Cao Nhân Tất Có Cao Nhân Trị.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Cố gắng ổn định thân hình, Kiến Hoa hai mắt sắc lạnh đến rợn người nhìn lấy
Nhiếp Lăng, hai tay đang rất mực đau nhức, xương cốt ê buốt như muốn tam vỡ
, mơ hồ đã bị một côn kia nện cho nhất thời tê liệt rồi, Kiến Hoa cố gắng cử
động lấy ngón tay để lấy lại cảm giác.

" Hắc hắc ... thấy thế nào ? Một đòn vừa rồi là Lăng gia ta đã dùng hết nhân
phẩm quân tử ra để xuất chiêu ... ngươi nên thấy tự hào vì điều đó được rồi...
"

Nhiếp Lăng hai tay chống hắc côn dưới đất, bản mặt lưu manh tận cùng cười một
tiếng khoái chí nói.

Kiến Hoa nghe vậy mặt mày liền đen như đít nồi, tự hỏi Nhiếp Lăng nhân phẩm
vẫn còn một chút quân tử sao ?

" Thiểm Điện Đường Lang !!! "

Kiến Hoa khuôn mặt âm lãnh không nói một lời, giao phong một đòn vừa rồi ,
Kiến Hoa ước lượng thực lực của Nhiếp Lăng cũng không kém mình bao nhiêu, sự
cường hãn của siêu cấp thiên tài được phó viện trưởng đích thân dạy dỗ quả
không sai vào đâu, Kiến Hoa muốn kích bại Nhiếp Lăng thì chỉ có đem ra toàn
bộ áp đáy hòm chiêu số.

Võ hồn mười hai cấp thời điểm này được xuất ra, chớp mắt Kiến Hoa liền dung
hợp một thể với võ hồn, võ hồn của Kiến Hoa là một con bọ ngựa, còn mang theo
thuộc tính thiểm điện, dung hợp xong thì bộ dạng Kiến Hoa có chút biến hóa.

Cả người lúc này bành trướng một cỗ kinh người uy thế, hai cánh tay có một
đoàn năng lượng màu xanh lam huyễn hóa thành hai cái lưỡi hái cực kì sắc bén ,
giống như có thể dễ dàng cắt đôi sắt đá bằng một nhát chém vậy, trên người
còn có nhàn nhạt thiểm điện phụ thể, Kiến Hoa thời khắc này tỏa ra một sự
nguy hiểm lạnh người.

" Ha ha...đại ca cuối cùng cũng xuất ra võ hồn...phen này tên khốn Nhiếp Lăng
không nhận lấy thê thảm kết cục nữa sao ? "

Bên dưới một góc sân, đệ đệ của Kiến Hoa là Kiến Hạ đắc ý cười một tiếng điên
cuồng, hai mắt lóe lên hung lãnh chi sắc, Kiến Hoa xuất ra võ hồn, hắn tin
chắc Nhiếp Lăng dù mạnh mẽ cũng phải bại dưới tay đại ca của mình, mối thù
nhục nhã rồi sẽ được rửa sạch.

" Ồ...chịu gọi ra võ hồn rồi sao ? Chỉ là con bọ cùi bắp đó? Định chọc cười ta
sao ? "

Nhiếp Lăng đứng đó lắc đầu cười giễu cợt, bản mặt vô tận khinh thường nhìn
lấy Kiến Hoa đối diện.

Kiến Hoa nghe Nhiếp Lăng châm chọc thì trong lòng cuồn cuộn bốc lên lửa giận ,
bất quá hắn nghĩ đây là âm mưu đánh đòn tâm lý của Nhiếp Lăng mà thôi, vì vậy
cố nén giận giữ xuống đáy lòng giữ bình tĩnh, Kiến Hoa bỏ mặc lời nói Nhiếp
Lăng ngoài tai bất ngờ tấn công.

" Vụt !!! "

Kiến Hoa thoắt cái liền biến mất khỏi chỗ, như một tia thiểm điện liền xuất
hiện trước mặt Nhiếp Lăng, lam sắc lưỡi hái ngay tức thì nhắm vào hông của
Nhiếp Lăng cắt tới, lưỡi hái bén nhọn cắt đôi không khí tàn nhẫn hạ xuống.

" Đệch mịa nhanh thế ... "

Nhiếp Lăng hoảng hốt thất kinh, không nghĩ tên Kiến Hoa chịu đựng giỏi như
vậy, không nói liền tấn công tới, Nhiếp Lăng không kịp trở tay chỉ kịp lấy
hắc côn đỡ lấy lưỡi hái lam sắc.

" Coong !!! "

Lưỡi hái lam sắc chứa đầy lực lượng cắt vào hắc côn, may mà không trúng vào
người, có điều kình lực hết sức mạnh mẽ, Nhiếp Lăng trực tiếp bị bức lui lại
mấy bước.

" Vù !!! "

Không để cho Nhiếp Lăng kịp chuẩn bị, Kiến Hoa thừa cơ hội lại một lần tấn
công, thân ảnh Kiến Hoa như một bóng ma thoắt cái lại hiện hữu trước mặt
Nhiếp Lăng, lam sắc lưỡi hái hung ác nhắm vào ngực Nhiếp Lăng cắt xuống.

Lần này không còn may mắn giống như lúc trước, Nhiếp Lăng bất lực nhìn lưỡi
hái lam sắc xả xuống ngực mình, điều duy nhất Nhiếp Lăng có thể làm đó là sử
dụng Đồng Tượng ngọc thể để phòng ngự.

" Phập !!! "

Phập một cái, trên ngực Nhiếp Lăng lúc này bắn ra tia máu đỏ chót, một đường
cắt dài kéo hết lồng ngực, độ sâu khoảng chừng nửa xăng ti mét, may mắn cái
là Đồng Tượng ngọc thể của Nhiếp Lăng đã luyện đến đại thành cảnh giới, tuy
là chống lại được một đòn công kích toàn lực của nhất tinh đỉnh phong Võ linh
, nhưng mà Kiến Hoa lúc này đã dung hợp võ hồn, thực lực không phải đơn thuần
là nhị tinh sơ kỳ Võ linh nữa, kèm thêm cái lưỡi hái sắc bén đến rợn người
kia, dù là Đồng Tượng ngọc thể cũng không cách nào chống đỡ được, may mắn là
vết thương không nặng lắm, cũng làm cho Nhiếp Lăng trở nên nghiêm túc lại.

" Ngươi tên bỉ ổi vô liêm sỉ không biết tự trọng là gì ... đồng học với nhau
mà ngươi
giở trò đánh lén như vậy ... như thế thì còn gì là bản chất của tỉ thí nữa ...
ít nhất khi tấn công cũng phải báo trước cho ta biết đã chứ ... ngươi thật quá
đê tiện rồi ... "

Nhiếp Lăng một hơi tuôn ra, vẻ mặt nhăn nhúm ủy khuất đến rơi lệ, một tay
chỉ lấy Kiến Hoa mà chửi.

Con hàng Nhiếp Lăng quá vô sỉ rồi !!!

Bên dưới cao thấp học sinh cùng lão sư cũng là mặt mày xám xịt, tỉ thí luật
lệ đã rõ ràng, nào có chuyện đánh là phải báo trước ? Sao lúc ngươi rút côn
đánh Kiến Hoa không báo trước đi ? Ai nấy cũng không nhịn được trong lòng hung
hăng mắng lấy Nhiếp Lăng, con hàng Nhiếp Lăng này da mặt dày quá mức đến thần
sầu quỷ khóc rồi.

" Bản đại gia tấm lòng cao thượng không chấp tiểu nhân chơi trò hèn hạ, nhân
đây Lăng gia ta thay mặt chư vị đồng học cùng lão sư ra tay trừng trị tên tiểu
nhân ngươi, cho ngươi biết sai mà cải tà quy chánh ... "

Nhiếp Lăng vỗ ngực, mặt đầy hào quang chính nghĩa cương trực nói.

" Kim Mao Thần Viên !!! "

Dứt lời thì võ hồn ngay tức khắc được xuất ra, Nhiếp Lăng khí thế một lúc
cuộn trào như sóng dữ, toàn thân dập dờn một cỗ ba động năng lượng kèm theo
kình phong mãnh liệt quấn lấy, sau lưng hư ảnh một con cự viên hung hãn hiển
hiện, sau đó hư ảnh đại viên liền dung nhập làm một với Nhiếp Lăng, thân thể
Nhiếp Lăng ngay tức khắc phát sinh biến hóa.

Đầu tóc chuyển màu vàng kim chói lóa, cơ thể cuồn cuộn lực lượng sung mãn, cơ
bắp cường hãn hơn gấp nhiều lần, cả quá trình chỉ xảy ra trong một cái chớp
mắt, Nhiếp Lăng như một tôn yêu thần vừa thức tỉnh, uy thế tàn bạo mạnh mẽ
quét ngang thiên địa.

" Nhiếp Lăng sử dụng võ hồn, con cự viên kia chính là võ hồn của Nhiếp Lăng
... "

" Khí thế thật mạnh, không biết là cấp bậc gì võ hồn, trận chiến này e là có
biến rồi ... "

Học sinh ở ngoài trong lòng biến động, khuôn mặt kinh nhiên cảm thán, chỉ là
võ hồn xuất hiện liền có một lực áp bách vô hình kinh người, trận chiến này
thắng bại e là chưa nắm chắc được.

" Hừ...bản đại gia bây giờ chính thức xuất toàn lực, ngươi chuẩn bị tiếp nhận
cơn thịnh nộ của Lăng gia đi ... "

" Quét Ngang Bát Phương !!! "

Nhiếp Lăng thâm trầm gương mặt nói, trong người chiến khí như lang như hổ
luân chuyển, Nhiếp Lăng quát mạnh một tiếng, hắc côn trong tay múa một vòng ,
sau đó hai chân dẫm mạnh xuống đất, Nhiếp Lăng như một viên đạn bắn tới Kiến
Hoa, hắc côn mang theo to lớn lực lượng xé át kình phong quất tới.

Kiến Hoa lúc này khuôn mặt đã có chút dị trạng, ánh mắt nghiêm trọng hẳn lên
, máu huyết không hiểu sao có cảm giác như đang run rẩy, đứng trước thế công
như bão táp mưa sa đang lấn tới của Nhiếp Lăng, Kiến Hoa cắn răng đón đỡ.

Hai lưỡi hái lam sắc đại phát quang mang, giống như một lưỡi kiếm laze rực
sáng, Kiến Hoa hai tay chém chéo xuống một đường hình chữ X.

" PHÀNH !!! "

Một tiếng phành vang giòn nổ ra, Kiến Hoa đã tiếp được một côn này, có điều
cũng không dễ chịu chút nào, kình lực mạnh mẽ đã chấn Kiến Hoa lảo đảo lui về
sau mấy bước mới cố gắng ổn định thân hình, hai lưỡi hái lam sắc cũng vì vậy
mà ảm đạm đi một chút sắc khí.

" Lăng gia ta xuất toàn lực xem ngươi làm sao đón đỡ, lại đến ... "

" Khai Sơn Tích Địa !!! "

Nhiếp Lăng hô lớn một tiếng, khí thế một lúc càng cao trào, chiến ý phiêu dạt
bành trướng toàn bộ võ đài, Nhiếp Lăng tiếp tục công kích về phía Kiến Hoa.

" Bành !!! "

Trong sát na, Kiến Hoa thân pháp linh hoạt nhờ có thêm thiểm điện thuộc tính
tăng phúc liên né tránh khỏi đòn công của Nhiếp Lăng, chỗ đứng ban đầu của
Kiến Hoa bị hắc côn nện cho tác loác, vỡ vụn, bất quá Kiến Hoa không vì đó
mà sợ hãi, nhìn thấy Nhiếp Lăng có vẻ chậm chạp, Kiến Hoa dựa vào ưu thế tốc
độ, ngay lập tức liền tiến hành phản công Nhiếp Lăng.

" Thiểm Liệt Trảm !!! "

Vù một cái liền tiếp cận sau lưng Nhiếp Lăng, võ hồn kỹ không ngần ngại được
sử dụng, lam sắc lưỡi hái trong tay Kiến Hoa lúc này cường đại hào quang bộc
phát, chiều dài cùng độ lớn của lưỡi hái cũng tăng lên, năng lượng quán chú
bên trong vô cùng dồi dào, vô số tia thiểm điện cũng bao phủ lấy lam sắc lưỡi
hái, Kiến Hoa không ngần ngại chém xuống lưng Nhiếp Lăng.

Xong !!!

Bên dưới học sinh lúc này cùng chung một suy nghĩ, phen này Nhiếp Lăng chắc
chắn phải thua, một chiêu này Kiến Hoa đã vận dụng thời cơ vô cùng tốt, toàn
bộ lực lượng đều dồn vào một đòn này, một đòn mang tính chất quyết định.

Ai nấy trong nội tâm cũng định ra kết quả Nhiếp Lăng bại trận, không cách nào
cứu vãn được, rốt cuộc Kiến Hoa thực lực hay kinh nghiệm vẫn là hơn hẳn Nhiếp
Lăng.

Nhưng nà trên võ đài Nhiếp Lăng bỗng nở một nụ cười tà tự tin, mặc kệ cho
Kiến Hoa lam sắc lưỡi hái cắt xuống, có điều khi lưỡi hái gần chạm vào da
thịt thì toàn thân Nhiếp Lăng đột nhiên bao phủ bởi kim sắc hào quang, đó
chính là võ hồn kỹ của Nhiếp Lăng, Kim Cương Thần Viên chi thể.

" Choang !!! "

Lam sắc lưỡi hái mạnh mẽ cắt xuống, một tiếng vang giống như kim loại va chạm
xuất hiện, lam sắc lưỡi hái lúc này nghiêm chỉnh dừng lại trên lớp da kim sắc
cứng cáp của Nhiếp Lăng, có điều không có máu hay da thịt bị cắt đứt, thay
vào đó là chỉ xuất hiện một vết ngấn tại nơi tiếp xúc mà thôi.

" Rắc rắc rắc !!! "

Lam sắc lưỡi hái của Kiến Hoa lúc này bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt, sau đó
một lúc càng nhiều, cuối cùng lam sắc lưỡi hái tan vỡ giống như một thỏi thủy
tinh vỡ trước đông đảo sự chứng kiến của mọi người.

" Ngươi là đang gãi ngứa cho ta sao ? Gãi thì cũng phải có tâm một chút chứ ?
Lăng gia ta còn ngứa lắm đây này ... "

Nhiếp Lăng tư thái ngạo nghễ bất mãn nói, trên miệng là một cụ cười đầy châm
chọc chi ý, rõ ràng là muốn đả kích lấy tâm thần Kiến Hoa.

Gãi ngứa ?

Toàn trường lúc này đều bị Nhiếp Lăng làm cho chấn động kinh hãi, ai nấy đều
trợn mắt ngoác mồm không tin vào mắt mình, Nhiếp Lăng vừa mới kêu gãi ngứa ?
Một đòn kia của Kiến Hoa cũng chỉ la gãi ngứa cho hắn ? Con mẹ nó quá mức trâu
chó rồi.

Nhìn một đòn kinh thế kia của Kiến Hoa giáng xuống mà ai nấy cũng tưởng Nhiếp
Lăng phen này thảm bại rồi, nào ngờ cũng chỉ để lại một vết ngấn trên da ,
thân thể Nhiếp Lăng rốt cuộc cường hãn đến mức độ nào nữa đây, nếu đây là gãi
ngứa thì bực nào thực lực mới đả thương được hắn ?

Trong phút chốc mọi người ánh mắt mờ mịt, tâm thần như bị giáng cho một đòn
nặng nề.

" Ngươi... "

Kiến Hoa lúc này ngây ngốc tại chỗ không nói nên lời, ánh mắt đơ cứng nhìn lấy
Nhiếp Lăng, những tưởng dưới một đòn này chiến thắng đã ở trong tầm tay, nào
ngờ đến một vết xước cũng không cách nào để lại trên da thịt của Nhiếp Lăng ,
đây là cực đại đả kích, một sự bất lực tuyệt vọng lúc này tràn ngập trong
lòng Kiến Hoa, phảng phất Nhiếp Lăng trước mặt hắn lúc này là một con quái vật
nãy giờ trêu đùa hắn vậy.

" Còn muốn đánh nữa sao ? "

Nhiếp Lăng nhàn nhạt ý tứ nói.

Rõ ràng là muốn đưa Kiến Hoa đến đường cùng, nếu Kiến Hoa nhận thua thì mặt
mũi còn đâu nữa, còn đánh thì sao ? Đến một vết trầy còn không lưu lại được
trên người Nhiếp Lăng thì đánh được nữa sao ? Hơn nữa thực lực của Kiến Hoa đa
phần đều dồn vào một đòn vừa rồi, bây giờ cùng lắm là thi triển được ba phần
sức mạnh, muốn thắng Nhiếp Lăng e là chỉ là hái hoa trong gương hái trăng
trong nước.

" Ta... nhận ... "

Kiến Hoa gương mặt thất thần phờ phạc không nói được, chuẩn bị nhận thua.
Nhiếp Lăng thấy thế cũng giải khai võ hồn kỹ, quay lưng chuẩn bị đi xuống võ
đài.

" Chết đi... "

Nhưng là ngoài dự kiến của mọi người, Kiến Hoa vậy mà không nhận thua, ngược
lại nhân lúc Nhiếp Lăng không đề phòng liền một lần nữa ra tay đánh lén Nhiếp
Lăng.

" Quét Ngang Bát Phương, đánh tiểu nhân một côn !!! "

Nhiếp Lăng như trù tính trước được sự việc Kiến Hoa giở trò lưu manh, trên
miệng nở một nụ cười khinh bỉ, hắc côn trong tay hung hăng quất ra nện thẳng
vào ngực Kiến Hoa.

" Phành !!! "

Kiến Hoa như diều đứt dây bay ra xa, thân ảnh va chạm làm nát luôn cái trụ ở
góc võ đài, trong miệng máu huyết cuồng phun, sau đó cố gắng nhìn lấy Nhiếp
Lăng một cái rồi bất tỉnh nhân sự.

Bên dưới học sinh lúc này mới hết hồn tỉnh lại, Kiến Hoa vậy mà tiểu nhân như
vậy, coi như bọn họ chính thức thấy được bộ mặt thật của hắn rồi, tưởng chừng
Nhiếp Lăng bị đánh lén thành công rồi chứ, nhưng là mọi người sai lầm lớn, nói
về độ lưu manh quỷ quyệt thì Kiến Hoa phải kêu Nhiếp Lăng là ông nội mới đủ,
tiểu nhân Kiến Hoa gặp phải siêu cấp lưu manh Nhiếp Lăng cũng coi như cao nhân
có cao nhân trị, kết cục nhục nhã như vậy cũng là Kiến Hoa tự gánh lấy mà thôi
.

" Muốn chơi ta ? Còn khuya..."

Nhiếp Lăng khinh thường hừ một tiếng, không thèm nhìn lấy Kiến Hoa đang nằm
dưới đất, Nhiếp Lăng rời võ đài đi về chỗ, phong thái oai phong tiêu sái hơn
bao giờ hết.

Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp
mình viết truyện tốt hơn.
Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^

Truyencv.com


Độc Bá Thiên Địa - Chương #78