Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Trên võ đài Trần Lâm cùng Nhiếp Lăng quần nhau túi bụi, thi thoảng lại vang
lên những tiếng xác thịt va chạm, còn có những tiếng chửi bới của Nhiếp Lăng
nữa.
"Trần Lâm tên bỉ ổi...con mẹ ngươi trâu như vậy mà không nói...báo hại Lăng
gia ta khổ sở nãy giờ..."
Trên võ đài Nhiếp Lăng vừa đánh vừa chửi, khuôn mặt đã có dấu hiệu mệt mỏi yếu
sức, đó là vì Nhiếp Lăng nãy giờ chỉ dùng thân thể đấu với Trần Lâm, có điều
Trần Lâm giống như một cỗ máy đánh hoài không biết mệt, tuy là Nhiếp Lăng
không thua kém gì nhưng là nếu về lâu dài sẽ bị Trần Lâm mài cho chết.
Ban đầu Nhiếp Lăng định dùng chiêu này áp dụng cho Trần Lâm, cơ mà thành ra tự
đưa mình vào rọ, Nhiếp Lăng càng đánh càng khóc không ra nước mắt, Trần Lâm
phảng phất như vô tận năng lượng, càng đánh càng hăng, trong khi đó Nhiếp Lăng
càng đánh càng yếu dần.
"Ngươi có hỏi ta sao? Đây là tự ngươi lựa chọn đấy chứ...bây giờ quay ra trách
ta là sao? Nếu không chịu nổi thì nhận thua đi là được..."
Trần Lâm hờ hững trả lời, khuôn mặt vô tội nhìn Nhiếp Lăng.
"Thua con khỉ mốc...đánh...Lăng gia ta còn chưa thua đâu..."
Nhiếp Lăng tức giận mắng to một tiếng, sau đó cắn răng dồn hết sức lực quyết
liệt tấn công Trần Lâm.
Bành...bành...
Bốp...bốp....
....................
"Thôi...không đánh nữa...con mẹ ngươi rõ ràng là quái vật...Lăng gia ta
thua...Trần Lâm ngươi thắng...hô hô..."
Khoảng nửa canh giờ ròng rã, Nhiếp Lăng lúc này hai mắt lim dim, khuôn mặt uể
oải không chút sức lực, ngồi bệch xuống đất hít lấy hít để, mồ hôi tuôn ra như
mưa, mặt sân trên võ đài gần như được phủ đầy mồ hôi của hai người mất rồi.
Nhiếp Lăng thua!!!
Toàn bộ học sinh bên dưới quan sát nãy giờ trận chiến của cả hai, mặt mày ai
nấy hồi hộp háo hức không biết ai sẽ chiến thắng, đa số đều là tin tưởng Nhiếp
Lăng sẽ thắng, bởi vì nhìn cơ thể vạm vỡ rắn chắc của Nhiếp Lăng thì ai cũng
nghĩ vậy mà thôi.
Có điều kết quả lại đi ngược lại, người thắng không phải Nhiếp Lăng mà là Trần
Lâm, một kết quả đầy bất ngờ.
"Còn muốn so nữa không?"
Trần Lâm ánh mắt ngập tràn tiếu ý hỏi Nhiếp Lăng.
"Thôi thôi...không thèm chơi với ngươi nữa...nhường ngươi lại cho Hạ Quân
đấy...Lăng gia ta dưỡng sức đây..."
Nhiếp Lăng rối rít xua tay lắc đầu từ chối, hắn không dại mà khiêu chiến Trần
Lâm bây giờ, Đồng Tượng bảo thể mà hắn hai tâm tổn sức tu luyện trù ý để đối
đầu với Trần Lâm mà còn không ăn được, thử hỏi còn miếng nào thắng được Trần
Lâm đây?
Nói rồi Nhiếp Lăng đi xuống võ đài, đám học sinh nhanh chóng né qua một bên
nhường đường cho Nhiếp Lăng, tuy là Nhiếp Lăng thua dưới tay Trần Lâm, nhưng
là không một ai dám có ý xem thường Nhiếp Lăng, phải biết một người có thể đấu
tay đôi với Trần Lâm từng ấy thời gian thì chỉ đếm trên đầu ngón chân.
"Để ta..."
Lúc này Hạ Quân chính thức lên tiếng, một thân áo bào trắng lặng lẽ bước lên
võ đài.
"Là Hạ Quân...Hạ Quân khiêu chiến Trần Lâm..."
"Lại có người khiêu chiến Trần Lâm?"
"Chính là Hạ Quân...haha...Trận chiến này không biết sẽ đấu gì đây...không
biết Trần Lâm liệu thắng được Hạ Quân không nữa..."
"Ta nói Hạ Quân thắng...."
"Ta nói Trần Lâm thắng..."
"................"
Xung quanh học sinh lại trầm trồ huyên náo, lần này là Hạ Quân, người một
quyền bại bát tinh sơ kỳ võ sư Uy Nhiên, cũng chính là bằng hữu của Trần Lâm.
"Viện trưởng...Nhiếp Lăng là tu luyện Đồng Tượng bảo thể đã đại thành rồi
ah...tên nhóc Trần Lâm kia rốt cuộc..."
Ở ngoài Văn Kiệt phó viện trưởng khuôn mặt nhăn nhúm khó coi nói, Trần Lâm
biểu hiện thực sự quá không hợp thói thường, phút chốc Văn Kiệt không thể chấp
nhận được sự thật.
"Các ngươi có thấy thiên tài giống người thường bao giờ chưa? Vì sao lại có
phân biệt giữa thiên tài và người thường?"
Quách Lương viện trưởng thâm thúy ánh mắt dửng dưng hỏi lại, Văn Kiệt phó viện
trưởng còn chưa kịp trả lời thì Quách Lương đã nói tiếp:
"Đó là vì thiên tài làm được những điều người thường không làm được..."
Hồ Thiên Mị cùng Lãnh Tố Tố phó viện trưởng bên ngoài cũng nhẹ gật đầu, những
điều Quách Lương nói ra hoàn toàn chính xác, đồ đệ bọn họ có thể là thiên tài,
nhưng mà Trần Lâm lại là siêu cấp thiên tài, điều này không thể phủ nhận được.
Trên võ đài, hai thân ảnh thiếu niên đứng đối diện nhau, tà áo phất phơ tung
bay trong gió, Hạ Quân lạnh lùng khuôn mặt, phảng phất như cô độc một mình
giữa vạn chúng, thời khắc này hắn muốn so cao thấp một lần với Trần Lâm.
"Trần Lâm...luận về thực lực...ta cũng không thắng được ngươi...cái ta muốn so
chính là trình độ võ học..."
Hạ Quân nghiêm túc ánh mắt nói với Trần Lâm, đương nhiên Hạ Quân sẽ không đánh
lại Trần Lâm, nhưng là Hạ Quân cũng có thế mạnh riêng, về trình độ học tập và
tu luyện võ kỹ, Hạ Quân tin tưởng mình có thể phân cao thấp được với Trần Lâm.
"Trình độ võ học?"
Trần Lâm khẽ nhíu mày, Hạ Quân đây là muốn so về võ kỹ, mỗi người phân ra một
chiêu thức được cho là thành thục và hài lòng nhất của mình ra đọ cao thấp,
đương nhiên cấp bậc phải ngang nhau mới được.
"Ý ngươi là muốn so võ kỹ?"
Trần Lâm hỏi lại.
"Phải...có điều không phải là võ kỹ thường...mà là võ kỹ chính mình sáng tạo
ra...nếu ngươi không có tức là mặt này ngươi đã thua ta..."
Hạ Quân gật đầu, sau đó một lượt nói ra, trên miệng thoáng treo một nụ cười tự
tin.
"À...ra là vậy...muốn đọ cái này? Cũng được thôi...sẵn tiện cho toàn bộ người
có mặt ở đây thưởng thức một chút cũng không sao..."
Trần Lâm khuôn mặt hiểu ra vấn đề, trầm ngâm một chút sau đó thoải mái nói.
Hắn định để dành cho chiến đấu với năm hai học sinh mới đem ra võ kỹ sử dụng,
có điều bây giờ Hạ Quân muốn thì Trần Lâm đành xuất ra sớm hơn một chút vậy.
"Trần Lâm...ngươi cũng có?"
Hạ Quân con ngươi co rụt nghi hoặc hỏi, Trần Lâm nói như vậy có nghĩa là Trần
Lâm cũng sáng tạo được võ kỹ cho mình.
"Phải...lúc trước may mắn sáng tạo ra một chiêu thương pháp...bây giờ đành lấy
ra tự bêu xấu mình vậy..."
Trần Lâm bình thản gật đầu khiêm tốn đáp.
"Ta lúc trước cũng tự tạo ra một chiêu kiếm pháp...để xem kiếm pháp của ta
thắng hay thương pháp của ngươi thắng..."
Hạ Quân thâm tâm không cho lời nói Trần Lâm là thật, là chiêu thức Trần Lâm
sáng tạo ra, một là không có, hai là mạnh mẽ, hít sâu một hơi, Hạ Quân lập tức
rút kiếm.
"Cheng!!!"
Trong tay Hạ Quân là một thanh kiếm dài khoảng một mét hai, lưỡi kiếm sắc bén
lạnh người, toàn thân kiếm mang một màu trắng bạc như tuyết lạnh lẽo vô cùng,
đó là Huyền binh lần trước Hạ Quân nhận được, Tiêu Hàn kiếm.
"Chỉ đành vậy..."
Bên này Trần Lâm cũng lấy trong túi trữ vật ra Đoạt mệnh thương đã được bọc kỹ
bằng vải, vì đề phòng người khác biết đây là Hồn binh, bất đắc dĩ Trần Lâm
phải dùng tới cách này đây.
Tháo lớp vải bọc bên ngoài ra, Đoạt mệnh thương lúc này mang một màu tử huyết
tối sậm, không có rực rỡ như lúc Trần Lâm kích hoạt đặc tính Phệ Huyết của nó
lên, bởi vì một đó chỉ dùng cho chiến đấu với kẻ thù, còn bây giờ là đơn thuần
so tài võ kỹ.
Trần Lâm trong tay Đoạt mệnh thương mũi chỉ xéo mặt đất, cánh tay song song
với thân thương, khủy tay áp vào đuôi thương, một thân phong thái hung lẫm
thẳng tắp như Đoạt mệnh thương.
"Trần Lâm...chiêu này ta ngộ ra được trong lúc luyện tập kiếm pháp, nó dựa
trên nguyên lí nhanh, tàn nhẫn và luân hồi, tên của nó là Tuyết Vong Hồi."
Hạ Quân hai mắt lăng lệ sắc bén nói, sau đó lướt tới trước mặt Trần Lâm xuất
chiêu, kiếm quang trùng trùng điệp điệp phủ tới, Hạ Quân khí thế bàng bạc
không dứt, một đường tiến tới như bôn lôi vô địch.
"Nhanh sao? Ta cũng dựa vào nhanh mà sáng tạo ra một chiêu này...để xem kiếm
nhanh hay thương nhanh..."
Trần Lâm khoan thai bình tĩnh đứng yên tại chỗ, hai chân bằng vai tư thế vững
chắc như núi, phảng phất như không cái gì có thể lay chuyển được Trần Lâm lúc
này vậy.
"Tới đi..."
"Bạo Lôi Hoa Lê!!!"
Trần Lâm đưa thương về trước, thương trong tay vững chắc không lung lay, giống
như được cố định vào tay Trần Lâm vậy, khí thế trùng trùng bộc phát, sau đó
dùng tốc độ cực nhanh đâm ra, cũng vừa lúc kiếm quang của Hạ Quân đáp tới.
"Leng keng leng keng!!!"
Kiếm thương giao thoa, tiếng vang do kim loại ma sát tạo nên liên tục, kiếm
pháp Hạ Quân nhanh, nhanh đến tận cùng, thương pháp của Trần Lâm thì nhanh mà
chuẩn xác, mạnh mẽ.
Kiếm quang cùng thương ảnh đua nhau mà ra, mắt thường cũng không thể nhìn thấy
tốc độ ra chiêu của cả hai, chỉ nghe thấy tiếng kêu do va chạm tạo thành mà
thôi.
Cả hai chiêu thức đều mạnh mẽ vô cùng, một kiếm này Hạ Quân đã tập luyện vô
cùng thuần thục, đã nhuần nhuyễn đến mức không thể nhuần nhuyễn hơn nữa, mà
bên này Trần Lâm cũng không hề thua kém, đây là chiêu thức do chính kinh
nghiệm hai kiếp Trần Lâm đúc kết, so về trình độ thì Trần Lâm chắc chắn sẽ
không thua Hạ Quân.
"Ai sẽ thắng đây...ta cá là Hạ Quân rồi..."
"Không...ta thấy Trần Lâm mới là người thắng..."
"Ta nghĩ là hòa nhau thôi...kiếm pháp cùng thương pháp cả hai đều quá tinh
diệu..."
"................."
Bên dưới học sinh không ngồi yên mà dấy lên nghị luận xem ai thắng ai thua,
không khí căng thẳng vô cùng.
"Thật không ngờ bọn hắn còn sáng tạo ra được võ kỹ...cái này chỉ có tuyệt thế
thiên tài mới làm được mà thôi..."
Quách Lương bên ngoài nhìn xem mà cũng không kìm được kích động, trong lòng
cảm thán không thôi, hắn đây viện trưởng cũng chưa từng tạo ra võ kỹ cho mình,
vậy mà Trần Lâm với Hạ Quân chừng này tuổi đã có riêng mình một chiêu thức,
cái này chính hắn cũng phải cảm thấy ghen tị đây.
"Leng keng leng keng!!!"
Lưỡi kiếm cùng mũi thương kịch liệt va chạm, hỏa tinh giống như pháo hoa bắn
tung tóe sáng trời, Trần Lâm tuy là không có lôi điện của võ hồn tăng phúc cho
chiêu thức nhưng là bên kia Hạ Quân cũng vậy, cả hai kẻ đánh người ngăn không
ai nhường ai.
"Ngươi thua rồi..."
Nhưng là lúc này Trần Lâm đột nhiên lên tiếng, sau đó thương pháp chợt biến
nhanh hơn thế nữa, quỹ tích chuyễn động bỗng thay đổi.
"Keng!!!"
Mũi thương đâm vào thân kiếm, lưỡi kiếm thoáng bật ra, Hạ Quân tốc độ tung
chiêu lập tức khựng lại, tức thì Đoạt mệnh thương liền kề ngay cổ của Hạ Quân,
trận chiến tới đây liền phân thắng bại.
"Ta thua..."
Hạ Quân thở dài thu kiếm lại nói.
"Ta chỉ ăn may mà thôi..."
Trần Lâm cười khổ đáp lời, quả thực kiếm một chiêu này Trần Lâm thắng được
cũng là nhờ kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn mà thôi, trong lúc đối kháng
Trần Lâm đã tìm ra sơ hở chiêu thức của Hạ Quân từ đó thủ thắng, nếu luận
trình độ thì có thể xem là ngang tay nhau, Trần Lâm không khỏi công nhận ngộ
tính của Hạ Quân quả thực siêu cường.
"Hạ Quân thua rồi..."
"Người thắng là Trần Lâm...haha...ta nói rồi mà..."
"Đáng tiếc...chỉ một chút xíu nữa là được..."
".............."
Học sinh bên dưới chứng kiến xong phá giao phong đầy kịch tính nghẹt thở vừa
rồi liền tung hô, có người khen ngợi Trần Lâm, cũng có người nể phục Hạ Quân,
một chiêu vừa rồi đủ làm cho họ mở rộng tầm mắt.
"Cảm ơn ngươi Trần Lâm...tuy ta thua nhưng là ta đã rút ra được rất nhiều kinh
nghiệm..."
Hạ Quân ánh mắt biết ơn nhìn Trần Lâm nói, thua dưới tay Trần Lâm không làm Hạ
Quân nản chí mà còn giúp Hạ Quân tích lũy kinh nghiệm cùng cố gắng hơn nữa.
"Không có gì...ngươi là một thiên tài kiếm đạo, một chiêu này cũng giúp ta rất
nhiều..."
Trần Lâm ung dung thoải mái đáp, sau đó cất Đoạt mệnh thương đi.
Hạ Quân không đáp mà quay lưng rời khỏi võ đài, Trần Lâm cũng đi xuống, xung
quanh mọi người lúc này vỗ tay cuồng nhiệt, đám người Trần Lâm ngay lập tức
trở thành tâm điểm chú ý.
Quách Lương viện trưởng sau đó tuyên bố mười người mạnh nhất của năm nhất học
sinh, trong đó năm người là Trần Lâm, Nhiếp Lăng, Hạ Quân, Mộc Chi cùng Yến
Linh rồi, còn năm hai thì đúng như dự đoán, Ngũ cường của năm hai đều có mặt.
Học viện đại tái được tạm dừng để học sinh nghỉ ngơi lấy lại sức, ngày mai sẽ
tiếp tục diễn ra thi đấu chung cuộc, ngày mai chính là kịch tính nhất một ngày
của Thiên Hồn học viện.
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp
mình viết truyện tốt hơn.
Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com