Bằng Hữu Hội Ngộ.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Kiến Hạ nghe Nhiếp Lăng nói vậy, trong bụng cười thầm nghĩ rằng Nhiếp Lăng đây
là thùng rỗng kêu to mà thôi, khẳng định Nhiếp Lăng vừa nghe tin Kiến Hoa là
võ linh nhị tinh thì đã sợ hãi mất rồi.

Kiến Hạ nội tâm một mảnh đắc ý hơn hiển hiện trên khuôn mặt, miệng còn nở một
nụ cười đê tiện nhìn chăm chú đến gương mặt Mộc Chi cùng Yến Linh.

"Ha ha...bất quá bây giờ ta phải thử xem sự lợi hại của ngươi trước đã, để xem
nó có lợi hại như cái miệng của ngươi không..."

Nhiếp Lăng cười nhạt một tiếng, sau đó như một tia chớp lao tới Kiến Hạ.

Kiến Hạ lúc này trợn mồm trợn mắt kinh hãi, Nhiếp Lăng vậy mà không để lời hắn
nói vào tai, còn muốn ra tay với hắn, Kiến Hạ thân thể chưa kịp phản ứng thì
bỗng nhiên cảm thấy hai chân mình đã rời khỏi mặt đất.

"Khạc khạc..."

Nhiếp Lăng lúc này một tay nắm cổ Kiến Hạ nhấc bổng lên, cái thây nặng nề như
heo nái cứ như một con gà bị xách cổ, không chút sức lực phản kháng.

Xung quanh một số học sinh chứng kiến cũng thầm than lạnh, Nhiếp Lăng là ra
tay đủ dứt khoát, mặc dù nghe danh Kiến Hoa vẫn không chút e ngại lo lắng nào,
Kiến Hạ vẫn là không thoát khỏi bị tẩn cho một trận.

Không biết Nhiếp Lăng sau này sẽ đối với Kiến Hoa làm sao, đả động đến đệ đệ
của Kiến Hoa, chắc chắn Kiến Hoa sẽ không bỏ qua cho Nhiếp Lăng, sự trả thù
không sớm cũng là muộn mà thôi, đa số học sinh bên ngoài đều khâm phục cách
làm của Nhiếp Lăng, cơ mà cũng thầm lo lắng Nhiếp Lăng sẽ bị Kiến Hoa trả thù.

"Đánh cho hắn một trận nhớ đời đi Nhiếp Lăng, ta ghét cái ánh mắt của hắn nhìn
ta..."

Bên kia Yến Linh môi nhỏ khẽ cong lên nói ra, ánh mắt nhìn Kiến Hạ trông có vẻ
chán ghét và ghê tởm.

"Tha...tha cho ta...ta sẽ không đến gây sự nữa..."

Kiến Hạ nghe vậy toàn thân liền run rẩy, giọng nói lắp bắp cầu xin Nhiếp Lăng,
đến lúc này Kiến Hạ phải vứt đi mặt mũi mới mong được yên thân, nếu không
Nhiếp Lăng ra tay e là không hề dễ chịu đâu ah.

"Tha? Tha con em ngươi thu, biết vậy sao còn dám đến gây sự với bọn ta? Hôm
nay Lăng gia ta đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ..."

BỐP!!!

Dứt lời, Nhiếp Lăng không để cho Kiến Hạ tiếp tục cầu xin, một tay liền giáng
xuống mặt Kiến Hạ một cái tát trời giáng, khuôn mặt lập tức in rõ dấu bàn tay
đỏ ửng, một bên mặt tức thì sưng lên như cái bánh bao.

"Cái tội nhìn ghệ của Lăng gia này..."

Chát!!!

"Cái tội làm cho Lăng gia ta sợ hãi này..."

Bốp!!!

"Ngươi có biết Lăng gia ta tâm lý yếu ớt không..."

Binh binh...

..................

Nhiếp Lăng một hơi liền đánh cho Kiến Hạ thành đầu heo, răng rơi đầy đất, mặt
mũi đều sưng húp cả lên, khuôn mặt vốn đã mập mạp bây giờ càng mập hơn, hai
mắt cũng bị đánh cho bầm tím dít lại, tình trạng không tổn thương nhiều nhưng
là rất nhục nhã.

"Cút khỏi đây ngay...đừng bao giờ để ta thấy bản mặt của ngươi..."

Nhiếp Lăng chán ghét nhìn lấy Kiến Hạ nói lớn một câu, sau đó một tay ném Kiến
Hạ văng ra khỏi nhà ăn.

"Đi đi thôi..."

Bốn tên đàn em lập tức rối rít đứng dậy chạy lại đỡ lấy Kiến Hạ đang nằm bê
bết trên mặt đất, cả bọn khổ sở rời đi không dám quay đầu lại nhìn lấy Nhiếp
Lăng bốn người.

Bên ngoài số đông học sinh đứng tụ tập quan sát mặt mày ai nấy đều mộng bức
kinh hãi, Nhiếp Lăng kia là không nể mặt mũi Kiến Hoa một chút nào, ngược lại
còn trắng trợn khiêu khích Kiến Hoa, học viện đại tái sắp tới chắc chắn sẽ có
một cuộc đụng độ giữa cả hai, e là sẽ có kịch hay để xem rồi.

Sau chuyện lần này, mọi việc chắc hẳn sẽ lan truyền ra cả toàn bộ Thiên Hồn
học viện, không biết phản ứng của Kiến Hoa sẽ như thế nào đây.

"Ngươi vẫn cứ trang bức như vậy...Nhiếp Lăng..."

Đám đông giải tán đi, Trần Lâm lúc này mới xuất hiện bình thường cười cười
nói.

"Trần...Lâm?"

Không chỉ là Nhiếp Lăng, ba người Hạ Quân, Mộc Chi cùng Yến Linh cũng không
giữ được bình tĩnh ánh mắt kinh ngạc nhìn Trần Lâm.

Đập vào mắt bọn họ là một Trần Lâm có phần cao lớn, khuôn mặt đã chững chạc
chín chắn hơn rất nhiều, làn da ngăm đen phong trần cùng cặp mắt sâu thăm thẳm
không thấy đáy, cả bọn bất ngờ nhìn chằm chằm lấy Trần Lâm không rời, tuy vóc
dáng khuôn mặt có một sự thay đổi lớn nhưng là mái tóc tử sắc kia, giọng nói
kia, điệu bộ kia thì không sai vào đâu được.

"Uy...các ngươi làm gì mà nhìn ta ghê thế?

Chẳng lẽ ta mới đi có bảy tháng liền không còn nhận ra rồi?"

Trần Lâm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bốn người quát nhẹ, nói xong còn không kìm
được nhìn lại toàn thân mình một thoáng.

"Con mẹ nó...Trần Lâm...suất ca này là ngươi sao? Mới bảy tháng mà cứ như đã
biến thành người khác...xuýt chút nữa Lăng gia ta không nhận ra ngươi rồi..."

Nhiếp Lăng bản mặt đờ đẫn nói, tay chân không khỏi sờ soạng khắp mặt mũi tay
chân Trần Lâm một thoáng.

"Cút...ta không có thích đàn ông đâu...ngươi biến thái quá..."

Trần Lâm khóe môi co giật một hồi, sau rồi cười mắng đá đít Nhiếp Lăng văng đi
xa.

"Ngươi về từ lúc nào? Bảy tháng này trải qua những gì nói cho chúng ta nghe
nào."

Mộc Chi đứng dậy đi lại kề bên Trần Lâm ôm một tay kéo ngồi xuống ghế, cánh
tay Trần Lâm chạm phải một bên ngực của Mộc Chi, một cảm giác mềm mại làm toàn
thân Trần Lâm thoáng rùng mình một cái.

"Khụ khụ..."

Ho khan vài cái, Trần Lâm khuôn mặt trở về bình thường, húp một miếng nước
trà, Trần Lâm thong thả nói:

"Ta cũng vừa trở về mà thôi...bảy tháng này trông các ngươi cũng thay đổi
nhiều quá..."

"Hắc hắc...Bọn ta bảy tháng này đều liều mạng tu luyện, ngươi nói xem có thay
đổi hay không chứ hả? Nhanh kể cho bọn ta nghe chuyện của ngươi trước đi..."

Nhiếp Lăng cười cười đắc ý, sau rồi khuôn mặt hóng hớt hối thúc Trần Lâm.

"Phải phải...Trần Lâm ngươi mau kể..."

Yến Linh một bên cũng hớn hở thúc dục, bản mặt tò mò muốn điên lên rồi.
Hạ Quân cũng ngồi yên không có biểu tình gì.

"Được thôi...bảy tháng này..."

Trần Lâm một hơi kể đi ra, bắt đầu từ lúc mới đến Huyết Độc sâm lâm, sau là ăn
ở sinh hoạt như thế nào, quá trình chém giết những yêu thú nào, mọi chuyện đều
kể không sót một chút, nhưng là chuyện về thiếu nữ lạ mặt kia Trần Lâm không
đem ra kể mà giữ kín.

Bốn người Hạ Quân, Nhiếp Lăng, Mộc Chi và Yến Linh nghe Trần Lâm thuật lại sự
việc liệp sát yêu thú xong thì toàn bộ đều đứng hình, khuôn mặt ai nấy một
mảnh đờ đẫn thất sắc, ánh mắt nhìn Trần Lâm như một cái quái vật chứ không
phải người nữa rồi, nghe giống như có một chút hư cấu đâu đây.

"Con mẹ nó...ngươi...tại sao ngươi lại biến thái đến như vậy? Trần Lâm...ngươi
có còn để bọn ta sống nữa hay không hả?"

Nhiếp Lăng nhăn nhó bản mặt không thể chịu được đả kích nói.

Ba người kia cũng chỉ biết lặng yên mà nhìn lấy Trần Lâm, trong lòng cũng chỉ
biết chấp nhận lấy sự thật, quả thực Trần Lâm tiến bộ quá nhanh, phảng phất
bọn họ nếu chậm trễ dù chỉ một bước thôi là sẽ bị Trần Lâm vứt lại đằng sau,
cả bọn nội tâm thầm cương quyết nhất định cố gắng để đuổi cho bằng kịp Trần
Lâm mới được.

Đây là Trần Lâm chỉ có nói là mình đạt cửu tinh sơ kỳ võ sư tu vi mà thôi,
tránh bọn họ bị đả kích tinh thần quá mức, nếu không bốn người họ mà biết Trần
Lâm bây giờ đã là cửu tinh đỉnh phong võ sư giết yêu sư cửu tinh như giết gà
không biết sẽ ra sao ah.

Kể xong đâu đó mọi chuyện, sau đó bốn người Nhiếp Lăng, Hạ Quân, Mộc Chi cùng
Yến Linh cũng thay nhau kể mọi chuyện phát sinh ở học viện trong bảy tháng
này, tất cả học sinh đều đâm đầu liều mạng tu luyện, cũng không xảy ra chuyện
gì chấn động cả.

Từ lúc Trần Lâm rời đi thì bốn người bọn họ lao đầu vào tu luyện theo sư phụ,
tu vi người nào cũng đã đạt đến bát tinh đỉnh phong, được sư phụ dạy cho võ kỹ
cùng kinh nghiệm chiến đấu, cho đến lúc này thì Nhiếp Lăng vừa trừng trị xong
tên Kiến Hạ thì Trần Lâm xuất hiện.

"Nói vậy là các ngươi đều đã bát tinh đỉnh phong cả rồi?"

Trần Lâm điềm đạm hỏi.

"Phải, mơ hồ có dấu hiệu muốn đột phá rồi, có điều vẫn chưa thể, e là không
kịp đột phá trước học viện đại tái rồi...haiz"

Hạ Quân lúc này có chút thất vọng nói ra.

"Không sao...lúc tu luyện bên trong Huyết Độc sâm lâm ta may mắn có được thứ
này, chắc có lẽ sẽ giúp các ngươi đột phá trước khi học viện đại tái bắt
đầu..."

Trần Lâm trầm ngâm một chút sau đó mờ ám nói ra.

"Hả? Ngươi nói thật chứ? Trần Lâm đại ca...À không, Trần Lâm soái ca uy vũ anh
minh...."

Nhiếp Lăng vừa nghe Trần Lâm nói xong bản mặt liền thay đổi một trăm tám mươi
mốt độ, giọng điệu cung kính thao thao bất tuyệt nói ra, vỗ mông ngựa thần
quyết được thi triển nhuần nhuyễn vô cùng.

"Dừng...dừng ngay lập tức...con mẹ ngươi nói mà bản mặt ngươi không có chút
thành tâm nào cả...cứ như ngươi đang chửi xéo ta vậy."

Trần Lâm trợn mắt mắng.

"Hè hè...Lâm đại gia có gì thì nhanh mau đem ra nào...Lăng gia ta sốt ruột
chết rồi..."

Nhiếp Lăng hai mắt nhìn xuyên suốt túi trữ vật Trần Lâm, hai tay chà xát nóng
lòng nói.

"Thứ gì thế Trần Lâm...nếu là thật thì tốt quá..."

Hạ Quân cũng không giữ được bình tĩnh mà mở miệng nói.

Cả đám ánh mắt mong chờ nhìn Trần Lâm.

"Là thứ này đây..."

Trần Lâm từ túi trữ vật lấy ra bốn quả Ngọc Linh quả đặt trên bàn.

"Đây là thứ ngươi nói?"

Nhiếp Lăng nhanh tay chụp lấy một quả sau đó hỏi.

"Phải...đây là Ngọc Linh quả, nếu ăn nó các ngươi sẽ có bảy phần cơ hội đột
phá cửu tinh võ sư, cái đó tùy vào các ngươi mà thôi..."

Trần Lâm giải thích một chút công hiệu cùng cách sử dụng Ngọc Linh quả cho bốn
người nghe.

Hạ Quân, Nhiếp Lăng cùng Mộc Chi và Yến Linh hai mắt đều sáng, trong lòng kích
động liên hồi, nếu như đột phá cửu tinh võ sư thì học viện đại tái sắp tới đây
sẽ nắm chắc thêm một ít phần thắng.

Riêng Nhiếp Lăng thì đã hùng hổ tuyên chiến với Kiến Hoa rồi, tuy là tư thái
oai dũng như vậy nhưng sâu trong thâm tâm vẫn còn một chút e ngại thực lực của
Kiến Hoa, nếu thành công đột phá thì coi như cũng có cái vốn liều mạng với
Kiến Hoa rồi.

Không có ngại ngùng gì cả, bốn người nhanh tay cầm lấy Ngọc Linh quả cất đi
vào túi trữ vật.

Cả bốn người cùng nhau tán gẫu với nhau một hồi lâu, bỗng nhiên Mộc Chi sực
nhớ ra cái gì đó quay sang nói với Trần Lâm:

"Trần Lâm, khoảng mười ngày trước Quách Lương viện trưởng có gặp chúng
ta...viện trưởng dặn nếu ngươi trở về thì tới gặp ông ấy..."

"Ồ!"

Trần Lâm thoáng kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ không biết Quách Lương tìm Trần
Lâm là có việc gì đây, trầm mặc chốc lát sau đó Trần Lâm thắc mắc hỏi:

"Viện trưởng có nói tìm ta có chuyện gì không?"

"Chúng ta không nghe nói gì cả, nhưng nhìn viện trưởng có vẻ là không vui
lắm..."

Hạ Quân nhàn nhạt mở miệng nói, sau đó bản mặt quay trở lại không quan tâm
mấy.

"Vậy sao...ta biết rồi"

Trần Lâm khẽ gật đầu ngầm hiểu, sau rồi nói chuyện một lát với bốn người bọn
họ thêm một chút nữa rồi tạm biệt rời đi.
Trần Lâm muốn tới gặp Quách Lương xem thử rốt cuộc là tìm mình có chuyện gì.

Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp
mình viết truyện tốt hơn.
Cảm ơn mọi người.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^

Truyencv.com


Độc Bá Thiên Địa - Chương #66