Nửa Bước Kiếm Ý Uy Lực.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Vù vù vù!!!

Làn sương khói trên võ đài phôi phai, hai thân ảnh Hạ Quân cùng Uông Xích một
lần nữa hiển hiện, lần này Hạ Quân lui về sau ba bước, Uông Xích bên kia cũng
bị lui về sau ba bước, lần giao phong này tiếp tục hòa nhau.

"Oa...Hạ Quân thật sự ngăn cản được nhị đao...quá khủng khiếp..."

"Thật sự đỡ được...con mẹ nó quá kinh tởm..."

"................"

Bên dưới học sinh nhìn thấy Hạ Quân sau một đao này vẫn bình an vô sự lập tức
nổi cuồng, ánh mắt khiếp sợ gắt găo nhìn lấy Hạ Quân, Uông Xích thi triển một
đao kia quả thực uy lực không phải là đẳng cấp võ sư có thể ngăn được, vậy mà
Hạ Quân đem cho phá đi, đây có thể xem như thực lực Hạ Quân ngang bằng với
Uông Xích rồi sao.

"Chà...xem ra lời ngươi nói ra không phải chơi...công nhận một chiêu vừa rồi
của ngươi rất tinh diệu, khắc chế hoàn toàn chiêu thức của ta...nhị đao cũng
không làm gì được ngươi..."

Uông Xích vẻ mặt bây giờ cơ hồ đã xuất hiện nét rung động, đỡ nhị đao mang
theo chín phần thực lực của hắn mà không chút thương tổn, thực lực của Hạ Quân
quá mức đi xa sức tưởng tượng của hắn rồi, e là muốn thắng được Hạ Quân chỉ có
một là đao thứ ba đi ra mà thôi.

"Một đao vừa rồi của ngươi cũng rất mạnh, cũng là do thuộc tính bị khắc chế
nên kết quả mới như vậy, còn một đao nữa...xuất chiêu đi, Hạ Quân ta xem thử
Tam cuồng đao có phải hư danh hay không..."

Hạ Quân mặt lạnh như hàn băng lãnh đạm nói, sau đó ánh mắt sắc bén cuộn trào
chiến ý bảo.

"Ha ha...sẽ như ngươi mong muốn, có điều tam đao không phải là mười phần thực
lực của ta mà là mười hai phần...ngươi cẩn thận đấy..."

Uông Xích ung dung cười một tiếng nói, sau đó đại đao trong tay múa một vòng,
bề mặt đại đao ngay lập tức phủ lên một đoàn lửa đỏ nóng rực, ngọn lửa phi
thường hung dữ phảng phất như một con thú hoang bị nhốt trong lồng sắp sửa
thoát ra ngoài vậy.

"Là tam đao...Uông Xích xuất đao rồi...Hạ Quân chuyến này e là phải thua không
thể nghi ngờ..."

"Phải...Nghe nói đao thứ ba chỉ có Võ linh phía trên cấp bậc mới đủ sức ngăn
cản, bằng không chỉ có thể bị trảm sát..."

"..........."

Đám đông học sinh bên dưới kinh trọng ánh mắt quan sát hỏa đại đao trong tay
Uông Xích, vẻ mặt lo lắng thay cho Hạ Quân.

"Tốt...tới đi..."

Hạ Quân quát lạnh một tiếng, toàn thân khí tức biến đổi, chiến khí cấp tốc
thúc dục như tràng giang đại hải, bốn bề khí lưu cuồn cuộn như bạo phong không
dứt quay quanh Hạ Quân, tức thì Hạ Quân như bị bao bọc lấy bởi một cuồng phong
sương mù dày cộm.

"Ong!!!"

Bất chợt bên trong lớp sương mù kia lóe lên một cột sáng cao gần bốn mét, cột
sáng thẳng tắp chỉa thẳng như muốn xuyên thấu đại thiên.

"Vù vù vù..."

Cuồng phong sương mù mờ nhạt đi một chút, bên trong cột sáng kia dần hé lộ,
hiện ra trước mặt mọi người là hư ảnh một thanh kiếm trông hệt như võ hồn Hạ
Quân, có điều lúc này nó nằm trong tay Hạ Quân giống như vũ khí của hắn vậy,
đây chính là võ hồn kỹ "Tuyệt Hàn Chi Trảm" của Hạ Quân.

"Uy áp tỏa ra thật mạnh, haha...có như vậy đánh mới đã chứ..."

Uông Xích hai con mắt không nháy nói, nội tâm cũng không giấu được cảm giác
kinh sợ, mơ hồ từ sâu trong võ hồn của mình còn có một cảm giác run sợ lạ kì.

"Xích Hỏa Tàn Thiên!!!"

Trong tay Uông Xích đại đao giương cao, ngọn lửa trên mặt đao phừng phừng dữ
dội, xung quanh võ đài như bị sức nóng làm cho nóng chảy, uy năng không phải
như hai đao lúc trước có thể so cùng, bởi đây chính là mạnh nhất võ hồn kỹ.

Uông Xích hai tay cầm đại đao trảm xuống, mang theo tư thế khai sơn liệt địa,
một vầng đao ảnh to lớn nương theo chiều đao trảm xuống xuất hiện, đao ảnh đi
tới đâu không gian chấn động kịch liệt như muốn vỡ nát, một đao đi xuống nát
sơn hà.

"Tuyệt Hàn Chi Trảm!!!"

Hạ Quân lúc này thân ảnh ung dung đứng đó, tà áo trắng phần phật bay trong
gió, tay phải cầm kiếm mang theo hư ảnh như thật như giả của đại kiếm chỉ
thiên, quát lớn một tiếng Hạ Quân bước tới một bước, tay phải mang theo hư ảnh
khổng lồ đại kiếm chém xuống.

Mang theo khí thế thiên băng địa liệt, đao ảnh rừng rực lửa nóng đối đầu với
kiếm ảnh cô tịch lạnh lẽo như địa ngục.

"PHÀNH!!!"

Hai đoàn kinh thế đao ảnh cùng kiếm nhận trực diện đối đầu, kinh thiên một
tiếng nổ như đặt từng khối thuốc nổ nổ tung cùng một lúc, giống như hai cái
lưu tinh bay với tốc độ ánh sáng va đập vào nhau, không gian tiếp xúc cường
liệt chấn động, hàn khí cực lạnh quấn lấy hỏa diễm nóng bỏng tạo thành từng
đợt bạo phong cuồn cuộn, khủng khiếp dư uy lan tràn ra làm bên dưới vô số học
sinh khó thở thụt lui, ánh mắt mê man say đắm không rời.

"Xèo xèo xèo!!!"

Trên không trung đao kiếm tương giao, hàn khí bức người tỏa ra từ hư ảnh thần
kiếm dung hòa với ngọn lửa, bất quá lượng hàn khí kia giống như là vô cùng vô
tận, phảng phất như một phương thổ địa băng sơn gia trì cho nó vậy, hỏa diễm
đốt cháy bấy nhiêu hàn khí lại càng tuôn trào mạnh mẽ bấy nhiêu.

"Lần đối đầu này ai thắng?"

Bên dưới Nhiếp Lăng ngờ ngợ nói.

"Ai thắng ai thua phải chờ xem mới biết được..."

Trần Lâm sờ cằm trả lời.

"Chỉ cần ngăn chặn được là Uông Xích thua rồi, không cần phải thắng..."

Mộc Chi bên cạnh nói.

Uông Xích nổi danh tam cuồng đao, nếu kết quả pha giao tranh này là hòa thì
Uông Xích sẽ nhận thua mà thôi, vì thế Hạ Quân chỉ cần cố gắng cầm cự đến khi
kết thúc mà thôi.

Nhưng có vẻ như tất cả đã hơi xem thường thực lực của Hạ Quân rồi, nhìn thì
giống như Hạ Quân đang bị áp chế phía dưới, nhưng đâu ai biết rằng Hạ Quân vẫn
chưa tung hết thực lực.

"Tam cuồng đao...bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi..."

Trên võ đài, Hạ Quân gương mặt lạnh lùng thoáng treo một nụ cười tự tin, sau
đó trong tay hư ảnh đại kiếm cuồng phát hào quang, một sự sắc bén đến cùng cực
pha thêm cảm giác tịch mịch lạnh lẽo đến vô hạn như nước lũ tràn ra từ thân Hạ
Quân, loại khí tức đó như thật mà như giả giống như không tồn tại nhưng lại có
tồn tại, nó đại diện cho ý chí của Hạ Quân, chính là kiếm ý, vô thượng kiếm ý.

"Cái gì?"

Uông Xích thế công đang mạnh mẽ lấn át thì chợt khuôn mặt phát sinh dị trạng,
ánh mắt cơ hồ căng ra hết cỡ, nét mặt cực độ nghiêm trọng, loại cảm giác kia
đem lại cho Uông Xích một cảm giác khá thân thuộc, mơ hồ không rõ là gì nhưng
rất quen, làm cho Uông Xích tâm linh khẽ cảm thấy lạnh ngắt.

"Kiếm...kiếm ý?"

Trên đài Quách Lương viện trưởng kích động đứng dậy, luồng khí tức sắc bén
lăng lệ đến cực điểm kia chắc chắn là kiếm ý, tuy chưa rõ ràng ngưng thực
nhưng đã là hình thái ban đầu của kiếm ý, có thể coi nó là nửa bước kiếm ý, Hạ
Quân làm được điều này thì lo gì sau này không lĩnh ngộ ra vô thượng kiếm ý
đây, tương lai Hạ Quân có thể nói là tiền đồ vô lượng.

"Ha ha...tốt tốt...không ngờ Kiếm Thông dạy bảo đồ đệ lại khá đến như vậy, mới
chừng tuổi này đã ngộ ra nửa bước kiếm ý, tương lai còn sợ trò không giỏi hơn
thầy sao...haha..."

Quách Lương viện trưởng vui mừng cười lớn, ánh mắt không khỏi tán dương một
hồi Hạ Quân thành tựu.

Bên dưới võ đài Kiếm Thông phó viện trưởng cũng là một vẻ mặt hãnh diện hơn
bao giờ hết, Hạ Quân thành tựu như bây giờ phần lớn là tự thân đạt được, hắn
cũng chỉ là người dẫn dắt cho Hạ Quân mà thôi, cũng giống như dệt hoa trên gấm
vậy, bất quá hắn đã làm rất tốt nhiệm vụ sư phụ của mình rồi, học trò tu chất
siêu phàm là điều đáng để tự hào.

"Phốc phốc phốc!!!"

Nửa bước kiếm ý tuôn trào mãnh liệt, đua nhau cắt phá đao ảnh của Uông Xích,
trên không trung đao ảnh bị bào mòn với tốc độ chóng mặt, ngọn lửa hào quang
rực rỡ ban đầu dần ảm đạm mờ nhạt, khí thế hùng hồn lấn át như phá tan thiên
địa cũng không còn, võ hồn kỹ của Uông Xích đối đầu với nửa bước kiếm ý của Hạ
Quân cứ như ngọn lửa gặp phải đại dương mênh mông, ngay lập tức bị vùi dập
trong yếu ớt.

"Phành!!!"

Hư ảnh đại kiếm mạnh mẽ cắt xuống, đao ảnh trên không trung tan vào hư vô, chỉ
còn lại Hạ Quân với vô địch uy thế trảm xuống một kiếm.

Chỉ nghe bành một tiếng, võ đài chấn động mạnh một cái như muốn tách ra làm
hai, khói bụi mù mịt.

"Ta thua..."

Bên trong màn khói bụi lưu đãng, giọng nói có chút nặng nề của Uông Xích vang
lên, ánh mắt thất thần giống như không dám tin vào mắt mình.

Uông Xích nhận thua!!!

"Hạ Quân thắng rồi?"

"Con mẹ nó Hạ Quân thắng rồi, Hạ Quân chiến thắng rồi..."

Lúc này bên dưới năm nhất học sinh điên cuồng tung hô, chiến thắng đầu tiên
của học sinh năm nhất, Hạ Quân đã chiến thắng trong nghẹt thở, toàn bộ kích
động muốn chết rồi, ai nấy đều lệ rơi đầy mặt.

"Uông Xích thua rồi?"

"Ta không lầm đấy chứ? Uông Xích sao có thể thua tên nhóc đó..."

Bên phía năm hai học sinh bộ mặt đờ đẫn thất sắc, dường như không dám tin
tưởng sự thật, tam cuồng đao hung danh của năm hai thua dưới tay một tên năm
nhất học sinh, điều này quả thực quá hư cấu rồi ah.

"Trận đấu kết thúc...người chiến thắng là Hạ Quân..."

Kiếm Thông viện trưởng hô lớn tuyên bố, ánh mắt vẫn còn kinh hãi không thôi.

Nhìn võ đài trước mặt Uông Xích đã có một đường rãnh sâu hoắm như muốn cắt võ
đài ra làm hai, Kiếm Thông đã chuẩn bị ra tay ngăn cản một kiếm đó nhưng là
tốc độ của Hạ Quân quá nhanh, cũng may là Hạ Quân không có ác ý, nếu không
Uông Xích hẳn là bị chẻ đôi mất thôi.

"Cái thứ lúc nãy là kiếm ý?"

Uông Xích trong mắt vẫn còn sợ hãi hỏi, nghĩ tới một kiếm lúc nãy mà sống lưng
còn lạnh ngắt, thử hỏi một kiếm đó trảm xuống người thì liệu mình có còn sống
không đây.

"Không...chỉ là nửa bước kiếm ý mà thôi, cách kiếm ý chân chính còn quá xa..."

Hạ Quân không kiêu không căng bình thản nói.

Uông Xích nghe vậy cũng chỉ biết cười khổ, nửa bước kiếm ý đã kinh khủng đến
mức này rồi, Hạ Quân mà lĩnh hội được kiếm ý không phải là Uông Xích nãy giờ
làm trò khỉ? Còn không trực tiếp nhận thua cho rồi? Kiếm ý uy lực chân chính
không phải bình thường võ giả có thể chống đỡ, nếu Uông Xích cũng lĩnh hội đao
ý thì may ra, bất quá đao ý Uông Xích muốn lĩnh ngộ chỉ sợ không tốn mất mười
năm thời gian e là không thành công.

"Ta Uông Xích bại dưới tay ngươi không oan...mong một ngày nào đó sẽ tiếp tục
chiến với ngươi một trận..."

Uông Xích hít sâu một hơi nói, trong mắt không phải thất vọng ưu sầu mà là vô
cùng mạnh mẽ chiến ý.

"Bất cứ lúc nào ngươi muốn...ta luôn sẵn sàng..."

Hạ Quân trầm mặc một chút rồi tùy ý đáp.

"Ha ha...tốt...Một trận chiến này quả nhiên không phí...Uông Xích ta kết ngươi
rồi đó..."

Uông Xích cười lớn thoải mái, sau đó cất đi đại đao rời khỏi võ đài về chỗ.

"Hạ Quân...Hạ Quân....Hạ Quân..."

"Tịch Tuyệt kiếm giả!!!"

"................."

Một tràng cổ vũ vang dội dấy lên, thân ảnh Hạ Quân trong tà áo trắng lúc này
đã khắc sâu vào tâm trí mọi người, một kiếm kia quả là hết sức mãn nhãn.

Hạ Quân cũng không ở lại liền rời khỏi võ đài tụ hợp với đám Trần Lâm bên
dưới.

Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp
mình viết truyện tốt hơn.
Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^

Truyencv.com


Độc Bá Thiên Địa - Chương #76