Mạnh Mẽ Trở Về.


Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần

Lấy được Ngọc Linh quả trong tay, Trần Lâm lúc này đã ở trong hang đá, trên
tay hiện đang cầm túi trữ vật nâng niu như bảo bối.

"Cô gái kia may mà không phải đến cướp Ngọc Linh quả, nếu không..."

Trần Lâm nhớ lại chuyện lúc nãy mà thầm rên lạnh trong lòng, cô gái xinh đẹp
kia chắc chắn là thiên kim tiểu thư của đại gia tộc nào đó ra ngoài chơi, hoặc
là bối phận còn cao hơn cả thế nữa, người ẩn mình trong bóng tối kia mới chính
là thứ làm Trần Lâm cảm thấy run sợ, thiết nghĩ nếu cô gái muốn cướp Ngọc Linh
quả thì người kia chỉ cần ra tay thì Trần Lâm cũng đành ngậm ngùi mà giao ra.

"Có Ngọc Linh quả, chắc nên tiến hành đột phá xem sao..."

Bỏ qua chuyện cũ một bên, Trần Lâm nhanh lấy một quả Ngọc Linh quả từ túi trữ
vật ra chuẩn bị ăn vào tiến hành thử đột phá cảnh giới, nhân cơ hội ăn ngay
khi còn nóng.

"Chậc chậc...để xem rốt cuộc được bao nhiêu tác dụng..."

Trên tay là một quả Ngọc Linh quả to bằng nắm tay, bề mặt bóng rạnh mọng nước
như ngọc bích, cảm giác mát lạnh lan truyền toàn bộ lòng bàn tay.

"Ngoạm--!!"

Cắn một nhát thật lớn, cảm giác ngọt lịm lan truyền khắp đầu lưỡi, một dòng
nước đầy năng lượng mát lạnh phủ khắp cổ họng, sau đó nuốt xuống bụng, Trần
Lâm ngay lập tức vận chuyển Chiến Thần quyết, song võ hồn cũng không ngồi yên
mà cùng chuyển hóa chiến khí dung nạp vào đan điền cho Trần Lâm.

"Ngoàm ngoàm...!!!"

Ngọc Linh quả mấy phát liền bị Trần Lâm nhai sạch, không để thừa một tí nào,
Trần Lâm tận lực hấp thu chuyển hóa.

Bên trong đan điền cực lực áp súc chiến khí, tu vi Trần Lâm nương theo một lúc
càng tăng cao.

Nửa canh giờ sau...

Oành!!!

Võ sư thất tinh đỉnh phong, đột phá!!!

Cơ thể Trần Lâm minh vang một tiếng nổ nhỏ, cảnh giới võ sư thất tinh đỉnh
phong đã đột phá thành công, không dừng lại ở đó, dược lực của Ngọc Linh quả
vẫn còn đọng lại khá nhiều, Trần Lâm quyết nhân cơ hội đột phá đến bát tinh võ
sư.

Nửa canh giờ...

Một canh giờ...

Ba canh giờ....

...................

Oành!!!

Khoảng ba canh giờ rưỡi sau, cơ thể Trần Lâm rốt cuộc đã âm vang lên một lần
nữa, chứng tỏ lúc này đây, Trần Lâm đã thành công đột phá bát tinh võ sư, vẻn
vẹn dùng bốn canh giờ Trần Lâm đã hoàn toàn luyện hóa Ngọc Linh quả, nếu đổi
lại người bình thường e là phải tốn một ngày trời chứ không kém, tốc độ hấp
thụ này còn hơn cả quái vật nữa, nếu để người khác biết Trần Lâm chỉ dùng bốn
canh giờ luyện hóa xong Tử Linh quả có lẽ sẽ ghen tị đến chết.

Trần Lâm ngồi yên vững vàng một chút cảnh giới mới vừa đột phá, một lát sau
rốt cuộc mở mắt, khuôn mặt hồng hào phơi phới sức sống, miệng nở một nụ cười
nhẹ nói:

"Bát tinh võ sư, dĩ nhiên là bát tinh võ sư, thật không uổng công ta bỏ công
sức cướp lấy mà..."

Hít sâu một hơi, Trần Lâm cơ thể sung mãn lực lượng, cảm nhận một hồi thực lực
chính mình, toàn bộ phương diện lại tăng lên một nấc mới, thực lực Trần Lâm
bây giờ có thể tự tin solo tay đôi cùng cửu tinh yêu sư rồi, không còn phải
chật vật chạy trốn cái gì nữa.

"Còn lại bao nhiêu đây Ngọc Linh quả..."

Đếm số Ngọc Linh quả còn lại, trong túi toàn bộ còn lại ba mươi mốt quả, Trần
Lâm dự tính cho năm người Hạ Quân, Nhiếp Lăng, Mộc Chi cùng Yến Linh mỗi người
một quả, còn lại thì Trần Lâm định dùng đổi lấy một số tài nguyên tu luyện,
khi nào trở về lại gia tộc sẽ đưa cho Trần Hải cùng Lệ Tâm Lan phân phối cho
thành viên trong gia tộc.

Hiện giờ Phan Lực cũng đã là võ linh cấp bậc rồi, đã quá điều kiện sử dụng
Ngọc Linh quả, vì vậy Trần Lâm bỏ qua Phan Lực, dự định dịp nào gặp lại sẽ đưa
Phan Lực cái khác vậy.

Nhìn bên ngoài trời đã tối, Trần Lâm không ra ngoài nữa mà đi tìm một ít củi
khô sau đó đốt lửa nướng một ít thịt yêu thú ăn uống no nê rồi nghỉ ngơi.
.....................

Bốn tháng sau....

"Vụt vụt vụt...!!!"

Bên trong Huyết Độc sâm lâm, một thân ảnh nhanh như chớp di chuyển với tốc độ
chóng mặt, bên trong rừng rậm dày đặc như vậy mà thân ảnh đó dễ dàng lướt qua
còn mơ hồ để lại một làn bóng mờ do tốc độ quá nhanh để lại, đây chính là Trần
Lâm đang thi triển Ma Ảnh bộ.

Ma Ảnh bộ là bộ thân pháp cao cấp hơn Tật Ảnh bộ, chính là Địa cấp thân pháp
võ học, thân pháp nhanh nhẹn linh hoạt, vận dụng địa hình tăng lợi thế về tốc
độ, bốn tháng này Trần Lâm dành phần lớn thời gian để tập luyện cái này bản
thân pháp võ kỹ, dùng một thân kimh nghiệm kiếp trước cùng lợi thế về thể
chất, chẳng mấy chốc Trần Lâm liền luyện thành Ma Ảnh bộ, lúc này đây Trần Lâm
di chuyển đã xuất hiện năm cái bóng mờ, chứng tỏ trình độ sử dụng Ma Ảnh bộ đã
đạt đến đại thành, nếu tăng lên được sáu hoặc bảy bóng mờ thì chắc chắn đã
tăng lên trình độ đăng phong tạo cực, đến lúc đó dù là hai Võ sư bát tinh bình
thường cũng khó mà chạm vào người Trần Lâm được a.

Đây chính là một con bài tẩy nữa của Trần Lâm chuẩn bị, không chỉ dùng trong
thi đấu mà còn dùng để bảo vệ mạng sống của mình nữa.

"Xào xào xào...!!!"

Tiếng gió cùng tiếng lá xào xạt kêu lên, phía trước Trần Lâm là một con thằn
lằn đang chạy bán sống bán chết.

Con thằn lằn to bằng thân một đứa trẻ mười tuổi, toàn thân một màu nâu đen khá
giống với màu đất, đó chính là Địa Nham Tích Dịch yêu thú, thực lực cửu tinh
yêu sư đỉnh phong, nó chính la loại yêu thú có tốc độ nhanh nhất trong hàng
yêu sư yêu thú, bên trong rừng thì tốc độ của nó là vô đối trong cùng cấp bậc,
Trần Lâm là đang dùng nó để kiểm tra trình độ thân pháp của mình đạt được bao
nhiêu thành tựu.

Rõ ràng là Trần Lâm tốc độ không hề thua kém Địa Nham Tích Dịch, tùy thời đều
có thể bắt kịp Địa Nham Tích Dịch, bởi vì trong bốn tháng này, thực lực của
Trần Lâm bất tri bất giác cũng đã là cửu tinh đỉnh phong võ sư, từ thực lực
thể chất mọi phương diện đều không phải lúc trước đem ra so sánh, đơn giản là
như trời và đất vậy.

Trần Lâm bây giờ thương pháp đã vô cùng nhuần nhuyễn, Truy Tinh Trục Nguyệt đã
đạt đến trình độ cực hạn, Hồi Phong Lạc Nhạn cũng không khác là bao, Bạo Lôi
Lê Hoa thương thì uy lực một lúc càng mạnh, trình độ cũng gần kề với cực hạn
võ học, hiện giờ Trần Lâm chỉ cần toàn lực dùng Đoạt mệnh thương thi triển một
chiêu thì Cửu tinh yêu sư cũng chấp nhận chịu chết, cửu tinh yêu sư bây giờ
không cách nào ngăn đỡ nổi Trần Lâm một kích toàn lực, nếu không chết thì cũng
là gần chết mà thôi.

Như vậy có thể nói bây giờ bên trong hàng ngũ dưới Võ linh, Trần Lâm có thể tự
tin diệt sát bát tinh võ sư, cửu tinh võ sư chỉ sợ lác đác không có mấy người
chống đỡ nổi, nếu là dạng siêu cấp biến thái thực lực mạnh mẽ hoặc là võ giả
vừa luyện thể vừa luyện chiến khí có kha khá thành tựu thì may ra.

Nhưng đối với Trần Lâm lúc này thì hăn tự tin với thực lực của mình đã có thể
quét ngang năm nhất học sinh của Thiên Hồn học viện rồi, cái Trần Lâm nhắm tới
là năm hai hoặc năm ba học sinh nữa cơ, muốn triệt để dùng tư thái hắc mã quật
khởi lên thì chỉ có chiến với năm hai hoặc năm ba học sinh, có điều năm hai và
năm ba học sinh chỉ sợ đã có mấy người thiên tài đã đột phá võ linh cảnh giới
rồi, thực lực không thể nào lường được, Trần Lâm cũng chưa giao chiến với Võ
linh võ giả hay Yêu linh nên trong lòng cũng có một chút chập chờn không chắc
chắn.

"Không đùa nữa, hết thời gian chơi rồi..."

Trần Lâm trong miệng khẽ nói một câu, mu bàn tay hồn binh ấn ký chợt nháy,
Đoạt mệnh thương bất giác liền nằm trong tay Trần Lâm, một cỗ sát khí vô hình
mà hữu hình mơ hồ từ Đoạt mệnh thương tỏa ra, phảng phất như một con ác giao
đang chuẩn bị tàn sát vậy, đó là bảy tháng này Trần Lâm dùng Đoạt mệnh thương
giết quá nhiều yêu thú mà tạo nên cỗ sát khí đó.

Đoạt mệnh thương còn có đặc tính gọi là "Phệ huyết" vô cùng bá đạo, một khi bị
đả thương bởi nó thì trong chớp mắt tinh huyết của đối tượng sẽ bị nó thôn phệ
lấy, nếu không cẩn thận thì sẽ bị Đoạt mệnh thương hút cho cạn tinh huyết,
Đoạt mệnh thương sẽ chắt lọc lực lượng tồn tại trong tinh huyết để hấp thụ gia
tăng sức mạnh, hấp thu yêu thú cấp bậc càng cao thì Đoạt mệnh thương càng tăng
cao sức mạnh, Trần Lâm suy đoán rất có thể Đoạt mệnh thương sẽ đột phá tam
chuyển nếu thôn phệ yêu thú tinh huyết một lượng khổng lồ, nhưng là Trần Lâm
thấy như vậy là quá không khả quan, nếu như cho nó hấp thu cả ngàn cả vạn con
yêu sư cửu tinh cũng không đủ.

Trần Lâm ngay lập tức nghĩ đến việc cho Đoạt mệnh thương hấp thụ tinh huyết
của yêu thú cao cấp hơn nữa, nhưng muốn vậy thì Trần Lâm thực lực phải gia
tăng trước cái đã.

Truy Tinh Trục Nguyệt!!!

Lúc này trong tay Trần Lâm Đoạt mệnh thương giống như hưng phấn gầm thét một
tiếng, Trần Lâm tốc độ bỗng nhiên bạo phát nhanh hơn lúc nãy nhiều lần, Đoạt
mệnh thương thẳng tắp một đường đâm tới Địa Nham Tích Dịch, phảng phất Trần
Lâm như hòa làm một với Đoạt mệnh thương, ý người vi ý thương, giống như một
cái lưu tinh dũng mãnh lao đến Địa Nham Tích Dịch.

"Phốc--!!"

Địa Nham Tích Dịch mới đó liền bị xuyên thẳng qua đầu, trong chớp mắt Đoạt
mệnh thương triển khai đặc tính "Phệ huyết", Địa Nham Tích Dịch như một con gà
yếu ớt không cách nào phản kháng lập tức chết khô.

"Phập phập...!!!"

Trần Lâm khuôn mặt không chút tội lỗi một phát lấy ra yêu đan, sau đó bỏ vào
túi trữ vật.

"Cuối cùng cũng đến lúc trở về, haiz...không biết ở học viện có thay đổi gì
nhiều không?"

Xong sau đó thở ra môt hơi, Đoạt mệnh thương lập tức được thu lại, Trần Lâm
trong đầu suy nghĩ đến học viện cùng bọn người Hạ Quân, Nhiếp Lăng, Mộc Chi và
Yến Linh bọn họ, bảy tháng này hẳn là bọn hắn cũng rất cố gắng hết sức liều
mạng tu luyện ah.

Trải qua bảy tháng, Trần Lâm lúc này đã không giống với lúc trước, lúc này
tuổi cũng đã sang mười ba, chiều cao đã tăng lên đến mét sáu lăm, gương mặt
tuấn tú có chút trưởng thành mang theo một nét phong trần bụi bặm, cơ thể rắn
chắc hoàn hảo cùng làn da hơi ngăm đen, trên đầu mái tóc tím phất phơ đầy lãng
tử cuốn hút suất ca, Trần Lâm lúc này tỏa ra một loại khí chất nam tính đầy mê
hoặc, chỉ bảy tháng mà Trần Lâm đã thay đổi một cách rõ rệt, nếu về đến học
viện e rằng mọi người quen biết Trần Lâm sẽ bị một hồi kinh ngạc cho mà xem.

"Đã đến lúc trở về học viện rồi, Thiên Hồn học viện, Trần Lâm ta trở lại rồi
đây..."

Nhớ đến học viện đại tái, Trần Lâm trong lòng một hồi rạo rực hưng phấn, thu
dọn đâu đó xong xuôi, Trần Lâm ngay lập tức dùng Ma Ảnh bộ chạy hết tốc lực
hướng về Thiên Hồn học viện mà đi.

Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Cam ơn mọi người.
Mọi người đọc truyện vui vẻ.^^

Truyencv.com


Độc Bá Thiên Địa - Chương #64