Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng le lói những tia nắng đầy huy hoàng rực rỡ, lúc
này đây Trần Lâm đã không còn ở trong phòng nữa, vừa mới nãy Trần Lâm đã rời
phòng ra ngoài.
Từ tối hôm qua, sau khi thành công đột phá ngũ tinh võ sư đỉnh phong, Trần Lâm
miệt mài kiên trì thử sức dung hợp cùng lúc Thôn Thiên Thần Ma và Diệt Thiên
Thần Lôi võ hồn, từ đơn giản cho đến phức tạp Trần Lâm không bỏ sót một cách
nào, nhưng là dù có cố gắng đến thế nào đi nữa thì Trần Lâm vẫn không cách nào
thực hiện lại một lần, cứ như là một thứ gì đó mất đi rồi là không thể tìm
lại, Trần Lâm luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng đó cũng chỉ là cảm
giác mà thôi, kiên trì mãi cho đến gần sáng vẫn không được, Trần Lâm bất đắc
dĩ phải ngừng tập luyện.
"Hô...!"
Trên đường, Trần Lâm hít một hơi thật sâu, không khí trong lành thật sảng
khoái dễ chịu, làm gió sớm thổi qua người làm Trần Lâm tỉnh táo sáng suốt.
Mục đích ra ngoài hôm nay của Trần Lâm không phải cái gì khác chính là đến kho
binh khí của Thiên Hồn học viện, tính tới giờ thì chỉ còn có bảy tháng nữa là
đến học viện đại tái, lúc đó Trần Lâm chắc chắn sẽ đối mặt với đông đảo học
sinh trong học viện, từ thiên tài cho đến siêu cấp thiên tài rất nhiều học
sinh, mà bọn họ tất cả đều trải qua rèn luyện học tập ở Thiên Hồn học viện, từ
công pháp đến võ kỹ các loại, có thể nói thực lực Trần Lâm lúc này cũng không
dám xem thường.
Chính vì vậy bây giờ Trần Lâm đến kho binh khí để lựa chọn một thanh binh khí
phù hợp cho mình, có binh khí vừa tay, võ kỹ có thể phát huy tối đa lực sát
thương, giống như hổ mọc thêm cánh rất có ưu thế trong chiến đấu.
Trần Lâm cũng chỉ đi một mình, bởi hắn biết lúc này bốn người Nhiếp Lăng, Hạ
Quân, Mộc Chi cùng Yến Linh hẳn đang còn luyện hóa Bạo lực đan dược hiệu, bởi
vì Trần Lâm là cường đại song võ hồn cộng thêm thể chất cường hãn và Chiến
thần quyết giúp đỡ, việc luyện hóa đương nhiên nhanh hơn bốn người bọn họ rất
nhiều lần, vì thế Trần Lâm không muốn quấy rầy bọn họ mà đi một mình.
Một lát sau, Trần Lâm lúc này đã đứng trước một cái điện nhỏ, bên trong có một
vị lão sư trông coi cẩn thận, nơi này cách phòng viện trưởng cũng không xa,
rộng rãi thoáng đãng.
Không ngần ngại, Trần Lâm bình thản nhẹ nhàng bước vào bên trong, sau đó khẽ
nói:
"Chào lão sư, ta đến đây để lấy binh khí..."
"Hử?"
Bên trong vị lão sư khuôn mặt hơi lớn tuổi, râu tóc chỗ đen xem chỗ trắng,
khoảng chừng năm lăm năm sáu tuổi, bộ dáng mệt mỏi uể oải liếc qua nhìn Trần
Lâm, sau đó lấy tay che miệng ngáp một cái, hai mắt nhắm hờ hỏi:
"Ngươi là ai? Học sinh năm nhất?"
"Vâng, ta là Trần Lâm, ta đến để lấy binh khí, đây là lệnh bài thân phận..."
Trần Lâm gật đầu thản nhiên trả lời, sau đó từ trong ngực lấy ra lệnh bài thân
phận đưa ra.
Vị lão sư cầm trên tay lệnh bài thân phận, sau đó đưa mắt quay sang Trần Lâm
quét một vòng từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu thân thể
Trần Lâm, cũng may là Trần Lâm tâm tính kiên định không dễ lung lay, nếu không
là người khác e là phải nuốt nước bọt run sợ rồi ah.
"Ngươi là Trần Lâm đã đoạt giải quán quân trong đợt thí luyện lần này?"
Trả lại lệnh bài cho Trần Lâm, vị lão sư bản mặt có chút bất ngờ, trong mắt
thoáng lóe lên một đạo dị sắc nhanh như thiểm điện nhàn nhạt hỏi.
"Vâng lão sư, chỉ là may mắn thôi ạ, đó là cả đội kết quả thu được không riêng
gì ta đâu ạ."
Trần Lâm có chút giật mình trong lòng, sau đó là cười khan khiêm tốn đáp.
"Được rồi, đi theo ta..."
Vị lão sư khẽ gật đầu, gương mặt có chút trở nên thân thiện hơn nói, sau đó
dẫn Trần Lâm đi sâu vào trong điện.
Vào bên trong, Trần Lâm lúc này đang đứng trước hai cánh cửa rất lớn, hai cánh
cửa giống như làm bằng hắc thiết cứng chắc vô cùng.
Vị lão sư bước tới trước cánh cửa, sau đó đặt hai tay lên bề mặt hai cánh cửa.
"Hự--!!"
Vị lão sư khí thế bỗng bộc phát cao trào, hít sâu một hơi nặng nề sau đó dùng
hai tay tách mạnh cánh cửa ra.
"Két...két...két..."
Hai giây sau, những tiếng két két do ma sát gây ra đầy ớn lạnh xuất hiện, sau
đó cánh hai cánh cửa dần hé mở, một khe hở ở trung tâm từ từ mở rộng, lộ ra
bên trong là vô số vũ khí các loại đang lấp lánh ánh kim được xếp ngay ngắn.
Theo bước chân vị lão sư, Trần Lâm bước vào bên trong, quan sát một lượt xung
quanh, Trần Lâm nhìn thấy xung quanh toàn bộ đều là vũ khí từ cung, kiếm, đao,
thương...rất nhiều vũ khí, nhưng ở đây Trần Lâm chỉ thấy đặt toàn là Nhân binh
mà thôi, vì là một giám định sư nên chỉ cần liếc mắt qua là Trần Lâm phân định
được ngay.
"Nơi này chỉ có Nhân binh mà thôi, viện trưởng có dặn đưa cho ngươi Huyền
binh, đi theo ta vào trong kia..."
Vị lão sư bình thường giảng giải cho Trần Lâm, sau đó dắt Trần Lâm vào sâu bên
trong căn phòng, càng đi vào trong Trần Lâm càng cảm thấy giống như đang đi
sâu xuống lòng đất vậy, nhiệt độ một lúc càng giảm, không khí cũng lạnh lẽo âm
lãnh rõ rệt.
Một lát sau, Trần Lâm lúc này cũng đã đến nơi, chỗ này trông rất khác biệt với
nơi vừa rồi, xung quanh như là lót bằng đá hoa cương, nhưng không gian cũng
rất rộng lớn.
"Nơi này chính là chỗ cất giữ Huyền binh vũ khí của Thiên Hồn học viện, tất cả
đều là Huyền binh ngươi có thể thoải mái lựa chọn, miễn là vừa ý thì cứ lấy."
Vị lão sư đưa tay giới thiệu một hồi sau đó thoải mái nói với Trần Lâm.
Trần Lâm đưa mắt đánh giá một vòng xung quanh thử xem, quả đúng là bên trong
này tất cả đều là Huyền binh, một thanh Địa binh cũng không có, trong lòng
Trần Lâm suy đoán Địa binh hẳn là rất khan hiếm ở đây, nếu có thì cũng phải
cấp bậc như Quách Lương hoặc bốn vị phó viện trưởng mới có mà thôi, điều này
cũng dễ hiểu mà thôi.
"Vâng thưa lão sư..."
Trần Lâm khẽ gật đầu đáp, sau đó cất bước đi tìm kiếm thử xem sao.
Vị lão sư cũng lặng lẽ đi theo bước chân của Trần Lâm, trên đường Trần Lâm
thấy vô số vũ khí đủ các loại hình dạng, có điều Trần Lâm vẫn chưa có lựa
chọn, đơn giản là hắn thấy không muốn nên không chọn mà thôi.
Đằng sau vị lão sư cũng nhíu mày lấy làm lạ, thường thường các học sinh trước
vào đây chỉ cần mấy phút hoặc nửa tiếng đồng hồ đã chọn ra vũ khí thích hợp
cho mình, nhưng Trần Lâm lúc này đã đi được gần cả tiếng đồng hồ, nhìn qua hơn
nghìn thanh Huyền binh vẫn chưa thấy được một thanh vừa ý mình.
"Quá nhẹ, không thích hợp..."
"Quá ngắn...không ổn..."
"Cái này trông như không được sắc bén lắm..."
"Kiếm? Ta không thích kiếm ah..."
"............."
Trần Lâm như một người đi chợ hỏi giá tất cả mặt hàng nhưng không có mua một
thứ gì, vị lão sư đi đằng sau không kìm được mà đôi môi co giật, trong bụng
thầm mắng Trần Lâm xối xả:
"Thằng ôn con này, không lẽ cả kho vũ khí nó không chọn được một cây sao? Viện
trưởng có nhìn nhầm hay không thế này?"
Hai người đi quanh một vòng xem toàn bộ vũ khí có bên trong, nhưng là Trần Lâm
lúc này vẫn là tay không, vẫn chưa tìm được một thanh vũ khí ưng ý.
"Này, ngươi đã xem hết toàn bộ vũ khí ở đây rồi ah, chẳng lẽ hơn cả nghìn
thanh cũng không có một thanh vừa ý ngươi?"
Vị lão sư khuôn mặt có chút mất kiên nhẫn nhíu mày nói, bộ mặt cứ như gặp quỷ
dị một sự việc ah.
"Ha ha, thật ngại quá lão sư, quả thực trong này ta không thấy vừa ý được cái
nào cả, còn có thanh vũ khí nào khác đặc biệt hơn một chút không vậy?"
Trần Lâm sờ mũi cười khan ngại ngùng nói, trong lòng cười khổ không thôi, hắn
đây cũng là nói sự thật chứ không nói đùa, kiếp trước binh khí gì cũng dùng
qua, nhưng chân chính một loại vũ khí để tu luyện chinh chiến thì chưa có, vì
vậy mà bây giờ Trần Lâm mới phân vân lưỡng lự không biết cái nào là hợp với
mình, thậm chí vì thân thể cường hoành mạnh mẽ nên cầm lên cái nào cũng nhẹ
như bổng, quả thực là không cách nào dùng được ah.
"Được rồi, để ta xem đã...đặc biệt..."
Vị lão sư hai nhăn trán lâm vào trầm tư suy nghĩ, sau đó hai mắt hồ quang chợt
lóe, trên miệng cười mà giống như không phải cười thâm ý nói:
"Đặc biệt thì có đấy, nói về đặc biệt nhất thì ở đây còn một thứ, thứ này ngay
đã có rất nhiều học sinh từng chạm qua nhưng chưa một ai có thể dùng được,
ngươi nói xem như vậy đủ đặc biệt chưa?"
"Ồ!"
Trần Lâm nghe vậy liền ồ lên kinh ngạc, trong lòng tò mò không biết là thứ gì,
vị lão sư đã dấy lên sự hứng thú của Trần Lâm rồi ah, nếu đúng như lời nói thì
Trần Lâm nhất định phải đi xem thử một lần mới được.
Mn đọc truyện vui vẻ. ^^
Truyencv.com