Tam Cuồng Đao.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Trận đấu đầu tiên của Mộc Chi và Nhậm Manh Manh đã kết thúc với kết quả hòa,
không khí sân lớn học viện lúc này đang cực độ hào hứng, tiếp theo những trận
chiến tiếp theo đều dự là sẽ vô cùng hấp dẫn, mọi người trong lòng đều là một
cảm giác mong chờ.

"Tiếp theo trận đấu thứ hai...đại diện năm hai học sinh Uông Xích..."

"Hú...hú...hú...Uông Xích....Uông Xích!!!"

"Là Uông Xích...Tam cuồng đao..."

"................"

Toàn thể năm hai học sinh toàn bộ cánh tay đều là vỗ đập cuồng nhiệt, những
tiếng hô hoán rất dữ dội.

"Đại diện năm nhất học sinh...Hạ Quân..."

Tiếng hô của Kiếm Thông phó viện
trưởng vừa dứt thì bên này năm nhất học sinh cuồng hô, khí thế bạo động kinh
trời:

"Hạ Quân...Hạ Quân...Hạ Quân...Tuyệt Tịch kiếm giả Hạ Quân..."

Không biết từ lúc nào Hạ Quân đã có biệt danh mới, một danh hiệu nghe khá phù
hợp với phong thái của Hạ Quân.

"Này Hạ Quân...tên tóc đỏ kia là đối thủ của ngươi...nghe nói hắn được xưng là
tam cuồng đao đấy..."

Nhiếp Lăng vẻ mặt ngưng trọng nói, Uông Xích thông tin mật thiết hắn cũng biết
chút ít.

Danh xưng như vậy là bởi vì Uông Xích xuất chiêu thì sẽ có ba đao là mạnh
nhất, nếu ai ngăn được ba đao đó thì coi như thắng được hắn, nhưng là nghe đâu
người ngăn được ba đao của Uông Xích cũng chỉ có Lý Trọng mà thôi, bởi vậy
danh hiệu tam cuồng đao vì đó mà có.

"Đối thủ càng mạnh thì trận đấu mới thú vị, càng đáng để học hỏi hơn..."

Hạ Quân gương mặt lạnh lùng không biểu tình khoan thai nói, mơ hồ còn có sự tự
tin le lói trong ánh mắt vô thường kia.

"Hạ Quân...cẩn thận..."

Trần Lâm cùng cả bọn quan tâm nhắc nhở.

Hạ Quân khẽ gật đầu sau đó cất bước một lần nữa đi lên võ đài.

"Hạ Quân? Ta là Uông Xích...rất hân hạnh được làm đối thủ của ngươi..."

Trên võ đài, Uông Xích khuôn mặt khá hung thần nói, đây là do đặc điểm khuôn
mặt của hắn chứ không phải là hắn muốn vậy.

"Ngươi biết ta?"

Hạ Quân nhàn nhạt hỏi.

"Phải...ta đã thấy qua kiếm pháp của ngươi...ngươi xứng đáng là một đối thủ
chân chính của ta..."

Uông Xích hai mắt ngập lửa chiến ý nói.

"Cảm ơn đã coi trọng ta...có điều ngươi có xứng làm đối thủ của ta hay không
thì lát nữa mới biết được..."

Hạ Quân lạnh băng khuôn mặt nói, phảng phất trong đó mang theo một sự kiêu
hãnh của một kiếm giả tôn nghiêm.

"Ha ha...rất ngông...rất cuồng...bất quá ta lại thích ngươi như vậy...để Uông
Xích ta dùng hành động để chứng minh vậy..."

Uông Xích không thấy tức giận khi nghe Hạ Quân lời nói, ngược lại là càng thấy
hứng thú hơn, Hạ Quân rất hợp tính cách của hắn.

Nói xong Uông Xích rút ra đại đao sau lưng, bề mặt đao to gấp hai lần thanh
đao bình thường, thân đao dày hơn khoảng gấp rưỡi bình thường, lưỡi đao sáng
loáng bén ngót, xứng đáng một thanh trọng đao, đây là Huyền binh của Uông
Xích, Trọng Nhạc Đao.

"Ta đánh nhau rất ít khi gặp đối thủ, bởi vì danh xưng của ta là Tam cuồng
đao, ba đao mạnh nhất, ba đao quyết kết quả, đỡ được ba đao của ta thì ngươi
thắng...bằng không chỉ có một kết quả là thua mà thôi..."

Uông Xích trong tay đại đao oai mãnh khí lệ, to rõ giọng nói vang lên.

"Không cần nói nhiều...xuất đao đi..."

Hạ Quân băng lãnh khuôn mặt lạnh giọng nói, sau đó cũng rút kiếm ra, tư thế
sẵn sàng tung chiêu.

"Xích Hỏa Diệm Đao!!!"

Uông Xích khẽ nói một câu, sau đó trên trán võ hồn ấn ký như bóng đèn bật
sáng, xích sắc luồng sáng bạo phát ra, hư ảnh một thanh xích hỏa đao sừng sững
hiển hiện sau lưng Uông Xích, đây là võ hồn mười hai cấp biến dị Xích Hỏa Diệm
Đao, ngoài là đao võ hồn nó còn mang thêm thuộc tính hỏa, mạnh mẽ kinh người.

"Dung hợp!!!"

Lời nói vừa dứt, võ hồn đại đao tiền hành hợp thể làm một với Uông Xích, đầu
tóc xích sắc lúc này mơ hồ phát ra nhàn nhạt tia lửa, cả người bùng nổ ra cảm
giác cương mãnh hung lệ của một đao giả, hình thái dung hợp của vũ khí võ hồn
rất ít đặc biệt, nhưng là sức tấn công thì khỏi phải chê.

Hạ Quân hít sâu một hơi, gương mặt lạnh lùng kia thoáng biến đổi, ánh mắt sắc
lạnh đến cực điểm, cả người giống như tràn ra vô tận hàn khí bức người.

"Tịch Hàn Thần Kiếm!!!"

Lúc này Hạ Quân cũng không giấu át chủ bài của mình nữa.

"Nhìn kìa...là võ hồn của Hạ Quân..."

"Đó là võ hồn của Hạ Quân?"

".........."

Bên dưới học sinh nhao nhao biểu hiện, toàn bộ tập trung ánh mắt săm soi lấy
hư ảnh thanh kiếm sau lưng Hạ Quân, trong lòng ai nấy xuýt xoa cảm thán không
thôi.

"Hợp...thể!"

Trong miệng lời nói vừa dứt, Hạ Quân tức khắc liền dung hợp võ hồn, cả người
thời điểm này liền phát sinh biến hóa, gương mặt vốn đã lạnh lùng bây giờ lại
càng lạnh lùng hơn, còn mang theo nét cô độc, tịch liêu giống như thế gian này
chỉ có Hạ Quân tôn tại, hai mắt hàn quang bao phủ vô thường, toàn thân cuồn
cuộn một phong khí hàn băng, tịch mịch đến lạ kì.

Bầu không khí một nóng một lạnh bao quát toàn võ đài, chung quanh học sinh cảm
thấy có chút áp bức khó chịu liền lui về sau.

"Xuất chiêu đi..."

Hạ Quân ngắn gọn một câu nói.

"Được..."

Uông Xích cũng không nhiều lời liền đáp ứng, sau đó đại đao trong tay vung
lên:

"Nhất đao...Phách Liệt Hỏa!!!"

Đại đao trong tay Uông Xích nổi lên cuồn cuộn lửa đỏ, ngọn lửa cuồng rực gào
thét, sau đó đại đao mang theo tư thế trảm nát thiên địa hạ xuống, đao mang đỏ
rực cực nóng như cắt không gian làm hai chém tới Hạ Quân.

"Tuyết Hạ Nhân Tịch!!!"

"Phá!!!"

Hạ Quân cùng lúc đó khí thế bùng phát mãnh liệt, hàn khí giống như cô đặc lại
thành hạt, cả một vùng trời tức khắc bao trùm lấy khí lưu lạnh lẽo băng giá,
từng luồng hàn khí bạo động xoay chuyển không ngừng, phảng phất như cảnh tượng
nơi này biến thành tuyết rơi chi địa.

Hạ Quân một kiếm chém ra, kiếm quang sắc bén lạnh thấu nhân tâm, mang cho con
người cảm giác cô quạnh đến cực độ, không những thế, một kiếm này trình độ đã
đạt đến đăng phong tạo cực, mơ hồ ẩn giấu bên trong là một tia ý chí sắc bén
có thể cắt đứt vạn vật, đó chính là một phần kiếm ý của Hạ Quân có được gửi
vào trong kiếm chiêu của mình.

"PHÀNH--!!!"

Kiếm quang cùng đao mang dữ dội va chạm, hai luồng sắc bén lệ quang cường liệt
tiếp xúc, bầu trời như phân làm hai mảnh giang sơn, một hỏa tinh nóng bỏng,
một bên lạnh giá đến cùng cực, võ đài bị chấn động dữ dội, trên không không
khí như bị xé rách làm nhiều mảnh, năng lượng bạo tạc tạo thành từng cỗ ba
động kinh khủng, sau đó từng đoàn sương mù trắng ngần bao phủ khắp sân, không
rõ thắng thua.

"Hạ Quân có tiếp được không?"

"Hạ Quân thua rồi?"

"........."

Bên dưới học sinh nổi lên từng đợt bàn tán nghị luận, không biết một chiêu vừa
rồi Hạ Quân có thành công ngăn chặn được không, dù sao một đao vừa rồi của
Uông Xích là rất mạnh mẽ.

Làn sương dày đặc trên võ đài nhanh chóng tan biến, hai thân ảnh dần lộ ra,
một bên là Uông Xích cầm đao hung lẫm, một bên Hạ Quân cầm kiếm bình thản,
phong thái thong dong như không có chuyện gì.

"Quả nhiên không làm ta thất vọng...một kiếm vừa rồi quả nhiên siêu phàm..."

Uông Xích khuôn mặt nghiêm túc khen ngợi, đao thứ nhất Hạ Quân đã ngăn chặn
được, điều này không hề nằm ngoài dự đoán của Uông Xích.

"Mới chỉ là đao thứ nhất mà thôi...tiếp tục đi..."

Hạ Quân mặt không biểu tình lạnh nhạt nói.

"Ha ha...được thôi...vừa rồi nhất đao chỉ là tám phần thực lực của ta mà
thôi...nhị đao ta sẽ dùng chín phần thực lực...cẩn thận đấy..."

Uông Xích sảng khoái cuồng tiếu, sau đó có ý tốt nhắc nhở Hạ Quân.

"Nhị đao...Bách Nộ Viêm Trảm!!!"

Dứt lời sau đó, đại đao một lần nữa vũ động, tốc độ một lúc càng nhanh, nương
theo đó là vô số đao mang đỏ rực bao phủ một vùng trời hướng về phía Trần Quân
xả tới, đao mang như những đạo hỏa đạn tạo thành một tấm lưới hỏa nhận ập tới,
sáng chói một vùng trời, uy lực cực độ mạnh mẽ.

"Tuyết Vong Hồi!!!"

Hạ Quân thần sắc bình tĩnh, nhẹ nhàng thở ra một hơi, kiếm trong tay cầm ngang
vai, sau đó ánh mắt băng lãnh lóe lên, thanh kiếm trong tay hàn khí ẩn hiện,
Hạ Quân nháy mắt liền chém ra liên tục vô số kiếm quang, Hạ Quân quyết đen ra
kiếm pháp do chính mình sáng tạo ra để đối đầu với nhị đao của Uông Xích.

"Xẹt xẹt xẹt!!"

Kiếm quang rực rỡ phủ đầy thương khung, trên trời kiếm quang nhanh đến cực
điểm, mơ hồ chỉ thấy những tàn ảnh mà thôi, phảng phất như vô vàn bông tuyết
lạnh lùng rơi xuống, lạnh lùng mà vô tình.

"Phốc phốc phốc..."

Kiếm quang cùng đao mang ồ ạt quấn lấy nhau, kiếm quang mang theo hàn khí lạnh
lẽo tấp vào đao mang lửa nóng như dung nham thì lập tức bốc hơi nhanh chóng,
đao mang nóng rực của Uông Xích cũng bị những tia hàn khí cùng cực kia làm cho
tan biến, hai bên giao phong kịch liệt, trên không trung những giọt nước được
tạo ra từ chiêu thức từng đợt nhỏ xuống, sương mù một lần nữa bao trùm lấy võ
đài, thời khắc này ở đây tựa như một cái phòng tắm hơi hạng sang vậy.

Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp
mình viết truyện tốt hơn.
Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^

Truyencv.com


Độc Bá Thiên Địa - Chương #75