Người đăng: ๖ۣۜNam ๖ۣۜThần
Thời gian vô tình cứ thế trôi qua, mới đây đã là hai ngày ròng, chuyến đi thí
luyện ở Huyết Độc sâm lâm đã kết thúc đột ngột trong sự khó hiểu của các học
sinh, Thiên Hồn học viện cũng chưa chính thức công bố kết quả của các tổ đội
trong đợt thí luyện lần này, khoảng thời gian này mọi người ai nấy đều háo hức
nôn nao chờ đợi, ai cũng tự tin là mình sẽ giành quán quân ah.
Từ lúc trở về từ Huyết Độc sâm lâm tới giờ, Trần Lâm cùng bốn người Hạ Quân,
Nhiếp Lăng cùng Mộc Chi và Yến Linh cũng chưa có dấu hiệu tỉnh trở lại, vẫn
một mực ngủ say như vậy tới giờ, có điều Quách Lương viện trưởng cùng phó viện
trưởng cũng không có lo lắng quá nhiều, bọn họ ngoài chưa tỉnh dậy thì tất cả
đều ổn thõa bình thường, nhưng là vì không nguy hiểm đến tính mạng nên cũng
không để ý cho lắm, cho người chăm sóc chu đáo cho bọn họ là ổn rồi.
Lúc này, bên trong căn phòng đầu tiên ở dãy nhà cho học sinh, một thân ảnh
thiếu niên nằm trên giường kịch liệt dãy giụa, hai tay siết chặt cứng ngắt,
sắc mặt có vẻ kinh hoảng cùng lo sợ phủ lấy, hai mắt đã nhắm chặt nhưng miệng
thì thở hồng hộc thỉnh thoảng kêu gào gì đó rất thê lương thảm thiết.
"A a a a!!"
"Hô...hô...hô!!"
Trần Lâm bỗng gào rống một tiếng thật lớn, sau đó hai mắt đột nhiên mở lớn bật
ngồi dậy thở hồng hộc, hai tay vuốt mặt nhễ nhại mồ hôi, khẽ nuốt một ngụm
nước bọt, Trần Lâm nhỏ giọng thì thào:
"Giấc mơ này...còn tám người đó...họ là ai...giấc mơ này từ đâu đến..."
Trần Lâm một bộ mặt hoảng nhiên khó hiểu, đầu óc rối bời hỗn loạn, nói rồi hai
mắt Trần Lâm sụp xuống, thân thể vô lực tiếp tục rơi vào giấc ngủ, nếu để ý ta
có thể thấy võ hồn ấn ký sau lưng Trần Lâm vừa nãy lóe lên rồi nhanh chóng vụt
tắt.
Hai ngày nay, Trần Lâm liên tục trầm luân vào một giấc mơ xa lạ, nơi một thế
giới đầy hỗn loạn như muốn hứng chịu tận diệt, ở đó một thân ảnh cao lớn uy vũ
đứng ra hứng lấy hạo kiếp, phía sau tám đạo thân ảnh khác đứng dõi theo, Trần
Lâm không hiểu sao nhìn thấy những ánh mắt đó là tâm trí đột nhiên trở nên sầu
bi xót xa tới tận đáy lòng, một cảm giác u oán thê lương tràn ngập, làm Trần
Lâm như bị nhập thân vào đó không tự chủ được mà gào thét.
......
Ba ngày sau...
"Viện trưởng, năm người bọn chúng đều tỉnh lại rồi ạ, có nên để bọn hắn tới
đây không ạ..."
Một vị lão sư khom lưng kính trọng nói.
"Tỉnh cả rồi?"
Bên trong phòng viện trưởng, Quách Lương giật mình kinh ngạc, nét mặt hiển lộ
một tia vui mừng không giấu được, lập tức mỉm cười nói:
"Được rồi, không cần...ngươi kêu bọn chúng tập trung ở sân lớn học viện đi, ta
có việc cần thông báo."
"Vâng ạ, ta đi gọi bọn chúng ngay đây."
Vị lão sư gật gù đáp lời, sau đó nhanh lẹ rời phòng đi triệu tập năm người
Trần Lâm tới sân lớn.
Quách Lương cũng không ở lại phòng nữa mà cũng rời đi, hiện giờ năm người bọn
hắn đã tỉnh, Quách Lương không muốn bọn hắn chậm trễ thời gian tu luyện nữa,
ngay lập tức tiến hành ban thưởng cho đợt thí luyện lần này.
.............
Lúc này, ở sân lớn Thiên Hồn học viện, tất cả học sinh năm nhất có mặt trong
đợt thí luyện đều đã có mặt, Trần Lâm, Hạ Quân, Nhiếp Lăng cùng Mộc Chi và Yến
Linh cũng đã xuất hiện ở đây rồi, năm người đang đứng trò chuyện với nhau khá
nhiệt tình.
"Trần Lâm, trước khi ngất xỉu ta nhớ là Hạ Quân và ta đã bị thương rất nghiêm
trọng rồi cơ mà, sao chỉ mới mấy ngày đã hồi phục lại rồi? Ta thấy dường như
cơ thể còn khỏe hơn lúc trước nữa ah."
Nhiếp Lăng khuôn mặt ngơ ngác khó hiểu, nhìn lấy Trần Lâm nhíu sâu lông mày
hỏi.
Bởi vì lúc nằm trong tay Hắc Bạch Liệt Tinh, Nhiếp Lăng đã cảm nhận được vết
thương của mình cũng không hề nhẹ, mà người còn lại lúc đó chỉ có Trần Lâm,
chắc hẳn Trần Lâm là hiểu được ngọn nguồn vấn đề rồi.
"Còn nữa, Hắc Bạch Liệt Tinh làm sao mà không giết chúng ta? Rốt cuộc ngươi có
biết chuyện gì xảy ra không hả Trần Lâm?"
Hạ Quân lúc này cũng một mặt nghi hoặc, ánh mắt đưa hướng về Trần Lâm gặn hỏi,
bởi hắn không thể nghĩ tới Hắc Bạch Liệt Tinh là do Trần Lâm tiêu diệt, đó là
cửu tinh yêu sư đỉnh phong ah, nhưng nếu vậy thì tại sao bọn họ vẫn còn sống?
"Cái này ta cũng không rõ nữa, ta cũng bị đánh bất tỉnh như các ngươi vậy ah."
Trần Lâm khuôn mặt ngây ngô chân chất mà trả lời, hắn không muốn để lộ chuyện
chính mình là người tiêu diệt Hắc Bạch Liệt Tinh đâu ah, còn chuyện cứu sống
bốn người bọn hắn nữa, bởi sự việc này quá kinh thế hãi hùng rồi, nếu nói ra
không biết phản ứng của bọn họ sẽ ra sao đây, tốt nhất là giữ kín chuyện này
không nói cho bốn người bọn hắn là được, tránh làm mọi người kinh nghi tò mò.
"Chắc là do các lão sư đến cứu chữa kịp thời đánh đuổi Hắc Bạch Liệt Tinh đi,
vì thế chúng ta vẫn an toàn như này đây, các ngươi đừng nghĩ nhiều nữa."
Trần Lâm trầm ngâm một lát rồi nói ra, nét mặt không có một tia biểu hiện thất
thường nào, mười phần giống như thật, kiếp trước âm mưu, ba xạo đủ trò để đạt
được mục đích, Trần Lâm trình độ diễn xuất có thể nói là bậc thầy.
"Vậy sao?"
Nhiếp Lăng như hiểu rõ mọi chuyện gật gù, sau đó khuôn mặt bỗng hơi trầm xuống
thở dài cảm thán:
"Haiz, lúc đó cứ tưởng chúng ta sẽ chết rồi cơ đấy, nghĩ lại Nhiếp Lăng ta còn
thấy sợ hãi đây này...
"Quả thật lúc đó ta cũng rất hoảng loạn, nhưng mà đầu óc cứ mê muội không cách
nào tự chủ được, cứ tưởng đời mình cứ vậy là tiêu rồi chứ, không ngờ chúng ta
không những sống sót nà cảnh giới lại được đột phá nữa chứ..."
Yến Linh nhớ lại cảnh tượng lúc đó khuôn mặt bất giác hiện lên một vẻ khiếp
đảm, rùng mình một cái rồi mừng rỡ nói.
"Các ngươi đều đột phá rồi?"
Trần Lâm có chút ngạc nhiên hỏi, trong bụng thầm hô thần ma máu huyết quả là
thần kì, không biết liệu bọn họ có được hưởng thêm lợi ích khác từ nó nữa
không, nhưng tất cả đều tương thích với thần ma máu huyết thì đúng là kì tích.
"Đúng vậy, cảm giác lực lượng có vẻ hơi khác so với lần trước, lạ lạ sao sao
ấy rất khó hiểu..."
Mộc Chi lông mày liễu khẽ cau nói, trên mặt một mảnh mờ mịt không giải thích
được.
"Đúng vậy, ta tuy là đột phá trước các ngươi nhưng là lúc này vẫn thấy khác
khác ah, nhưng là vẫn không biết khác là khác cái gì, thật khó hiểu..."
Nhiếp Lăng cũng gật gù hưởng ứng.
"Chúc mừng nhé."
Trần Lâm gật đầu thành tâm chúc mừng.
"Các ngươi vừa tỉnh dậy nên thấy vậy thôi, đừng nên nghĩ nhiều, tất cả đều còn
sống đã là chuyện tốt rồi, chuyện đã qua chúng ta đừng nhắc lại nữa..."
Trần Lâm khẽ mỉm cười trấn an tinh thần mọi người, sau liền lảng tránh không
muốn nói tiếp.
Mọi người thấy thế cũng thôi không bàn lại chuyện cũ nữa, tất cả đều đã qua có
nói lại cũng không thay đổi được gì nữa rồi.
Khoảng năm phút sau, tại sân lớn học viện, tất cả học sinh năm nhất đứng theo
tổ đội của mình lúc trước, mặt mày ai nấy đều phấn khích hào hứng không thôi,
bởi vì bọn hắn lúc nãy đây được thông báo Quách Lương viện trưởng sẽ công bố
kết quả cùng trao phần thưởng cho những tổ đội xuất sắc ah.
Điều này tất cả đều mong đợi mất ăn mất ngủ mấy ngày nay, cuối cùng cũng đã
tới lúc công bố kết quả, đây là thời điểm mà hai tháng khổ sở rèn luyện được
đền đáp ah, ai nấy cũng một mảnh lòng tin tưởng tổ đội mình sẽ giành quán
quân.
"Ha ha, hai tháng trời, hai tháng ròng rã ah, chúng ta...Hỏa Minh chiến đội
của chúng ta nhất định sẽ giành quán quân."
Phía bên kia, một cậu học sinh năm nhất khuôn mặt tự tin mười phần mạnh mẽ hô
lớn, bốn thành viên còn lại cũng một mảnh tin tưởng quyết tâm, hai tháng này
bọn họ cũng đã cố gắng hết mức để thu thập yêu đan, số yêu đan thu được cũng
khá nhiều, vì vậy mà bọn họ tin chắc chức quán quân không ai khác ngoài tổ đội
của mình.
"Xì....!"
Cạnh đó một cô gái của tổ đội khác nhếch miệng xì một tiếng kinh thường, sau
đó điêu ngoa giọng nói trào phúng:
"Ta thật không tưởng được cũng có nhiều kẻ mơ tưởng đến như vậy ah, đúng là
ếch ngồi đáy giếng, chỉ giết được dăm ba con yêu thú cấp thấp cũng đòi lên mặt
giành quán quân, sao không biết tự lượng sức mình chứ, nói mà không biết
ngượng cái mồm..."
"Ha ha ha..."
Nói xong năm người trong tổ đội cô gái bật cười lớn, ánh mắt đầy chế nhạo nhìn
lấy Hỏa Minh tổ đội các thành viên.
"Ngươi..."
Cậu thiếu niên đội trưởng của Minh Hỏa chiến đội nghe vậy liền nghẹn họng trân
trối, trong bụng một cỗ phẫn nộ chi khí trùng trùng bốc lên, cô gái bên kia
vừa rồi chính là xúc phạm đến danh dự của cả Minh Hỏa chiến đội, còn chế nhạo
thực lực của bọn họ yếu kém, đây chính là tát một cái thật mạnh vào mặt của
Minh Hỏa chiến đội ah.
Bận quá k có tg viết, chỉ đc 1c mn thông cảm.
Cuối tuần bạo sau vậy.
Mn đọc truyện vui vẻ.
Truyencv.com