Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Hàng vạn mũi tên băng giá phảng phất như tạo thành một tấm lưới bao lấy Trần
Lâm, mỗi mũi tên là vô cùng sắc bén, nếu không ứng phó rất có thể Trần Lâm sẽ
bị khảm thành một con nhím.
"Đây là muốn chiến với ta một trận sao?"
Trần Lâm trong lòng trầm tĩnh khẽ hừ, nhìn thấy khí tức của võ hồn của cô gái
tỏa ra, so sánh với võ hồn bốn người Hạ Quân, Nhiếp Lăng, Mộc Chi cùng Yến
Linh cũng không thua kém bao nhiêu, thậm chí có phần nhỉnh hơn nhiều, như vậy
cũng là một siêu cấp thiên tài rồi, vì vậy Trần Lâm nội tâm không dám khinh
thường.
"Đã vậy thì thử uy lực của chiêu thức do chính ta sáng tạo ra xem ai mạnh ai
yếu."
Hai mắt chăm chú nhìn lấy mưa băng tiễn, Trần Lâm nhanh chóng thu lại Đoạt
mệnh thương trở về, thế thương linh hoạt nhanh chóng xoay chuyển, Trần Lâm tư
thế vững vàng, bên trong cơ thể chiến khí dũng động luân chuyển, khí thế cuồng
phát ngất trời, Đoạt mệnh thương toàn bộ được phủ một lớp dày đặc lôi điện như
hung giao.
"Bạo Lôi Lê Hoa--!!!"
Thân vững như bàn thạch, Đoạt mệnh thương trong tay Trần Lâm dùng tốc độ phi
thường mà đâm ra, không chỉ là tốc độ vô cùng nhanh mà độ chính xác là tuyệt
đối, mũi thương cứ như vậy đâm liên hồi tới trước.
"Khanh khanh khanh...!!!"
Vô số mảnh băng bị mũi thương đâm cho nổ nát, một lớp sương băng được tạo ra
phủ lấy Trần Lâm, dưới ánh nắng rực rỡ phản chiếu, cảnh tượng có thể nói rất
tráng lệ.
"Khanh khanh khanh...!!"
Tốc độ đâm ra không hề giảm sút, tới bao nhiêu Trần Lâm đón tiếp bấy nhiêu,
sau mười cái hơi thở, toàn bộ mũi tên băng sắc lẹm đều bị Trần Lâm đánh nát,
một cái cũng không chạm được vào người Trần Lâm.
"Ngươi...phá được vạn băng tiễn?"
Cô gái chứng kiến một cảnh này thì khuôn mặt lạnh lùng kia cũng phải biến sắc,
hai mắt trừng lớn không tin tưởng, thiếu niên trước mặt này cô đoán cũng chỉ
có lục tinh hoặc cùng lắm là thất tinh thực lực mà thôi, những tưởng một kích
này cô sẽ làm gỏi Trần Lâm rồi, nào ngờ chỉ một chiêu...một chiêu phá nát võ
hồn kỹ...mà lại là mạnh nhất một kích.
"Uy lực quả nhiên quá sức tưởng tượng..."
Trần Lâm trong lòng lúc này kích động muốn khóc, chưa bao giờ hắn có cảm giác
thành tựu như lúc này, Bạo Lôi Lê Hoa thương uy lực thực sự kinh người, hít
sâu một hơi, Trần Lâm khẽ hừ nói:
"Có gì mà không phá được, ngươi đừng tự cao quá mức...thiên ngoại hữu thiên
nhân ngoại hữu nhân, đừng tưởng mình lúc nào cũng là nhất...hừ"
"Ngươi...ngươi dám mắng ta? Tên khốn ngươi dám mắng ta?"
Cô gái trợn mắt chỉ vào Trần Lâm quát, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đả đỏ ửng vì
giận, chưa bao giờ cô bị một kẻ nào mắng như vậy, thậm chí là một lời nói nặng
cũng chưa từng ah, ấy vậy mà Trần Lâm dám mắng cô.
Trong lòng một cỗ hỏa khí cuồn cuộn bốc lên, bờ môi cắn nhẹ tức tối, cô gái
thẹn quá hóa giận quát lớn:
"Đồ khốn kiếp, ngươi đi chết đi!!!"
"Cực Địa Băng Sơn!!!"
Sau tiếng quát, bắt đầu từ chỗ đứng của cô gái, nhiệt độ xung quanh bắt đầu
giảm xuống với tốc độ chóng mặt, mặt đất cây cỏ đều bị đóng băng, sau đó lan
tới khu vực của Trần Lâm chẳng mấy chốc nơi này biến thành một vùng băng giá
chi địa, phía trên thưa thớt còn xuất hiện tuyết rơi, quả nhiên là một chiêu
thức mạnh mẽ.
Trần Lâm trong lòng có hơi giật mình, nhưng là cũng bình tĩnh giữ nguyên tư
thế, không có bị điều này làm cho ảnh hưởng, tiếp tục xem cô gái này còn có
cao chiêu gì.
"Hưu hưu hưu....!!"
Lúc này trên đầu chỗ Trần Lâm đang đứng, một ngọn núi băng to bằng cái xe hơi
đang hung hăng nện xuống, Trần Lâm thoáng kinh ngạc hoảng nhiên, đồng tử lập
tức thu nhỏ, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn tảng băng khổng lồ kia.
"Võ hồn kỹ rất mạnh mẽ...đáng tiếc là đã chọn nhầm người rồi..."
Trần Lâm trong tích tắc trầm mặc, sau đó khẽ lắc đầu nhếch miệng thì thào, một
chiêu này thực sự rất mạnh rất bất ngờ, võ hồn kỹ này nếu đối với người khác
thì e là trực tiếp thuấn sát...đáng tiếc lúc này người đó lại là Trần Lâm.
"Truy Tinh Trục Nguyệt!!"
Quát lạnh một tiếng, Trần Lâm trong tay Đoạt mệnh thương dựng đứng nhắm thẳng
khối băng, sau đó Trần Lâm hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, hai tay nắm chặt
Đoạt mệnh thương lăng không xoắn tới, thế thương như mãnh long xuất hải, như
muốn phá nát tinh không, phảng phất Đoạt mệnh thương cũng đang rít gào, toàn
bộ lực lượng cơ thể Trần Lâm đều đã dồn hết vào mũi thương này, thắng bại cũng
quyết định một kích này đây, một kích toàn lực.
"BÀNH--!!!"
Mũi thương cùng bề mặt tảng băng va chạm, một tiếng nổ kinh thiên động địa
phát ra, cả hai giao thủ trên không trung, khoảnh khắc này phảng phất như
ngưng lại, Đoạt mệnh thương cũng bị ép cong lại giống như một cây cung, mơ hồ
chỗ mũi thương tiếp xúc với bề mặt tảng băng còn tóe ra tia lửa bắt mắt.
Nhìn thì tựa như Trần Lâm đang yếu thế, nhưng thực chất người thua chính là cô
gái kia, nếu lúc này đây trong tay Trần Lâm không phải là Đoạt mệnh thương mà
là Huyền binh, thì có lẽ cô gái kia còn có phần thắng, đáng tiếc sự thật lại
không phải như vậy, trong tay Trần Lâm không phải là Huyền binh mà lại là chân
chính Hồn binh.
"Rắc rắc rắc...!!!"
Quả nhiên không sai, tảng băng ngay lúc này đã xuất hiện vết nứt, bắt đầu từ
mũi thương vết nứt tiếp tục lan ra toàn bộ tảng băng, sau đó nổ tan tành thành
bụi phấn.
"Bùm!!!"
Tảng băng như một bị bột mì nổ tung trên không trung, vụn băng tràn ngập trên
bầu trời lấp lánh ánh sáng mặt trời trông vô cùng hoa lệ.
"Ngươi...ngươi..."
Cô gái lúc này mở to mắt đứng yên tại chỗ, khuôn mặt biểu hiện đờ đẫn, tâm
thần giống như bị Trần Lâm làm cho chấn kinh khiếp sợ rồi, phút chốc đứng hình
không nói nên lời.
Một thương!!!
Lại là một thương, một thương phá nát võ hồn kỹ mạnh nhất của cô, tên thiếu
niên trước mắt này thực lực là cỡ nào ghê tởm, Trần Lâm đã hòa toàn phá vỡ
nhận thức của cô từ trước đến giờ, triệt để hủy hoại lòng tự cao của cô.
"Thế nào? Có phải rất cảm thấy không tin tưởng? Ngươi nên bỏ thói ngang ngược
không xem ai vào mắt đi là vừa, nể tình ngươi là con gái nên hôm nay ta tạm
tha cho ngươi...nếu lần sau ta gặp lại còn như vậy thì ta sẽ...cho ngươi nếm
thử thần côn hàng yêu nữ mùi vị...hừ."
Trần Lâm khuôn mặt lãnh ngạo thao thao bất tuyệt nói ra, mơ hồ có sự đe dọa
đâu đây, dứt lời Trần Lâm vận Tật Ảnh bộ chạy mất.
Không phải Trần Lâm sợ gì cô gái trước mặt này mà không tiếp tục tấn công, mà
là ẩn đằng sau kia còn có một người khác chưa lộ diện, Trần Lâm đoán tu vi
người này rất cao cường, còn biết che dấu hơi thở ẩn mình, nhưng là Trần Lâm
trong lúc giao chiến với cô gái liền phát hiện, rõ ràng là hộ vệ của cô gái
này, nếu như Trần Lâm ra tay chắc chắn người đó sẽ không để yên, vì vậy mà
Trần Lâm phải giả vờ như là không biết nhanh chóng chuồn đi.
"Hừ...tên khốn kiếp này...đừng để bản cô nương gặp lại ngươi..."
Cô gái xinh đẹp nhìn Trần Lâm biến mất hậm hực dậm chân một cái, hai mắt ủy
khuất ngấn ngấn lệ, đích thị là một cô nương mít ướt.
"Ha ha...Trang nhi, ngươi sao rồi, có phải cảm thấy rất khó chấp nhận phải
không?"
Lúc này, người ẩn thân kia cũng xuất đầu lộ diện, đó là một người đàn ông
trung niên, mặt mày đôn hậu hiền lành, nhưng là trên người phảng phất có một
cỗ sát khí do giết nhiều người mà hình thành, nhưng cỗ sát khí này rất khó để
cảm nhận được.
"Tần thúc...sao lúc nãy người không xuất hiện chứ...tên khốn đó dám đánh lại
ta...người để hắn bắt nạt ta..."
Cô gái một mặt ủy khuất làm nũng Tần thúc, bộ dáng như rất không cam lòng.
"Ha ha...ngươi nha đầu này...tính tình nghịch ngợm không xem ai ra gì...nếu
như không để ngươi chứng kiến bên ngoài này cũng có nhiều người khác mạnh hơn
ngươi thì ngươi không hiểu ra. Thiếu niên lúc nãy đã lưu tình không ra tay rồi
đấy, lỗi là tại ngươi còn than trách ai nữa."
Tần thúc cười lớn khẽ gõ nhẹ vào trán cô gái, sau đó dạy dỗ một hồi cô gái,
trong giọng nói phảng phất có một sự tán dương Trần Lâm nhè nhẹ.
Lúc này ẩn nấp chứng kiến thấy "Cực Băng Chi Địa" xuất ra, Tần thúc đã chuẩn
bị bay ra cứu lấy Trần Lâm rồi, nhưng là nhìn thấy ánh mắt đó của Trần Lâm,
một ánh mắt kiên định tự tin, một phong thái không sợ trời không sợ đất kia,
Tần thúc liền biết Trần Lâm không phải là một thiếu niên bình thường.
Trong lòng cảm thấy vô cùng bất ngờ, Trần Lâm kia cũng chỉ là thất tinh võ sư,
nhưng là dễ dàng phá vỡ võ hồn kỹ của Trang nhi, ngay lập tức hai chữ "Bất
phàm" được nhận định cho Trần Lâm.
"Không ngờ ở đây cũng có bực này thiên tài...thú vị thật."
Tần thúc trong lòng cảm thấy vô cùng hứng thú, cũng cảm ơn Trần Lâm lần này đã
dạy cho Trang nhi một bài học, nếu không cũng chỉ mãi là ếch ngồi đáy giếng mà
thôi.
"Tần thúc...người còn bênh vực hắn nữa, ta mới là người cần bênh vực
chứ...người không thương ta..."
Cô gái tên Trang nhi hai mắt ngấn lệ hờn dỗi nói.
"Ha ha...ta sao lại không thương ngươi chứ...chỉ là ra ngoài ngươi nên điều
chỉnh tính cách lại đi, không giống như ở nhà muốn làm gì thì làm, cũng giống
như thiếu niên lúc nãy, người chịu thiệt chắc chắn là ngươi mà thôi...hiểu rồi
chứ..."
Tần thúc cười cười nói, ánh mắt đầy trìu mến thương yêu dặn dò.
"Vâng...ta hiểu rồi..."
Cô gái biết mình đã sai lập tức cúi đầu đáp, nhưng là trong lòng còn ghi hận
Trần Lâm không bỏ, ánh mắt lạnh nhạt ấy, gương mặt đầy kiêu ngạo ấy, phong
thái ấy...tất cả đều được cô ghi tạc vào tâm trí, thề nếu gặp lại sẽ cho Trần
Lâm sống dở chết dở để hả giận.
"Thế thì tốt, càng ở bên ngoài càng lâu, ngươi sẽ nhận ra cuộc đời sẽ không có
màu hồng và không giống như mơ đâu...nếu không thì bên trong gói mì tôm đã có
ba con tôm rồi..."
Nói một câu xong, cả hai lặng lẽ biến mất, trả lại một mảnh tịch mịch cho khu
rừng.
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ Kim Phiếu.
Cảm ơn mọi người.
Mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com