười phút sau, lúc này trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu diễn ra, trận
đấu này là mong đợi nhất một trận đấu.
"Cuối cùng...Năm nhất học sinh...Trần Lâm..."
"Năm hai học sinh...Lý Trọng..."
Giọng nói của Kiếm Thông phó viện trưởng ngập tràn uy nghiêm vang lên, ngay
tức khắc khuấy bừng cả sân lớn học viện.
"Cuối cùng cũng tới...Lý Trọng và Trần Lâm...hai siêu cấp thiên tài đối
đầu..."
"Thần tượng của ta rốt cục lên sàn..."
"Ha ha...cuối cùng quyết liệt nhất một trận chiến...Đào Nhật ta mở ra đặt
cược...ai muốn đặt cược nhanh nhanh tới đây..."
"Ta đặt Trần Lâm thắng, một nghìn kim tệ..."
"Ta cược cho Lý Trọng, hai nghìn kim tệ..."
Bên dưới học sinh ồ ào xôn xao, muôn hình vạn trạng, có người còn nhân lúc này
mở ra cá cược ăn tiền, một trận chiến này không thể nói trước, Trần Lâm là
quái vật yêu nghiệt, nhưng Lý Trọng cũng là siêu cấp một cái thiên tài, một
trận long tranh hổ đấu ắt sẽ xảy ra mà thôi.
"Nhanh thật...vậy mà tới lượt ta rồi..."
Trần Lâm bình thản nhẹ nhàng nói.
"Chúc ngươi lâm trận ngã ngựa...thê thảm trở về...Lăng gia ta đại khoái nhân
tâm..."
Nhiếp Lăng lúc này tóc tai rồi mù, trên người vô số vết cào cấu, tàn tạ tơi tả
vô cùng, một hơi tức giận liền rủa lấy Trần Lâm.
Trần Lâm khóe môi nhất thời co giật, con hàng này vậy mà miệng tiện như vậy,
bằng hữu mà hắn rủa cho bại trận trở về.
"Thôi ngươi lên đi...cố gắng đừng để bầm dập quá..."
Mộc Chi che miệng mỉm cười nói, mặc dù vậy vẫn không giấu được phía sau nụ
cười mê ly đến hớp hồn.
Hạ Quân một bên cũng không nói gì, vẫn một gương mặt lạnh lùng vô thần mà bất
cần, có điều sâu trong nội tâm cũng la hi vọng Trần Lâm chiến thắng, bởi vì Hạ
Quân muốn chính mình đánh bại Trần Lâm, trước khi Trần Lâm bại dưới tay hắn
thì đừng ai mong thắng được.
Trần Lâm cười cười không nói nữa, sau đó thong dong từng bước đi lên võ đài,
phong thái tự tin mà dứt khoát.
Ngay thời khắc này mọi người đều im lặng cả rồi, hàng vạn ánh mắt chiếu lên võ
đài dõi theo cử chỉ của hai người Trần Lâm cùng Lý Trọng.
Bên kia võ đài, Lý Trọng đứng tại chỗ bất động quan sát Trần Lâm một chút, ánh
mắt chất chứa tinh quang sáng lấp lánh, gương mặt biểu hiện cẩn trọng vô cùng.
Trần Lâm thực lực hắn cũng đã sơ kiến qua, bất quá hắn phải tự tin vào thực
lực của bản thân, nhưng coi trọng đối thủ cũng là cách phát huy tối đa sức
mạnh của mình, sư tử bắt thỏ cũng phải vồ toàn lực, Lý Trọng kiềm chế sự tự
cao xuống là một sự lựa chọn đúng đắn.
"Nhìn đủ rồi? Chiến được chưa vậy anh bạn?"
Trần Lâm nhướng mày hỏi.
Lý Trọng nhẹ thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt lúc này tuôn trào chiến ý, sẵn
sàng đối đầu với Trần Lâm.
"Chiến đi!!!"
Quát một tiếng như sấm nổ, Lý Trọng toàn thân chiến khí cường lực bạo phát,
một quyền hướng tới ngực Trần Lâm băng qua.
"Tạc Tinh quyền!!!"
Quyền đầu xé mở kình phong dũng mãnh lướt tới, chiến khí xung động kịch liệt
khuếch trương, phảng phất như có thể đánh nát một viên tinh thần.
"Tới tốt lắm...Đại Lực Trấn Ma quyền!!!"
Trần Lâm cũng không chậm trễ, chiến khí luân chuyển thần tốc, khí thế kinh
người bành trướng, sau đó một quyền đánh ra, quyền kình như mạnh mẽ xe tank
trấn áp tới, một quyền tựa như trấn áp vạn ma.
"Phanh!!!"
Hai cỗ quyền kình trực tiếp đụng độ, một âm thanh như hai thanh sắt đập vào
nhau vang lên, kình phong cuồn cuộn phiêu tán, Trần Lâm cùng Lý Trọng đồng
thời lui lại ba bước.
Pha vừa rồi chỉ là cả hai thăm dò lẫn nhau mà thôi, Lý Trọng không dùng toàn
bộ sức mạnh, mà bên kia Trần Lâm cũng thế.
Một quyền vừa rồi Lý Trọng chỉ dùng bảy phần thực lực mà thôi, còn Trần Lâm
thì dùng tám phần thực lực, nhờ vào thân thể quá sức cường hãn mà miễn cưỡng
hòa nhau với Lý Trọng.
"Lại tới..."
Lý Trọng biết được Trần Lâm vừa rồi cũng chưa dùng hết sức, muốn thăm dò một
chút cực hạn lực lượng của Trần Lâm ở đâu, một quyền thứ hai xuất ra, một
quyền này là chín phần lực lượng.
Trần Lâm cũng nhận ra ý đồ của Lý Trọng, nếu Lý Trọng muốn thì hắn sẵn sàng
tiếp nhận, một trận chiến này phải đánh cho thống khoái.
"Bành!!!"
Tiếp tục cứng đối cứng, lần này Trần Lâm tung ra chín phần thực lực, nói là
chín phần chỉ hơn tám phần một con số, nhưng là cả một bầu trời khoảng cách
rồi, có điều lần này giao phong Trần Lâm bị đẩy lui về sau ba bước rưỡi, Lý
Trọng vẫn như cũ lui lại ba bước, chứng tỏ Lý Trọng lúc này đã ở thế thượng
phong.
Lý Trọng trong lòng đã nổi lên cuồn cuộn sóng mạnh, cảm thấy khiếp sợ không
thôi, chín phần lực lượng của mình chỉ áp chế được Trần Lâm nửa bước, đây là
trường hợp Lý Trọng tu vi ở trên Trần Lâm, nếu như Trần Lâm bằng tu vi thì Lý
Trọng hẳn phải thua rồi?
Nhưng là lúc này khác, ưu thế của Lý Trọng là tu vi nằm trên Trần Lâm, điều
này phải tận dụng triệt để, thấy có cơ hội thắng được, Lý Trọng lúc này bắt
đầu triển khai tấn công thực sự.
"Bá Nhật quyền!!!"
Lần này là mười phần thực lực, Lý Trọng đem thành tựu nhất Huyền cấp võ kỹ ra
đối phó với Trần Lâm, quyền kình bén nhọn cắt tan bạo phong, ba động lực lượng
hùng hậu chấn động không ngớt, phảng phất như một quyền này chí cương chí
mãnh, mặt trời cũng phải ảm đạm thanh sắc không dám ngạnh kháng phong mang.
"Đại Lực Phục Ma quyền!!!"
Trần Lâm thần sắc ung dung điềm tĩnh, trước thế công mạnh mẽ của Lý Trọng cũng
chỉ đơn giản mà xuất ra một quyền, một quyền toàn lực.
"PHÀNH!!!"
Kinh thế tiếng nổ vang vọng, xung quanh khí lưu mang theo khói bụi cuồn cuộn
xoay chuyển, cả không gian như muốn vỡ ra làm nhiều mảnh, võ đài hung hăng
rung động một cái.
Bạch bạch bạch!!!
Sau pha giao phong vừa rồi, Trần Lâm thân ảnh liên tục lùi về sau, chính xác
là sáu bước mới dừng lại, bên kia Lý Trọng mạnh mẽ hơn, cũng chỉ lui lại có ba
bước.
"Mạnh đấy...thế mới thú vị, tiếp tục đi..."
Trần Lâm kinh ngạc nói, Lý Trọng quả không phải như không mà có danh hiệu mạnh
nhất trong ngũ cường năm hai học sinh, bất quá Trần Lâm càng thích như vậy,
đấu với kẻ càng mạnh mới có cảm giác thành tựu.
Nói xong Trần Lâm chủ động lướt tới, Ma Ảnh bộ được sử dụng, thân ảnh Trần Lâm
như quỷ ảnh biến chuyển, mơ hồ chỉ nhìn thấy tàn ảnh lưu lại phía sau, chớp
mắt một thời gian liền xuất hiện trước mặt Lý Trọng, Chiến Thần quyết cực tốc
vận chuyển, một quyền hướng về ngực Lý Trọng mà nện xuống.
"Tạc Tinh quyền!!!"
Lý Trọng nhất thời bị Trần Lâm dọa cho sợ, thân pháp của Trần Lâm không chỉ
quỷ dị mà còn rất nhanh, bất quá phản xạ của Lý Trọng cũng rất nhanh liền bắt
kịp thế công của Trần Lâm, ngay lập tức một quyền đỡ lấy.
"Bành!!!"
Trần Lâm một lần nữa bị đẩy lui về sau, Lý Trọng khí thế chưa tiêu tan lập tức
súc thế nhào vào tiếp tục công kích Trần Lâm.
"Bành bành bành!!!"
Liên tục là những pha quyền cước dữ dội, Trần Lâm cứ thế bị bức thụt lui, bộ
dáng trông có vẻ chật vật lạ thường.
"Xuất võ hồn của ngươi ra đi, nếu không lại bảo ta không cho ngươi cơ hội..."
Ngay lúc này đây, Lý Trọng đang tấn công như vũ bão bỗng nhiên lên tiếng, kêu
Trần Lâm xuất ra võ hồn của mình.
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp
mình viết truyện tốt hơn.
Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com