Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
"Miệng của ngươi thật thối...ngươi cũng giống như chúng ta mà thôi, cũng là
học sinh năm nhất...ngươi lấy tư cách gì chê bai chúng ta? Ngươi có biết chúng
ta đã cố gắng như thế nào không hả?"
Thiếu niên đội trưởng Minh Hỏa chiến đội khuôn mặt xám tro bất bình nói, hai
tháng này bọn họ đã nỗ lực hết mức, thành quả của họ đáng để công nhận và tự
hào, trải qua sương giông gió rét mới có được thành quả ah.
"Ha ha...đúng là đồ thiếu hiểu biết, tổ đội chúng ta chính là Đoạn Phong chiến
đội, bên trong tổ đội chúng ta còn có hai người mang mười hai cấp võ hồn, tổ
đội của chúng ta còn săn được ngũ tinh yêu sư Ngọa Nha báo, chúng ta còn chưa
lên mặt thì thôi, còn đến lượt các ngươi lên mặt ảo tưởng?"
Cô gái kia che miệng cười khúc khích đầy giễu cợt nhìn lấy Minh Hỏa chiến đội,
sau đó bộ mặt giương lên đầy kiêu ngạo mà nói ra, trong lòng cũng là một hồi
đắc ý cười lạnh.
"Cái gì?"
Chàng thiếu niên nghe vậy liền há hốc mồm kinh hãi, võ hồn mười hai cấp, yêu
sư ngũ tinh, nếu đây là sự thật thì bọn họ quả có vốn liếng để kiêu ngạo ah,
Minh Hỏa chiến đội vất vả lắm cũng chỉ săn được tứ tinh đỉnh phong yêu sư mà
thôi, còn chưa dám thử sức với ngũ tinh yêu sư, bỗng chốc trong lòng toát lên
một cỗ thất bại cảm giác.
"Sao? Có phải là rất bất ngờ? Hừ...nếu biết vậy thì im miệng lại đi, chứ nếu
nói ra lại tự rước nhục nhã vào mình."
Cô gái của Đoạn Phong chiến đội hừ nhẹ một tiếng cảnh tỉnh, hai mắt không thèm
liếc lấy Minh Hỏa chiến đội thành viên, đây là quá khinh thường rồi.
"Hừ!!"
Bên kia thiếu niên đội trưởng Minh Hỏa chiến đội lập tức cứng họng không dám
tiếp tục ngạnh kháng, thực lực không bằng người thì phải chấp nhận mà thôi,
thầm nghĩ năm nhất chỉ có mấy người đạt được mười hai cấp võ hồn mà lại nằm ở
trong Đoạn Phong chiến đội, trong lòng thiếu niên cũng dễ chấp nhận, hừ một
tiếng tức giận, cậu thiếu niên dẫn theo tổ đội của mình rời đi chỗ khác.
Ở bên này, Trần Lâm cùng đồng bọn cũng chứng kiến hết thảy, ai nấy cũng một bộ
mặt trầm tĩnh nghĩ ngợi.
Quả nhiên thế giới này thực lực mới là tất cả, có thực lực thì dù ngươi cố
gắng bao nhiêu nhưng ngươi yếu kém thì vẫn phải bị xem thường, muốn thoát khỏi
sự xem thường đó thì mấy kẻ yếu đuối làm được? Kiếp trước Trần Lâm chính là
một dạng như vậy, nhưng mấy ai được như Trần Lâm?
"Trần Lâm...yêu đan của chúng ta đâu?"
Nhớ tới yêu đan, Nhiếp Lăng trong lòng cao hứng hẳn lên, nghe đám người Đoạn
Phong chiến đội gì đó khoe săn được ngũ tinh yêu sư mà hắn nhức nách chịu
không được, trong bụng thầm hừ lạnh:
"Ngũ tinh yêu sư đã là cái gì? Bọn ta còn giết lục tinh yêu sư như giết gà,
đánh nhau với cửu tinh yêu sư đây này."
Ba người Hạ Quân cùng Mộc Chi và Yến Linh cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Trần
Lâm, bởi vì trước khi chạy trốn khỏi Nguyệt Nhãn U Linh hổ thì Trần Lâm là
người giữ lấy toàn bộ số yêu đan thu được ah.
"Yêu đan?"
Trần Lâm khuôn mặt đăm chiêu nhớ lại, lúc trước ở Huyết Độc sâm lâm, vì thu
hút sự chú ý của Nguyệt Nhãn U Linh hổ hắn đã bỏ ra hầu hết số yêu đan của cả
đội rồi, nghĩ rồi Trần Lâm móc ra một cái túi trữ vật rồi đổ ra:
"Lượng lớn yêu đan ta đã dùng đánh lạc hướng Nguyệt Nhãn U Linh hổ, tất cả chỉ
còn bấy nhiêu mà thôi..."
Đổ ra bên ngoài, tất cả là mười lăm viên yêu đan của lục tinh yêu sư, mười lăm
viên yêu đan với đủ loại màu sắc khác nhau đầy lung linh mê hoặc người xem,
tất cả chỉ còn bấy nhiêu.
Còn về việc Trần Lâm thu được yêu đan của Huyết giao long kia thì hắn không
nói ra, chưa biết chắc đó có phải là yêu đan hay không nhưng Trần Lâm còn phải
nghiên cứu kĩ lưỡng, còn tồn tại sau lôi kiếp chắc cũng không phải phàm vật
ah.
"Đó là tất cả...xin lỗi các ngươi..."
Trần Lâm trên mặt một vòng bất đắc dĩ hiện lên thật thà nói, trong lòng cũng
chỉ biết thở dài, quả thật tổ đội của hắn nói về cố gắng cũng không kém cạnh
ai khác, lượng yêu đan phải nói là khổng lồ, cơ mà sự việc kia Trần Lâm đã
chính tay đánh mất đi rất nhiều công sức của mọi người.
"Bọn ta hiểu mà...đối với chúng ta...ngươi...quan trọng hơn rất nhiều..."
Nhiếp Lăng vỗ vai Trần Lâm an ủi, ánh mắt không chút nào bất mãn chi sắc, sau
đó trên mặt một bả nghiêm túc hào khí can vân nói:
"Yêu đan chúng ta có thể tìm lại bằng giết yêu thú, còn bằng hữu...ngươi là
duy nhất..."
Trần Lâm khuôn mặt lúc này có chút xúc động, hốc mắt cay cay khó nói, nhìn qua
ba người Hạ Quân, Mộc Chi cùng Yến Linh, ba người bọn họ cũng khẽ mỉm cười gật
đầu, quả nhiên Trần Lâm không xem nhầm người, đây mới là bằng hữu chân
chính...
"Các học sinh trật tự!!!"
Đang lúc mọi người nói chuyện rôm rả đầy hưng phấn, một đạo âm thanh to lớn
tràn ngập uy nghiêm vang lên phủ khắp sân lớn, ngay lập tức toàn bộ học sinh
đều im lặng như phản xạ vô điều kiện.
Trên bục một đám lão sư của học viện bước ra, trung tâm đó Trần Lâm có thể
thấy rõ Quách Lương viện trưởng cùng bốn người phó viện trưởng Văn Kiệt, Kiếm
Thông, Lãnh Tố Tố và Hồ Thiên Mị đồng nhất đi ra.
"Chào các ngươi, ta là Quách Lương, chính là viện trưởng của Thiên Hồn học
viện, là người quyết định trực tiếp kết quả của đợt thí luyện lân này.
"Ồ, là viện trưởng..."
"Chuẩn bị có kết quả rồi..."
"Viện trưởng đẹp trai..."
"......"
Tiếng nói vừa dứt thì bên dưới ồ lên kinh ngạc, ngay lập tức cả sân lớn lại
bao trùm hỗn loạn tiếng nói.
"Trật tự!!"
Quách Lương đưa tay ra hiệu im lặng, sau đó quét một vòng bên dưới học sinh,
ánh mắt đầy uy vọng, nghiêm trang của một bậc trên, sau đó nói tiếp:
"Trong hai tháng này ta biết các ngươi rất cố gắng, như vậy là rất tốt, bất
quá sự cố gắng của các ngươi sẽ không phải là vô ích, dù có yếu kém hay mạnh
mẽ, tất cả các ngươi đều sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng."
"Các ngươi đồng ý không?"
"Đồng ý!!!"
Bên dưới toàn bộ học sinh nghe vậy tâm trạng liền trở nên sảng khoái, trong
lòng cảm giác phấn khích dâng lên cực độ, tất cả gân cổ lên đồng thanh hét
lớn.
"Tốt."
Quách Lương khuôn mặt không buồn không vui gật đầu hô tốt, hai tay chắp sau
lưng, ánh mắt trong như mặt hồ tiếp tục nói:
"Tinh thần nhiệt lửa như vậy là rất tốt, nhưng mà phần thưởng sẽ không đồng
nhất với tất cả, các ngươi cố gắng nhưng cũng có học sinh khác cố gắng hơn các
ngươi, đương nhiên bọn họ sẽ đạt được thành tích tốt hơn và phần thưởng nhận
được giá trị sẽ cao hơn...ta nói như vậy các ngươi hiểu hết chứ?"
"Hiểu!!"
"Tất cả nhất trí không có dị nghị?"
"Nhất trí, không dị nghị!"
Toàn bộ học sinh đồng thanh hô lớn, khí thế phảng phất như thiên binh vạn mã
vậy.
"Tốt lắm, ta sẽ nói cách xét kết quả, trước hết là phải tham gia thí luyện, tổ
đội phải đạt đủ năm người...và quan trọng nhất một thứ đó là số yêu đan mà các
ngươi vất vả thu được, nó sẽ yếu tố quyết định thành quả của các ngươi...sau
đây ta sẽ tiến hành thu lại yêu đan, và đội trưởng sẽ đại diện đi lên nộp lại
kết quả thu được của cả đội..."
Quách Lương viện trưởng giọng nói thanh thúy mà vang vọng, một hồi diễn giải
cho học sinh hiểu rõ, sau đó tiến hành thu lại kết quả của các tổ đội tham gia
thí luyện.
Bên dưới một mảnh xôn xao náo nhiệt, bên trong đám đông các đội trưởng lần
lượt bước lên, vẻ mặt ai nấy đều hừng hực nhiệt huyết, ai cũng có một sự tự
tin vô cùng, một sự tự tin pha lẫn trầm ổn khi đã trải qua chém giết yêu thú,
khi mà sự nhút nhát sợ hãi đã được trui rèn mài luyện qua sát phạt nguy hiểm.
"Trần Lâm, lên đi, dù kết quả ra sao cũng không thành vấn đề, phần thưởng
không có cũng không sao..."
Nhiếp Lăng, Hạ Quân, Mộc Chi cùng Yến Linh một ý nói ra, bọn họ không hề trách
móc hay quan trọng chuyện phần thưởng kia, cái cốt yếu là khí thế của cả đội
không thể thua bất cứ ai.
"Được rồi."
Trần Lâm bình thản gật đầu, hít sâu một hơi, Trần Lâm tư thái điềm đạm mà
chững chạc thong thả bước lên.
Mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com